Tống Tân hít một hơi, nói với Trọng Phong: “Tạm thời mặc kệ nó, chúng ta gọi nam chủ nhà dậy đã.”
Cô nói xong liền đi vào nhà vệ sinh, dùng chậu nước trong góc hứng đầy nước, đi đến trước mặt nam chủ nhà, từ đỉnh đầu ông ta dội xuống.
Nam chủ nhà bừng tỉnh, dùng sức lắc đầu, miệng không ngừng kêu ô ô.
Ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy Tống Tân và Trọng Phong đứng ở trước mặt, thì rõ ràng có hơi sửng sốt.
Tống Tân đưa tay rút miếng vải trong miệng ông ta ra, còn chưa kịp hỏi thì ông ta đã lên tiếng trước: “Các người không tìm được cửa ngầm sao?”
Ông ta vữa hỏi xong thì lại có tiếng đập rầm rầm vang lên.
Lúc đó ông ta mới sực hiểu ra, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn Tống Tân và Trọng Phong mấy lần, lạnh giọng nói: “Cũng may mắn gớm.”
Tống Tân cúi đầu xuống, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Theo như kế hoạch của ông, chúng tôi nên chết ở đó mới đúng, phải không?”
Lúc Tống Tân uy hiếp nam chủ nhà bắt ông ta khai thì ông ta chỉ nói mình không có gì để nói, những thứ bọn họ muốn biết đều ở thư phòng.
Hiện giờ xem ra, ông ta rõ ràng là muốn để bọn họ tìm được cửa sắt, mở cửa, sau đó để con quái vật kia giết bọn họ!
Nam chủ nhà quay đầu đi, dùng bả vai lau nước trên mặt, không trả lời Tống Tân.
Tống Tân cũng không mong ông ta sẽ trả lời, cô đứng thẳng người dậy, ngồi xuống mép giường, thản nhiên nói: “Ông đoán xem con quái vật kia nếu không có đồ ăn thì có thể sống mấy ngày?”
Nam chủ nhà quay ngoắt lại, ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn Tống Tân.
Tống Tân làm như không thấy, nói tiếp đi: “Hoặc là dùng ông cho nó ăn cũng được. Cả mồm toàn răng, dùng để ăn thi thể đã chết cũng không quá phù hợp nhỉ. Nếu như là người sống chắc hẳn sẽ đáng xem hơn đấy? Cắn một cái thì dù là tay hay cổ, đều có thể bị cắn nát.”
Hai mắt nam chủ nhà trợn càng lớn, vẻ mặt oán hận âm hiểm, giống như một con rắn muốn ăn thịt người.
Nhưng một giây sau, một thanh trường đao sáng lóa sắc bén liền đặt lên cổ ông ta.
Trọng Phong rũ mắt, vẻ mặt không cảm xúc nhìn ông ta: “Còn dám nhìn cô ấy như vậy, tôi khoét mắt ông đấy.”
Tống Tân bật cười, trông thấy nam chủ nhà vội vàng rũ mắt xuống dưới sự uy hiếp của Trọng Phong.
Tiếng vang từ thư phòng lúc dồn dập lúc đứt quãng, sau khi dừng lại nửa phút lại vang lên một lần nữa.
Tống Tân nhìn nam chủ nhà, mỉm cười hỏi: “Có khi nào nó đói rồi không, hay là tôi ném vợ ông vào trước nhé? Dù sao ông cũng biết tất cả mọi chuyện, tôi cũng không cần đến tận hai nhân chứng sống làm gì cả.”
Nam chủ nhà cắn môi, không chịu nói một chữ.
Tống Tân đứng dậy, chỉnh lại vạt áo, nói với Trọng Phong: “Bịt miệng lão ta lại, chúng ta đi bắt nữ chủ nhà cho nó ăn no rồi tính sau.”
Cô nói xong liền đi về phía cửa, mà Trọng Phong cũng không chút do dự thu lại miêu đao, nhặt miếng vải trên đất lên, sau đó đưa tay bóp cằm nam chủ nhà, ép ông ta há miệng ra.
Ngay lúc Trọng Phong sắp nhét miếng vải vào trong miệng ông ta thì ông ta cũng không chịu nổi mà ú ớ hét to một tiếng: “Đợi đã!”
Tống Tân quay đầu lại, ra hiệu cho Trọng Phong thả tay.
Nam chủ nhà ho khan hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Tân, khó khăn nói: “Đừng làm hại vợ, và… Con gái tôi.”
Tống Tân kinh ngạc nhướng mày: “Con gái các người? Con quái vật trong thư phòng kia sao?”
Nam chủ nhà nói xong câu nói kia liền thở dài một tiếng như trút được gánh nặng: “Bí mật này đã chôn giấu trong lòng vợ chồng chúng tôi quá lâu, bây giờ có thể nói ra cũng tốt. Có lẽ, các người là ông trời phái tới cứu vớt chúng tôi.”
Tống Tân lại quay về ngồi xuống giường, khi thư phòng đứt quãng vang lên tiếng đập thì nam chủ nhà cũng chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.
Thật ra, cũng giống như một đoạn trong phim kinh dị vậy.
Vốn hai vợ chồng chủ nhà có một cô con gái rất đáng yêu, bởi vì cuộc sống giàu có, gia đình bọn họ đương nhiên cũng không bất cứ mâu thuẫn gì, cuộc sống trong ngôi biệt thự này vô cùng hạnh phúc.
Bọn họ còn có vài người hầu, cộng lại cũng mười mấy người. Các người hầu cũng đều yêu quý cô chủ nhỏ, thậm chí còn gọi cô bé là “Công chúa nhỏ”.
Tất cả mọi người đều rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
Cho đến một năm trước, con gái bọn họ không hiểu sao bỗng dưng phát sốt.
Mặc dù bọn họ đã mời đến bác sĩ tốt nhất, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Đứa bé đáng thương sốt suốt cả đêm, hơn nữa càng ngày càng nặng, đến sau nửa đêm đã bắt đầu nói mê sảng.
Mà khi trời sắp sáng thì cô bé mới dần dịu lại…. Cơ thể cũng bớt nóng dần. Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng con bé cuối cùng cũng hạ sốt, nhưng đôi vợ chồng còn chưa kịp vui mừng đã phát hiện ngay cả hô hấp của con gái cũng đang yếu dần.
Bọn họ cầu xin bác sĩ cứu đứa con gái thương yêu của họ, thậm chí còn quỳ xuống trước bác sĩ, nhưng bác sĩ cũng đành bó tay, tất cả cố gắng níu kéo sự sống cho cô bé đều là phí công vô ích.
Khi bình minh đến cũng là lúc mạch đập của con gái bọn họ hoàn toàn ngừng.
Nữ chủ nhà ngất xỉu, mà nam chủ nhà vẫn phải cố giữ vững tinh thần, tự mình tiễn bác sĩ rời đi.
Trong lúc ấy, bảo mẫu khóc dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên mặt cô bé.
Khi nam chủ nhà tiễn thầy thuốc về xong, quay lại đến phòng khách lại nghe thấy tiếng hét chói tai của bảo mẫu từ phòng con gái ông.
Ông vội vàng chạy tới, lại bất ngờ phát hiện đứa con gái tưởng như đã chết nay lại sống lại!
Chỉ có điều… Hai tay cô bé đang túm chặt cổ tay bảo mẫu, cũng hung hăng cắn lên.
Bảo mẫu dùng sức vùng vẫy, không dễ gì mới tránh thoát nhưng trên cổ tay cũng đã để lại dấu răng be bét máu!
Nam chủ nhà không rảnh quan tâm đến tình trạng của bảo mẫu, anh vội vàng chạy đến bên giường, mừng rỡ hỏi thăm con gái yêu của ông hiện giờ cảm thấy thế nào.
Nhưng con gái ông ta không đáp, chỉ há miệng, vẻ mặt dữ tợn muốn cắn ông ta!
Lúc này, trên hàm răng của cô bé vẫn còn dính máu của bảo mẫu.
Nam chủ nhà đến tận lúc ấy mới phát hiện đôi mắt cô bé cũng có chút khác lạ, con ngươi màu đen lớn hơn rất nhiều, tròng trắng mắt lại chỉ còn một phần nhỏ.
Ông ta nhận ra cơ thể cô bé đã xảy ra một chút vấn đề gì, vì vậy liền chạy tới bên cửa sổ, kéo rèm ra xem vị bác sĩ vừa rời đi đã đi xa chưa.
Nhưng khi ông ta kéo rèm ra, con gái ông ta lại hét thảm thiết!
Ông quay ngắt lại nhìn, phát hiện trên làn da cô bé những chỗ bị ánh mặt trời chiếu đến đều tan chảy như nến!
Ông vội vàng kéo rèm lại, trong lòng vừa lo lắng lại vừa cảm thấy sợ hãi, nhưng chờ những cảm xúc này rút đi, cuối cùng chỉ đọng lại tình yêu thương vô bờ bến với đứa con gái rứt ruột đẻ ra.
Vợ chồng bọn họ đều biết rõ con gái mình đã không còn giống như xưa nữa, mà đã biến thành một con quái vật.
Nhưng bọn họ vẫn giữ nó lại, thậm chí quyết định nuôi dưỡng nó giống như trước đây.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ phát hiện, con gái họ không chịu ăn cơm nữa, thậm chí không chịu ăn thịt chín, chỉ có hứng thú với thịt tươi đầm đìa máu.
Bọn họ vẫn giữ con gái ở căn phòng cũ, chỉ thay hết rèm phòng thành loại màu đen dày cộm, không cho một chút ánh sáng nào dù chỉ là nhỏ nhất chiếu đến, còn đặt hàng thịt heo số lượng lớn theo tháng để cho con gái ăn.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Mới đầu, cô bé còn chịu ăn thịt heo, nhưng chỉ hơn một tháng sau đã không chịu ăn nữa rồi. Trong lúc ấy, những phần bị hòa tan trên người cũng không ngừng nhiều lên, mà sau khi cô bé ngừng ăn thì tốc độ lan của những dịch nhờn màu trắng ấy lại tăng lên rất nhiều, song song với nó là làn da của con người cũng nhanh chóng giảm bớt.
Nữ chủ nhà rất lo lắng, vì vậy bà ta vào phòng, muốn hỏi con gái rốt cuộc muốn ăn cái gì, nhưng lại không cẩn thận bị cô bé cắn một cái!
Con gái yêu của họ không biết từ lúc nào đã mọc ra một hàm răng sắc nhọn, hung dữ mà xé một miếng thịt của bà ta, nhai ngấu nghiến như đang nếm món ăn ngon nhất trên đời này vậy.
Nữ chủ nhà chạy ra khỏi phòng, cuống quýt đi tìm chồng.
Khi băng bó vết thương, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng kêu như khóc của con gái. Âm thanh kia giống như những cây kim đâm vào lòng họ, khiến vợ chồng họ tan nát cõi lòng.
Ngày hôm sau, bọn họ lừa người hầu phụ trách dọn dẹp vệ sinh vào căn phòng kia.
Ban đầu, một người trưởng thành cũng đủ để con gái họ ăn một tháng.
Sau đó là hai mươi ngày, nửa tháng, mười ngày… Sức ăn càng lúc càng lớn, mà đôi vợ chồng này cũng đã bước lên con đường khó có thể quay đầu lại….
Thật ra bọn họ cũng dần dần nhận ra, thật ra bản thân mình cũng biến thành một loại quái vật. Bọn họ giết người không chỉ vì nuôi sống con gái, mà đã biến thành quái vật giết người làm vui.
Bọn họ xây tầng hầm, giam cô bé dưới đó. Đến giờ cho ăn thì vứt thi thể xuống cầu thang, cô bé sẽ lập tức ngửi thấy mùi máu tươi, đi lên kéo thi thể.
Đương nhiên, chính bọn họ cũng phải cẩn thận, bởi vì cô bé hiển nhiên là thích thịt người sống hơn.
Cứ như vậy cho tới tận bây giờ.
“Bây giờ gần như mỗi ngày nó đều cần ăn thịt một người trưởng thành rồi. Chúng tôi biết làm hại người khác là không đúng, nhưng chúng tôi là bố mẹ nó, dù thế nào đi nữa cũng phải nuôi nó.”
Nam chủ nhà nhìn Tống Tân, vẻ mặt bất lực.
Đúng vào lúc này, tiếng vang từ thư vòng càng ngày càng dồn dập. Sau đó bỗng “Rầm’’ một tiếng cực lớn, con quái vật từ bé gái biến thành kia xổ lồng rồi.
***
p/s: Tự dưng 2 chương này dài thế:v Trẫm hổng có zui:v