Buổi tối ở nông thôn đến rất sớm, nhất là những đêm có tuyết rơi lạnh lẽo thế này.
Sau khi cơm nước xong, Khấu Đông đã tìm được cơ hội để lẻn ra ngoài một chuyến.
Trong lòng y vẫn ấp ủ chút hy vọng, đi dạo vài vòng trong thôn, chỉ gặp vài người nông dân đang lầu bầu khó chịu vì phải ra ngoài gánh nước.
Những người đàn ông này đều sở hữu diện mạo chất phác thuộc về nhà nông, mày rậm mắt to, khác biệt rất lớn với những kẻ mà y trông thấy lúc đó.
Khấu Đông quay đi quay lại mấy vòng cũng không tìm được người, không ngờ rằng Diệp Ngôn vẫn đứng đợi ở cửa, nhẹ nhàng thúc giục: "Bé con, còn chưa vào sao?"
Khấu Đông không muốn trì hoãn nữa, đành phải nói: "Vào đây ạ."
Bác gái hàng xóm cách vách cười khúc khích, đôi mắt tuần tra dừng lại giữa hai người.
"Nhóc Diệp," Âm thanh của bác gái phóng to vang dội, "Lại tới chăm vợ nhỏ của nhóc đấy à? Hửm?"
Gương mặt Khấu Đông bây giờ lúc xanh lúc đỏ, bị hai chữ vợ nhỏ này kích thích thẳng vào đầu óc đến choáng váng, răng cũng ngứa.
Diệp Ngôn lại cố ý như không nhìn thấy phản ứng đó của y, chỉ coi màu sắc ửng lên ở hai bầu má là thẹn thùng, trong lúc nhất thời kìm lòng chẳng được mà cũng cảm thấy ngọt ngào.
"Thím đừng trêu em ấy," Hắn nghiêng người, giúp đứa nhỏ chặn lại ánh mắt kia, "Da mặt của em ấy mỏng lắm."
Tiếng cười của bác gái càng lớn hơn, nói: "Ai ui ui..."
Nhìn cái đôi này, rõ ràng đều là con trai, nếu muốn cưng nựng, vậy cũng là cưng chiều thái quá rồi.
Diệp Ngôn nắm lấy tay áo đứa nhỏ, dắt người đi vào.
Chăn đệm trong phòng đã được bà lão trải xong từ lâu, Diệp Ngôn dùng kìm sắt gảy mấy cục than đang cháy trong chậu, làm ngọn lửa kia càng bùng lên mãnh liệt.
Bà lão chịu không nổi, đã sớm đi ngủ, căn phòng nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Diệp Ngôn thấp giọng hỏi: "Em lạnh không?"
Hắn vươn tay, xoa xoa mu bàn tay đứa nhỏ nhà mình.
Thân thể Tiểu Xuyên Tử đã phải chịu không ít khổ cực trong tay đám mẹ mìn, mấy năm nay Diệp Ngôn đều chăm sóc rất cẩn thận, may mắn mà cũng dưỡng tốt lên.
Bây giờ da dẻ y mịn màng, ấm áp như noãn ngọc, hai bầu má cũng hồng hào phúng phính, hoàn toàn khác biệt với đứa trẻ ăn mày năm nào lang thang ở đầu đường xin bố thí.
Khấu Đông lắc đầu, chọn quay lưng về phía hắn: "Không lạnh ạ."
Y cũng chẳng phải người không thấu tình đạt lý, chỉ là lúc này trời đã khuya, bà nội y lại không ở đây, trong lòng Khấu Đông không khỏi có chút cứng nhắc.
Mặc dù nói phần hẹn hò là nhằm dỗ NPC vui vẻ...!
Nhưng dỗ kiểu này, cũng méo đủ để bao gồm cả việc y phải bán đứng thân thể chứ.
Khấu Đông còn muốn giữ lại chút tiết tháo lung lay sắp đổ cuối cùng của mình.
Như vậy ít nhất khi nhìn lại cuộc đời, y vẫn có thể tự an ủi rằng: Tuy bản thân y một chân đạp tận mấy thuyền, làm tổn thương sâu sắc trái tim đám NPC, còn hay chặn họng khiến hệ thống câm nín, nhưng y biết, y vẫn là một người đàn ông tốt.
Nếu thật sự không thể thủ được phòng tuyến cuối cùng...!Khấu Đông cũng chẳng còn mặt mũi để nói lời này nữa.
Không bằng dứt khoát đâm đầu chết quách cho rồi.
Y vẫn luôn cảnh giác mà trộm dùng đôi mắt liếc nhìn Diệp Ngôn, sợ lát nữa đối phương lại đột nhiên phun ra một câu "Ngủ với anh".
Cũng may Diệp Ngôn trông vậy mà vẫn tính là có lương tâm, chỉ yên lặng ngồi ở đó không ngừng cời lửa.
Lửa cháy phát ra tiếng vang lách tách, trái tim Khấu Đông cũng bị thiêu đến nổ đùng đùng.
Thật lâu sau, Diệp Ngôn rốt cuộc cũng đứng lên.
Đôi mắt hắn không nhìn thấy Khấu Đông, chỉ duỗi tay dịch dịch chăn đệm, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ chưa?"
Sắc mặt vậy mà có chút không tự nhiên.
Khấu Đông ngồi thẳng lưng, chỉ cúi đầu nhìn chậu than đang cháy: "Em chưa buồn ngủ."
Diệp Ngôn trầm mặc một lát, đứng dậy.
Hắn xốc chăn lên trước, đặt một cái ấm tròn vào ổ chăn.
Khấu Đông liếc mắt về phía bên đó, rồi lại dời tầm mắt đi, cảm giác có chút không ổn: "Ừm......."
Sao vẫn chưa tới thời điểm y phải rời đi vậy hả, phần hẹn hò với Diệp Ngôn rốt cuộc định tiến hành đến phần nào đây?
Thật sự sẽ không tới phần không thể miêu tả dưới cổ đó chứ?
Khấu Đông còn muốn giãy dụa, cũng không muốn ngoan ngoãn nằm lên giường.
Diệp Ngôn cũng chẳng miễn cưỡng y, chỉ ngồi vào trong chăn, im lặng che lại giúp y.
Khấu Đông ôm ý đồ mà chuyển vài đề tài, đều bị hai ba câu của đối phương chặn đứng, sau đó lại chìm vào trầm mặc lần nữa.
Ánh mắt hai người va vào nhau.
Diệp Ngôn: "......."
Khấu Đông: "......"
Diệp Ngôn: "......."
Khấu Đông: "......"
Khấu Đông quả thực muốn chửi thề, y lau mặt —— Mẹ nó đây là có ý gì, có phải không hẹn hò ở trên giường thì méo thể thúc đẩy cốt truyện đúng không hả?
Đã thế tên kia còn im như thóc, đây chẳng phải là ép y đi lên sao!
Thật ra NPC không để tâm chuyện này cho lắm, khả năng là do y ở chỗ này nên vui vẻ, Khấu Đông thì khác, y cảm thấy chẳng vui vẻ tẹo nào.
Chung quy lại y cũng không thể bị nhốt mãi trong phần hẹn hò, rồi cũng phải tìm cách thoát ra.
Y cắn chặt răng, cuối cùng liều mạng, đứng dậy: "Em mệt rồi."
......!Đậu mẹ!
Trong nháy mắt khi y nói ra lời này, NPC đã phản ứng ngay.
Diệp Ngôn ngước mắt nhìn y, xốc ổ chăn tạo thành một góc nhỏ, đặt tay vỗ vỗ trên đệm.
"Anh cũng đoán là em mệt rồi," Hắn lại cười nói, "Ngủ sớm chút đi."
Khấu Đông: "......"
Đừng tưởng rằng y không nhìn thấy NPC sung sướng ra mặt, thần sắc vui mừng kia lộ hết lên rồi kìa!
Y đập nồi dìm thuyền, thật sự đi tới mép giường, ngồi ở trên mép giường cởi giày.
Còn chưa cởi xong, đã có một bàn tay khác từ phía sau thăm dò đến, nhẹ nhàng giúp y đẩy ra.
Giày vải rơi xuống chân giường tạo thành tiếng vang.
.
Danh Sách Chương: