Những người khác không lên tiếng, qua một lúc lâu, Dương Nhã Lệ mới nói: “Trong phòng bếp có nồi cơm điện, nấu chút cơm đi. Dù sao nồi cơm điện cũng là tự động, cho gạo vào là được.”
Nhưng cô ta cũng chỉ nêu ý kiến chứ không làm.
Người chơi lúc trước nói cô ta là gián điệp, giờ không có mặt mũi đâu bắt cô ta đi nấu cơm. Quách Tiếu liền nói: “Để tôi, nấu cơm cũng đơn giản.”
Tuy là nói vậy, nhưng đến công đoạn cho bao nhiêu nước anh ta lại bó tay.
Dương Nhã Lệ xị mặt lên tiếng: “Cho tay vào, nước ngập đến mu bàn tay là được.”
Quách Tiếu cười xấu hổ.
Lúc này, Vương Đông đứng dậy nói: “Này, tôi muốn về phòng đi vệ sinh, có ai lên cùng không. Đỡ để lại bị nói là lên tầng lén lút làm chuyện xấu.”
Anh ta đợi vài giây, thấy không ai nói gì liền một mình lên tầng.
Người chơi mặt chữ điền lúc ấy lại đứng lên: “Vừa khéo tôi cũng đang muốn đi vệ sinh.”
Vương Đông liền dừng lại ở cầu thang chờ, hai người cùng nhau lên tầng.
Khi tiếng bước chân bọn họ biến mất cũng là lúc Quách Tiếu ấn nút nồi cơm, dùng vạt áo lau tay đi ra.
Dương Nhã Lệ nói: “Cơm chín rồi có thể cho thêm nước tương, muối, mỡ heo trộn lên, ăn cũng được.”
Không biết có phải vì nghe đến ăn hay không mà Đại Hào đang ngủ cũng tỉnh lại.
Anh ta ngẩng đầu dụi mắt, nhìn về phía Tống Tân hỏi: “Nấu cơm à? Tôi đói bụng.”
Tống Tân bất đắc dĩ chỉ Quách Tiếu: “Anh ấy vừa mới nấu cơm, đợi chút nữa.”
Đại Hào bĩu môi: “Mới nấu thì ít nhất phải chờ hơn hai mươi phút, tôi ngủ tiếp một giấc đã.”
Nói xong lại gối tay ngủ.
Dương Nhã Lệ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Tống Tân, lắc đầu, thở dài một tiếng, nhất định là cảm thấy Đại Hào quá khó chiều.
Tống Tân nhướng mày, quay đầu đang định nói chuyện với Trọng Phong thì trên tầng lại đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Hai giây sau, Dương Nhã Lệ hét lớn: “Xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Đi lên xem!” Quách Tiếu nói, cất bước chạy lên trước.
Dương Nhã Lệ theo sát phía sau, Tống Tân do dự, không đi theo.
Cô nhìn lướt qua đại sảnh một vòng, dừng lại ở quyển sổ đăng ký. Cô đứng dậy đi tới, khi đang định cầm thì Lý Bắc đột nhiên hỏi: “Cô làm gì đấy?”
Giọng điệu không hề thân thiện, giống như bắt được cô làm chuyện xấu không bằng.
Tống Tân khựng lại, nhìn về phía anh ta: “Lấy đồ rồi cùng nhau lên tầng chứ còn gì.”
“Vậy sao?” Lý Bắc hỏi một câu rồi quay đi, giống như chỉ thuận miệng hỏi chứ không cần cô trả lời.
Tống Tân ngẫm nghĩ, buông sổ, ngồi xuống bên cạnh, nói: “Nếu anh không tin tôi thì chúng ta ở lại đây cũng được. Dù sao trên kia cũng có vài người rồi.”
Lý Bắc nhíu mày: “Tôi phải lên, đó là giọng Vương Đông.”
Dứt lời, anh ta định cầm quyển sổ. Tống Tân ỷ vào khoảng cách gần, cầm lấy quyển sổ trước, cười nói: “Tìm manh mối trong quyển sổ là do tôi nói ra. Nếu tôi là gián điệp thì chẳng tội gì phải làm vậy. Anh quan tâm đồng đội thì cứ đi đi.”
Nói xong, cô quay sang nhìn Đại Hào, thấy anh ta vẫn còn ngủ, liền nói với 002: “Con heo này giao cho anh.”
002 cười không dám đáp, chỉ đứng đằng sau lặng lẽ gật đầu.
Đại Hào đột nhiên ngồi dậy: “Cô bảo ai là heo?”
Tống Tân đi thẳng lên tầng.
Lý Bắc nhanh chân hơn, chẳng mấy chốc đã vượt qua cô.
Tống Tân liền bước chậm lại, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi cùng Vương Đông lên tầng chỉ có người chơi mặt chữ điền. Hơn nữa Vương Đông hỏi xong vài giây, không ai đáp lại, mặt chữ điền mới nói muốn đi cùng.
Nếu Vương Đông không phải gián điệp mà người chơi mặt chữ điền mới là, thì tiếng hét của Vương Đông chỉ có thể là do bị mặt chữ điền tấn công.
Nhưng nếu người chơi mặt chữ điền thực sự là gián điệp, anh ta sao lại trắng trợn ra tay như vậy?
Vài giây ngắn ngủi cô cũng không kịp nghĩ quá nhiều. Chẳng mấy chốc đã lên tầng hai, cũng thấy một cửa phòng bị mở.
Đó là phòng của Vương Đông và đồng đội Lý Bắc, lúc này đang có tiếng động phát ra từ trong đó.
Đại Hào cũng đã đuổi kịp, hung dữ nói: “Còn không nhanh chân lên!”
Tống Tân nhìn anh ta một cái, cùng Trọng Phong chạy hướng về phía cửa.
Mới đến cửa, cô liền thấy Lý Bắc và Dương Nhã Lệ ngồi xổm dưới đất, trước mặt bọn họ nằm một người, trên mặt đất có máu.
Bên cạnh Quách Tiếu đang khống chế mặt chữ điền, vậy người nằm trên mặt đất hẳn là Vương Đông.
Lúc này ngoại trừ Vương Đông, những người khác đều đang la hét.
Lý Bắc và Dương Nhã Lệ đang lay hỏi Vương Đông, Quách Tiếu chất vấn người chơi mặt chữ điền vì sao lại tấn công Vương Đông, mặt chữ điền thì kêu gào mình bị oan.
Trong phòng quá hỗn loạn, không ai nghe người khác nói, gà bay chó sủa như cái chợ.
Đại Hào đẩy Tống Tân ra, bước vào, hét lớn: “Con mẹ nó im hết cho ông!”
Tiếng hét vừa to vừa mang theo uy hiếp sắc bén, lập tức khiến mọi người câm miệng.
Tất cả mọi người đồng thời im lặng như bị ấn nút tắt tiếng.
Đại Hào vừa lòng hừ một tiếng, chỉ chỉ Vương Đông nằm dưới đất: “Mau cầm máu, cứu người, những chuyện khác lát nữa nói!”
Dương Nhã Lệ vội vàng đứng dậy xé ga trải giường, Lý Bắc đỡ Vương Đông lên, hai người cùng nhau vội vàng xử lí vết thương cho Vương Đông.
Tống Tân nhận ra Vương Đông bị thương ở bụng, dường như còn bị thương không nhẹ, miệng vết thương có vẻ rất dài rất sâu, trên mặt đất cũng có rất nhiều máu, anh ta cũng đã ngất xỉu.
Lý Bắc vừa xé ga giường băng bó cho anh vừa vừa hét lớn: “Cậu đừng chết! Cố lên, không phải chúng ta đã hứa cùng nhau sống qua ván chơi cuối cùng sao.”
Quách Tiếu đè cánh tay người chơi mặt chữ điền, quay đầu nhìn Đại Hào, nói: “Nhìn thấy con dao dưới đất không. Lúc tôi vào đã thấy tay anh ta đầy máu!”
Mặt chữ điền vội vàng giải thích: “Thật sự không phải tôi làm, tôi không làm gì hết. Lúc ấy anh ta đi vệ sinh xong thì tôi vào. Chờ tôi rửa tay xong định mở cửa thì đột nhiên nghe thấy anh ta hét lên! Tôi vội vàng mở cửa, ai biết tôi vừa đi ra anh ta liền nhét con dao vào tay tôi.”
“Mày lừa ai, anh ta ăn no rửng mỡ tự xiên mình à?” Quách Tiếu xùy một tiếng.
Mặt chữ điền cố gắng quay đầu nhìn Tống Tân và Đại Hào, vẻ mặt phẫn nộ: “Mọi người hãy tin tôi, tôi không phải đồ ngốc, vì sao phải làm chuyện ngu xuẩn này? Giết anh ta có lợi gì cho tôi?!”
“Mày là gián điệp!” Lý Bắc đè chặt miệng vết thương cho Vương Đông, quay đầu hung dữ nhìn anh ta, đôi mắt vì phẫn nộ mà có hơi đỏ lên: “Chúng ta đều biết, nếu người chơi chết sẽ bị biến thành đồng lõa giống Trần Tiểu Vân. Mày giết cậu ấy, định biến cậu ấy thành đồng lõa chứ gì! Tao phải báo thù cho cậu ấy, tao nhất định phải giết mày!”
Dương Nhã Lệ kêu to: “Các anh thôi đi, đừng nội chiến để gián điệp lợi dụng! Mọi người bình tĩnh, nghĩ kỹ rồi nói không được à?”
Cô ta vừa dứt lời, Tống Tân liền lên tiếng: “Di động đâu?”
Lúc trước di động là do Vương Đông lấy từ dưới đệm ra, sau đó vẫn luôn được anh ta cất trong túi.
Dương Nhã Lệ sửng sốt, liền đưa tay lục túi Vương Đông, biến sắc: “Không thấy di động.”
Đại Hào nói: “Nhất định còn ở quanh đây, mau tìm đi!”
Anh ta và 002 lập tức hành động, mặt chữ điền nói: “Phòng vệ sinh, chúng tôi vừa lên tầng, anh ta lập tức vào phòng vệ sinh!”
Tống Tân vội vàng chạy vào phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có vòi sen, bồn cầu, đèn sưởi, bồn rửa tay, ngoài ra còn có một tấm gương.
Có thể giấu một chiếc di động chỉ có bồn cầu.
Bồn nước trong bồn cầu, còn có két nước đằng sau.
Tống Tân nói với Trọng Phong: “Giúp em mở két nước, chắc là ở trong này.”
Trọng Phong dễ dàng nâng két nước lên.
Trong đó quả nhiên có một chiếc di động.
Nước trong két nước rất cao, di động đã ngập hẳn trong đó. Tống Tân vén tay áo cho tay vào cầm di động lên, thử ấn nút bật.
Nhưng di động không hề có phản ứng, chỉ có nước không ngừng chảy xuống dọc theo thân máy.
“Nước vào à?” Đại Hào ở cửa hỏi.
Tống Tân quay lại nhìn anh ta, gật đầu.
Cô cầm di động đi ra, những người khác liền quay sang nhìn hết vào cô.
Dương Nhã Lệ nêu ý kiến: “Hay là dùng máy sấy thử xem?”
Tống Tân không nhúc nhích, cô ta liền đi tới cầm lấy di động, đi cắm máy sấy, dùng nấc gió lớn nhất sấy xung quanh di động.
Không khí trong phòng lúc này bỗng trở nên nặng nề.
Tốn bao công sức mới tìm được di động, bây giờ đã biến thành cục gạch vô dụng, manh mối đến đây là đứt sao?