Khấu Đông: "..."
Vãi chưởng, rốt cuộc thì cưng muốn làm nó tức hay là muốn đùa giỡn lưu manh hả, có dám nhìn vào mắt tui để nói không!
Cái kiểu lấy danh nghĩa việc công để mưu lợi việc tư quá rõ ràng rồi, có thằng ngu mới vén áo lên thật!
Y quyết đoán từ chối lời đề nghị này rồi quay sang nhìn mấy người khác: "Không còn biện pháp nào nữa à?"
Ba người còn lại trong đội nhìn nhau, không ai hé răng cả, cuối cùng vẫn là Tống Hoằng cân nhắc từ ngữ rồi chậm chạp nói: "Tôi cho rằng chúng ta khó có thể hiểu được ý nghĩ của bọn chúng..."
Khấu Đông: "..."
Đờ mờ, vậy nên mấy người đều muốn bỏ phiếu tán thành phải không!
Y cảm nhận được nỗi bất lực sâu sắc, từ NPC cho đến người chơi đều đang dần lệch lạc hẳn đi, rốt cuộc cái game này còn có gì tốt đẹp hơn được nữa không?
"Không thay đổi được à?"
Biện pháp dẫn dụ này thực sự khiến người ta phải đau trứng mà.
Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nói: "Cái này hiệu quả nhất rồi."
Lời này không phải nói dối, chỉ bằng những vết sưng đỏ trên người Khấu Đông là biết, quỷ anh thật lòng thật dạ coi y như mẹ nó, cũng thực sự quan tâm để ý đến hai điểm nhỏ không thể nào sản xuất ra được lương thực kia của y, coi đây như mồi nhử, nhất định có thể dụ dỗ quỷ anh xuất hiện.
Xanh tốt, bảo vệ môi trường, nhanh chóng lại còn có ích.
Vấn đề duy nhất ở đây chính là xấu hổ lắm.
Tống Hoằng khụ một tiếng, nhặt tấm vải bố dưới đất lên, chần chừ kéo căng nó ra, nói: "Không thì để tôi chắn cho?"
"..."
Chắn cái con quỷ ấy, đây là miếng khăn lót cho con bú à?
Sự phản đối của y không có chút tác dụng nào, rất nhanh sau đó đã bị ý kiến đa số bác bỏ, từ Tống Hoằng cho đến Duẫn Kỳ đều cảm thấy việc này không có gì to tát cả —— dù sao họ cũng đã ngầm thừa nhận hai người bọn y là người yêu của nhau rồi.
Người yêu thân thiết với nhau thì tính toán cái gì chứ?
Tống Hoằng an ủi: "Cứ làm như mọi khi thôi mà, không cần xấu hổ đâu."
Trong lòng Khấu Đông tự nói có cái rắm ấy, nếu dựa theo mọi khi thì cái game này phải bị chặn, hiểu không hả?
Làm không hẳn hoi thì có khi còn khiến toàn bộ server nổ tung, bị NPC truy sát đến chết đó.
Tấm rèm vải được hai ba người kéo lên, ngăn cách bóng dáng phía sau đó vào trong hang động sâu, hình bóng của hai người dán sát vào nhau, không khí trở nên ngưng trệ.
Tiếng hít thở rõ ràng hơn, bóng người trước mắt khẽ lay động, cúi xuống in một nụ hôn không thể nào tách rời.
Môi chạm môi.
Nụ hôn này ít nhiều gì cũng khiến cho thần kinh của Khấu Đông được buông lỏng, tuy rằng y không nói ra nhưng y rất thích những cử chỉ thân mật lén lút kiểu này.
Y không dám hé miệng ra vì kiêng dè việc đang ở trong phó bản, mọi chuyện chỉ nên lướt qua là được rồi.
"Không sao đâu."
Thanh niên thấp giọng nói, tiến sát về phía y.
Khấu Đông nắm một lọn tóc của Diệp Ngôn Chi trong tay, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, giống như sa vào vũng bùn lầy. Y hầu như không thể nghe rõ nổi lời Diệp Ngôn Chi nói, chỉ có thể cảm nhận được động tác vỗ về nhẹ nhàng của đối phương, phải mất một lúc lâu mới nhận ra lời thanh niên đang nói với mình: "Chỉ là làm bộ chút thôi."
Trái tim Khấu Đông chợt buông lỏng, sau đó lại trở nên căng thẳng hơn, không nói rõ được rằng bản thân đang thất vọng hay là nhẹ nhõm nữa. Phía sau tấm rèm vải mỏng manh, y dần dần ôm lấy đầu thanh niên vào trong lồng ngực mình, giống như đang cho một con thú non ăn.
Mỗi giây mỗi phút Tống Hoằng đều chú ý đến động tĩnh xung quanh, đột nhiên anh cảm thấy lông tơ trên cánh tay của mình dựng đứng hết lên, đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại thì không nén nổi cơn run rẩy.
"Sao lại lạnh như vậy?"
Ngọn gió âm u lạnh lẽo thổi vào từ bên ngoài hang động, chúng như những con dao nhỏ cửa thẳng vào da thịt người ta, phải ra sức chà xát mới cảm giác đỡ hơn chút.
Có ánh sáng sắc bén chợt lóe lên.
Đôi mắt Tống Hoằng trợn trừng, lập tức kêu lên: "Nằm úp sấp xuống."
Giây tiếp theo, người chơi ở đây đều bị công kích đến hoa cả mắt bởi một đợt gió cuốn đầy cát và đá. Tống Hoằng với A Tuyết nhanh chóng duỗi tay ấn vài người xuống, bắt buộc người chơi đó phải cắm đầu xuống dưới —— có một cái gì đó vừa xẹt qua đỉnh đầu bọn họ, đột ngột nứt vỡ ở sâu bên trong hang động.
Đó là cánh tay của tượng đất.
Hang động bắt đầu rung chuyển, vô số những viên đá lớn rào rào rơi xuống từ vách hang, bóng dáng của một đứa trẻ xuất hiện ở cửa hang, vẫn đi chân trần, ngũ quan của nó vô cùng thanh tú nhưng gương mặt lại có màu xanh tím, đồng tử cũng rất to, gần như chiếm trọn gần hết đôi mắt, chỉ có một chút tròng mắt trắng lộ ra mà thôi, điều này khiến cho nó trở nên có vẻ đáng sợ.
Nó không hề mỉm cười mà nhìn thẳng về phía hai người ở phía sau tấm rèm vải kia, hai bàn tay nhỏ bé dần dần nắm chặt thành nắm đấm.
Tống Hoằng cùng vài người khác đều đã sẵn sàng nghênh đón quân địch, cẩn thận đề phòng, nhìn tình hình rồi nói: "Đến đây!"
Lời còn chưa kịp dứt, quỷ anh đã bắt đầu di chuyển!
Thân hình của nó nhảy vọt lên chẳng khác gì một con báo, đồng thời sử dụng tứ chi, tốc độ nhanh kinh người giống như một chủng loại đột biến gen nào đó, nó nhằm thẳng về phía Diệp Ngôn Chi. Mấy người Tống Hoằng muốn ngăn cản nó nhưng lại không thể nào theo kịp được tốc độ của nó, chỉ có thể gào giọng nhắc nhở: "Khấu Điềm Điềm, nhanh lên!"
Khấu Đông tỉnh dậy khỏi cảm giác kỳ lạ, y đột nhiên ngẩng đầu và nhìn thấy đứa con thứ hai của mình đang ở cách mình không xa lắm, để lộ ra những chiếc răng nanh chi chít trắng ởn, nó tức giận gầm gừ chẳng khác gì rồng phun lửa.
... Vậy mà lại đến thật này.
Nó không quan tâm bổ nhào về phía yết hầu của thanh niên, không nói hai lời đã muốn cắn đứt.
Khấu Đông cũng bị chuyện này làm cho kinh hãi, vội vàng kéo Diệp Ngôn Chi lùi về sau. A Tuyết ở phía sau đã rút đao thép của mình ra rồi chém thẳng xuống, tiếp đó nghe thấy âm thanh tiếng nổ lớn vang lên, tà khí đen kịt bao quanh quỷ anh tản ra.
Bị đánh một kích bất ngờ nhưng quỷ anh vẫn không thèm quay đầu liếc mắt nhìn về phía bọn họ lấy một cái, chỉ căm tức nhìn hai người trước mặt mình, răng nanh ma sát kèn kẹt.
"Cha ơi," nó mơ hồ lẩm bẩm, ánh mắt đột nhiên trở nên căm ghét khi nhìn Diệp Ngôn Chi, "Mày chạm vào cha ——"
Đây là kho báu của riêng nó!
Bản thân nó còn mới chỉ được thử một lần, sao có thể để người khác đụng vào được chứ!
Diệp Ngôn Chi nhìn chằm chằm vào nó, nhướn mày lên, chậm rãi liếm khóe miệng.
Dường như đang hồi tưởng dư vị còn sót lại.
Khấu Đông: "..."
Thực ra thì không hề chạm, Diệp Ngôn Chi chỉ đang cảm nhận dư vị của không khí thôi.
Nhưng động tác này đặt vào mắt quỷ anh thì chính là hành động tràn ngập dáng vẻ khiêu khích và khoe khoang trắng trợn, thành công bóp chết tia lý trí còn sót lại của quỷ anh. Nó lao đến ngay tức khắc, móng tay với răng nanh đều lóe sáng, nhìn bộ dáng chỉ hận không thể bóp chết tươi Diệp Ngôn Chi luôn, sau đó rút xương khoét tim hắn ra.
Đối mắt với sát khí mãnh liệt như vậy, công kích của A Tuyết không hề có tác dụng, chỉ có thể gắng gượng kiềm chế lại. Hang động lúc này còn đang gà bay chó sủa, cơn tức giận của quỷ anh đã nổi lên hoàn toàn, một bên hu hu khóc còn một bên lại tùy ý hại người, khiến cho người chơi phải trốn tránh ẩn núp, không dám đến gần.
"Nghĩ cách đi chứ!" Người cao to gào thét, "Mẹ nó, mấy người tự rước họa ——"
Anh ta có một đống câu từ thô tục muốn chửi ra, ngay từ đầu anh ta đã cho rằng kế hoạch này không đáng tin cậy nên chỉ coi nó như trò đùa.
Bây giờ tất cả mọi người đều phải chôn ở đây để trả giá cho kế hoạch ngu ngốc này!
Khấu Đông đành phải tự mình ra tay bắt nó, quỷ anh được bao bọc lại bởi một đám sát khí dày đặc màu đen, từ đầu cho đến chân của nó đều trơn tuồn tuột, cứ liên tục trượt ra khỏi tay y rồi ra sức nhào đầu đến giết Diệp Ngôn Chi, cha già họ Khấu luống cuống tay chân không thể không thúc giục thằng con trai lớn đang đứng một bên xem trò vui, "Nhanh lên, giúp một tay!"
Đừng có đứng đổ thêm dầu vào lửa nữa!
Cuối cùng Diệp Ngôn Chi cũng bắt đầu ra tay, tự nhiên duỗi tay vào bên trong đám sát khí, ổn định, chuẩn xác, kiên quyết nắm chặt mắt cá chân của quỷ anh.
Tiếp đó hơi dùng súc một chút khiến toàn thân nó lộn nhào, hắn dễ dàng xách nó trên tay.
Trông giống như đang xách một con gà con chưa đủ lông đủ cánh.
Động tác này được hắn làm một cách bình thường, lại còn rất trôi chảy —— cũng chính vì như vậy, chờ đến khi hắn khống chế quỷ anh bằng một động tác không tốn một tí sức lực nào, người chơi xung quanh mới càng phải trợn mắt há mồm hơn. Quỷ anh trong tay hắn vẫn còn muốn giãy giụa, Diệp Ngôn Chi không hề thương tiếc tét mông nó vài cái, âm thanh gào khóc của nó lập tức trở nên vang dội.
Diệp Ngôn Chi khẽ nhíu mày lại, nhấc nó cách xa người mình, tỏ vẻ ghét bỏ.
"Chảy hết cả nước dãi rồi này."
Nhìn dáng vẻ không được thông minh cho lắm.
Quỷ anh càng tức giận hơn, cứng đờ người rồi nhe răng trợn mắt, quên cả khóc.
Mẹ nó thử lộn ngược người lại xem, để xem có bị chảy dãi không!
Khấu Đông cảm thấy con trai nhỏ sắp bị tức chết rồi, vội vàng lấy núm vú cao su ra khỏi khoang hành lý, nhét vào mồm nó. Hiệu quả của núm vú cao su rất rõ rệt, cảm xúc của quỷ anh được trấn an lập tức, tính tình cũng kiềm chế lại, há mồm chùn chụt gặm cắn.
Nhưng mà nó vẫn trợn trừng mắt nhìn Diệp Ngôn Chi, đôi mắt vốn đã không có nhiều lòng trắng nay cũng bị nó trợn ngược cả lên.
Có vẻ như nó muốn phụt nước bọt về phía Diệp Ngôn Chi.
Thấy nó đã bị khống chế, lúc này mấy người chơi khác mới dám tiến lại gần, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Không có vấn đề gì chứ?"
"Chắc là không..."
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Nữ sinh tóc ngắn run rẩy nói: "Tiếp đến phải làm gì bây giờ?"
Dựa theo kế hoạch thì tiếp đó bọn họ phải mang theo quỷ anh đi xuống dưới. Nhưng mang thế nào được, ai mang theo nó, đó mới là vấn đề.
Trải qua một màn đấu đá lung tung vừa nãy, các người chơi muốn né còn không kịp, ai cũng không muốn trở thành người bị chọn.
"Ai bế nó?"
"Bế á? —— Nhỡ nó cắn người thì sao?"
"Ai mà bế được chứ..."
Lao nhao hết cả lên.
Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nói: "Không thì kiếm cái dây thừng, buộc trên cổ, dắt đi."
"..."
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên đờ đẫn.
"???"
Cái gì vậy hả, dắt chó đi dạo sao, bọn họ dắt NPC á?
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, công nhận biện pháp này ổn thỏa nhất —— dù sao bọn họ muốn dọa cho ác quỷ lùi đi chứ không phải dỗ trẻ con.
Dây thừng đã tìm được, bên ngoài hang có dây leo rủ xuống, vươn tay ra là có thể lấy được. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Khấu Đông, dây không quấn quanh cổ quỷ anh như dây xích chó nữa mà quấn quanh tứ chi của nó rồi thắt một nút sau lưng giống dây dắt trẻ.
Diệp Ngôn Chi cảm thấy rất tiếc nuối.
Nhìn cách thắt dây là biết không để được ở trên cổ rồi.
Mấy người dắt NPC còn hơi hoảng sợ trong lòng, nữ sinh tóc dài nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm như vậy, chắc sẽ không bị trả thù đấy chứ?"
Khấu Đông ngẩng đầu suy nghĩ, ngược lại vẫn không dám chắc chắn.
Y đưa ra câu trả lời chân thật, "Có thể sẽ thu hút phụ huynh nhà nó đến đây."
Nữ sinh tóc dài: "..."
Cô nghe được gì thế này, NPC này còn có cả phụ huynh?
"Ừm," Khấu Đông điềm nhiên như không nói, "Nó còn có cha."
Lại còn có hẳn hai.
Vẻ mặt của nữ sinh tóc dài bắt đầu sụp đổ, chịu kích thích quá lớn.
"Vậy nhỡ đâu phụ huynh nhà nó tìm đến..."
Cha già họ Khấu xua tay, nói: "Không sao, tôi vẫn có thể nói chuyện được."
Dù gì đứa trẻ này cũng chẳng phải con của một mình NPC, ít nhiều y vẫn có một nửa, y tự mình dắt đứa trẻ nhà mình ra ngoài đi dạo thì có gì sai trái à?
Hoàn toàn không có gì sai trái, ok!
Vừa nhìn đã biết không phải việc gì đáng để tức giận.
Khấu Đông không có một tí gánh nặng tâm lý nào, khoái trá dắt đứa con thứ hai đi ra ngoài hang động. Cửa hang động hơi cao nên khoảng cách với mặt đất còn một khoảng nữa, phải dựa vào dây leo mới khó khăn trèo được xuống dưới mặt đất đang có chi chít những con ác quỷ thèm nhỏ dãi.
Vừa gần xuống đến đất, y thả quỷ anh ra trước.
Cũng may suy đoán của bọn họ đúng, đám ác quỷ vốn định nhe răng trợn mắt lao lên chia thịt tươi sống đã lập tức bật nhảy tản sang bên cạnh nhanh chóng như mèo đốt đuôi ngay khi nhìn thấy gương mặt xanh tím của đứa trẻ này.
Chúng nó không rời đi xa và vẫn thò đầu ra nhìn do lưu luyến mùi hương của thanh niên.
Có một hai con không muốn sống, chúng nuốt nước bọt thò tay về phía Khấu Đông, mắt thấy tay chúng sắp chạm vào góc áo, quỷ anh trừng mắt khiến chúng trở nên sợ hãi. Nhưng mà sức hấp dẫn của thanh niên trước mặt này đối với chúng quá lớn, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm lao đến bắt Khấu Đông.
Tiếng gào thét tức giận của quỷ anh bị núm vú cao su chặn lại nên không nghe rõ được, nó dẫn đầu lao lên, há miệng nhổ núm vú cao su ra ——
Theo luồng sát khí đó, nó một hơi nuốt chửng đám ác quỷ đó.
Những người có mặt chứng kiến quá trình cảnh quỷ anh ra mặt thay cho Khấu Đông: "......"
Mẹ nó, NPC ăn thịt NPC khác vì người chơi, rốt cuộc diễn biến cốt truyện đã nổ vỡ tam quan từ lúc nào!
Nhìn bọn họ đều có vẻ nghi ngờ cuộc sống.
Lúc được tượng đất nâng trong tay thì không nói, có thể dễ dàng dụ quỷ anh xuất hiện cũng không tính, bây giờ còn có thể khiến quỷ anh bảo vệ y, giúp y xả giận.....
Đã có chuyện gì xảy ra với người này, chẳng lẽ trước khi đến đây đã được cao tăng khai quang sao?
Nếu không phải do tình thế không đúng lúc, thậm chí mấy người chơi còn muốn Khấu Đông mở lớp giảng dạy, dạy cho đám bọn họ biết chút ít, dạy họ cách làm sao để được NPC ưu ái.
—— Bọn họ không biết rằng, thực ra Khấu Điềm Điềm không hề ham muốn hưởng thụ ân sủng này chút nào.
Y mở miệng của quỷ anh ra, nhìn hồi lâu để xác định rằng nó không bị sặc, lúc này mới nhét núm vú cao su vào miệng nó.
Tiện thể dạy bảo: "Không được phép ăn bậy bạ mấy thứ bẩn thỉu!"
Đôi mắt đen láy của quỷ anh đảo quanh, mặt không chút thay đổi ậm ừ vài tiếng.
Mấy thứ bẩn thỉu xung quanh nhìn thấy cảnh tượng nó hung tàn nuốt sống ác quỷ, tất cả đều thức thời đứng cách xa ra một chút, nhường đường đi cho đại lão trong bầy quỷ này.
Không bị ác quỷ cản trở, đường đi cũng trở nên thông thoáng hơn hẳn, chẳng biết đã bước đi được bao lâu rồi, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy cảnh tượng mới.
Một cây cầu ẩn hiện trong màn sương mù.
Nước sông bên dưới cây cầu chảy xuôi từ đông sang tay, nước đen cuồn cuộn, trên bờ có một thân cây treo đầy quần áo, vô số vong hồn mặt mũi tái nhợt đang chậm rãi đạp nước mà đi.
Diệp Ngôn Chi nhẹ giọng nói: "Cầu Nại Hà."
Mọi người đều biết đến cái tên này, quả thực cảm thấy gió lạnh cuồn cuộn, máu nóng trào dâng, nhưng vẫn cứ thấy quái dị, "Tại sao người ta lại bỏ cầu không đi, cứ nhất định phải bơi đứng để qua?"
Diệp Ngôn Chi: "Người có chấp niệm trong lòng thì đạp nước qua, người không có chấp niệm trong lòng thì đi qua cầu."
Nước sông chốn u minh hòa tan cảm giác vui giận, tất nhiên nó cũng sẽ làm vơi đi nhớ nhung trong lòng, tiếp đó đặt chân được lên bờ thì cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về đất.
Hồn quay về khắp mọi nơi.
Nữ sinh tóc ngắn: "Chúng ta đang ở Minh giới?!"
Cô trừng mắt thật to nhìn mọi người, lúng túng không nói lên lời: "Vậy không phải chúng ta..."
"Là người sống." A Tuyết đánh gãy lời nói của cô gái, giọng nói vẫn không hề gợn sóng như cũ, "Nếu không thì ban nãy quỷ cũng không thèm đuổi theo."
Nữ sinh tóc ngắn thấy xấu hổ vì sự không thông minh của mình, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ hỏi chút..."
Việc bọn họ đang ở Minh giới không thể nào khơi dậy nổi hứng thú đối với tay già đời như Tống Hoằng, nói thật thì dạng bối cảnh gì anh với A Tuyết đều đã gặp qua hết rồi, đủ loại hiếm lạ cổ quái, vậy nên một chuyến đến Minh giới này không có gì đáng để khiếp sợ cả.
Ngược lại, bọn họ càng sốt ruột với việc tìm ra lời giải cho câu chuyện xưa của quỷ anh hơn.
Dây thừng bị giật nhẹ một cái, bàn tay nhỏ bé của quỷ anh túm lấy một đầu dây thừng, dẫn Khấu Đông đi về một hướng khác.
Chỗ đó có một tòa đài cao, leo lên trên những bậc thang cao, sương mù cùng sông nước mênh mông hiện lên ngay trước mắt.
Bên cạnh còn có một tấm bia đá xiêu xiêu vẹo vẹo viết: Vọng Hương Đài.
Quỷ anh quay lưng về phía Diệp Ngôn Chi, nhanh chóng đẩy y, nó muốn y đi lên trên đó.
"Tôi?"
Khấu Đông bất ngờ không kịp đề phòng đã bị đẩy lên, một chân giẫm lên trên thềm đá, trong nháy mắt đó, tiếng động xung quan y đột nhiên phai nhạt hẳn đi, tưởng như trôi nổi từ bên cạnh y, lơ lửng giữa không trung.
"Khấu Đông!"
Một giọng nói cực kỳ quen thuộc đang gọi y, còn thở dốc, "Khấu Đông..."
Có một linh tính kỳ quái nổi lên trong tâm trí y, y chậm rãi đi từng bước lên phía trước, đi càng gần thì âm thanh đó càng trở nên rõ ràng hơn. Tiếng vui cười đùa giỡn của thiếu nữ trẻ tuổi tụ vào một chỗ, vang lên cùng với âm thanh loong coong của chuông xe đạp, y đứng ở trên đài cao nhìn xuyên qua lớp sương mù tối tăm này, cố gắng trừng mắt nhìn, không nhìn thấy nước sông, càng không thấy cầu ——
Y nhìn thấy chính mình.
Lúc đấy là bao tuổi nhỉ? Thực ra Khấu Đông vẫn không dám chắc chắn.
Mười sáu, hay là mười bảy, tóm lại thì trông có vẻ vẫn đang đi học, có mấy học sinh nam hi hi ha ha vây quanh cạnh y, nói chuyện cùng với y.
"Khấu Đông!"
Cô gái gọi tên y cuối cùng cũng dừng lại ngay trước mặt, hai má nữ sinh phiếm hồng, vừa chạy nên giờ thở không ra hơi, một tay ấn giữ lấy quai cặp vừa trượt khỏi đầu vai, "Sao cậu lại đi nhanh thế chứ..."
"Tìm tôi có việc gì?"
Y nghe thấy bản thân trẻ tuổi của mình lạnh nhạt hỏi lại.
Thái độ này hơi kỳ lạ, Khấu Đông không cho rằng mình là người có thái độ lạnh nhạt với con gái như vậy, y không phải người có tính tình kiểu này.
Gương mặt của cô gái lúc đỏ lúc trắng, nửa ngày mới đưa thứ đang cầm trong tay ra.
"Cái gì vậy," nam sinh bên cạnh ngạc nhiên, đùa giỡn nói, "Thư tình à?"
"Đừng có nói mò!" Cô gái nhỏ lấy cặp sách vung về phía bọn họ, "Là thư mời nhá!"
"Ồ ——"
Tiếng ồ này nghe thật kỳ quái vòng đi vòng lại mấy lượt khiến nữ sinh nghe xong càng ngượng ngùng hơn. Cô cọ mũi chân lên mặt đất, nhanh chóng nói: "Chủ nhật tuần này là sinh nhật tớ, tớ muốn mời cậu đến dự sinh nhật của tớ —— cậu, cậu nhớ đến đấy nhé!"
Cô gái không hề cho Khấu Đông cơ hội từ chối, lập tức quay đầu chạy đi, còn lại mấy người ở lại vẫn hóng hớt không có chút ác ý nào, có người hỏi Khấu Đông: "Anh Đông, mày có đi không?"
Thiếu niên Khấu Đông khẽ mím môi, hình như hơi do dự, cuối cùng vẫn nhét thư mời vào trong cặp sách.
Có vẻ như đây không phải là đoạn ký ức không quan trọng, Khấu Đông đứng ở trên Vọng Hương Đài, y không thể nào tìm thấy đoạn ký ức tương tự ở trong trí não của mình.
Có lẽ là do y đã từng mất trí nhớ.
—— Vẫn khá ổn.
Y chậm rãi suy nghĩ, ánh mắt chợt co rút lại khi nhìn thấy chiếc xe phía sau.
... Là chiếc xe đó.
Y đã từng nhìn thấy nó ở trong phó bản của giáo viên tâm lý, chiếc xe sang trọng màu đen đỗ dưới tầng ——
Trong lòng đột ngột dâng lên cảm giác khó tả, phút chốc đó y nhớ đến việc chiếc xe này biểu trưng cho cái gì, suốt ba năm trời, chiếc xe đó cứ mãi bám theo không xa không gần ở phía sau y, cho dù y đi ăn cơm, hay là ở trong ký túc xá, trước sau vẫn không tránh được.
Y thậm chí còn báo cảnh sát rồi nhưng chẳng có tác dụng gì cả, bởi vì y không thể chụp rõ biển số xe, có khi còn không thể nào nhớ nổi. Như có ai đó đang dùng một cục tẩy đấu tranh với trí nhớ của y, cuối cùng y chỉ có thể chịu thua, buông bỏ ý nghĩ xin cảnh sát giúp đỡ.
Nó giống như một cái bóng tối đen như mực, lẳng lặng không tiếng động bám sát phía sau, không có cách nào trốn thoát.
Kẻ rình trộm có mặt khắp nơi.
Nhưng cảnh tượng sau đó lại vượt khỏi dự kiến của Khấu Đông, y nhìn thấy chiếc xe sang trọng đó đột ngột rẽ ngoặt, tiếp đó đi thẳng sang hướng khác ——
Có người đứng ở đó.
Nữ sinh giơ điện thoại di động lên, đang nói chuyện điện thoại cùng với người khác, trên túi của cô gái có một con thỏ lông mềm mại đang lắc qua lắc lại, trông giống như đang nhảy.
Giây tiếp theo, cô gái ban nãy vừa đứng trước mặt y va mạnh cơ thể vào mũi xe phía trước, đập mạnh xuống mặt đất.
Con thỏ lông mềm kia chìm vào máu.
Mà cùng lúc đó, chiếc xe đen gây ra vụ tai nạn đã dừng lại ngay sau đó, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống. Từ trong khe hở đó, Khấu Đông thoáng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Đường nét khuôn mặt sắc cạnh rõ nét, đôi mắt đen nhánh.
... Đây là gương mặt mà y tuyệt đối không thể nào nhận sai được.
Máu cả người Khấu Đông chợt trở nên lạnh ngắt, hàm răng không tự chủ được va đập vào một chỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt.
—— Là Diệp Ngôn Chi.
Người luôn rình coi y vẫn luôn ở bên cạnh, thậm chí còn từng ngủ bên cạnh y, được y coi như con trai...
—— Là Diệp Ngôn Chi!
[24/04/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Ngôn Chi: Rõ ràng tui là một đứa trẻ ngoan...
Quỷ anh: Xạo chó! Là tao mới đúng!!!!!!