Người đàn ông đội xanh cách đó không xa đã chú ý tới bên này, đứng dậy đi về phía Tống Tân hỏi: “Phát hiện ra gì sao?”
Tống Tân ném con chuột vào trong hang, đáp: “Không có gì, một cái lỗ nhỏ mà thôi.”
Trong hang đen kịt, con chuột chết màu xám sau khi bị ném vào thì lập tức hòa làm một với bóng tối, không nhìn ra chút dấu vết gì.
Người đàn ông kia cũng không tin lời Tống Tân nói. Anh ta bước đến nhìn Tống Tân đầy nghi ngờ, nhưng nhìn vào cái hang nhỏ kia thì thật sự không thấy gì.
Tống Tân đứng dậy, đút đôi tay đã đỏ lên vào túi, yên lặng đi về hướng tiếp theo.
Cô vừa xoay người, thì lại thấy thấp thoáng Uông Minh từ đường mòn đi tới.
Uông Minh nhìn thấy bên này có người cũng có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại tăng tốc đi tới, cười nóivới Tống Tân: “Tôi đến nhà Lý Đại Trụ – người đầu tiên nghe thấy tiếng khóc một chuyến, đáng tiếc không phát hiện được gì.”
Tống Tân không nói gì, mặc dù cô cũng coi như có đôi chút phát hiện, nhưng ở đây có thành viên đội xanh, không phải nơi thích hợp để trao đổi tin tức.
Sau khi Uông Minh tới, hai người hợp sức cùng tìm kiếm, tốc độ nhanh hơn không ít.
Uông Minh vừa dùng tay đào tuyết vừa nhỏ giọng hỏi Tống Tân: “Tấm thẻ cô lấy được từ người chết là đạo cụ gì đấy? Có thể dùng để tấn công hoặc phòng ngự không?”
Tống Tân nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, nhướng đuôi lông mày, không lên tiếng.
Uông Minh ho khan, nói: “Tôi tùy tiện hỏi thôi, cô không muốn nói cũng không sao. Cô cảm thấy chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành trò chơi quỷ quái này không?”
Tống Tân nhàn nhạt nói: “Trận đầu tiên, mức độ khó sẽ không quá cao đâu.”
Manh mối đều đặt ở ngoài sáng, chỉ cần người chơi căn cứ tin tức thôn dân cung cấp thì nhất định có thể tìm được, độ khó thật sự không cao.
Điểm khó khăn nhất là chỉ có một trong hai đội xanh – đỏ có thể sống.
Trong lúc hai người nói chuyện, người đàn ông đội xanh kia đi tìm một cành cây chọc vào cái hang Tống Tân vừa rồi phát hiện thử xem có gì không.
Tống Tân ngừng tay, đi đến phía sau anh ta nhìn một lát, lại không thấy anh ta tìm thấy bất cứ thứ gì.
Tống Tân yên tâm đồng thời cũng hoài nghi. Con chuột chết này có lẽ cũng giống như manh mối lúc trước, chỉ cần thành viên của một đội phát hiện ra thì đội còn lại sẽ không xem được nữa.
Cho nên, cho dù lúc ấy cô có cầm con chuột trong tay thì người đàn ông kia cũng sẽ không nhìn thấy được.
Ba người hai đội tiếp tục tìm kiếm.
Mãi cho đến khi tất cả các ngôi mộ xung quanh gần như đều đã lộ ra khỏi lớp tuyết đọng, bọn họ vẫn không phát hiện thêm bất cứ manh mối nào nữa.
Người chơi đội xanh không thu hoạch được gì mà chỉ lãng phí thời gian cho nên lúc rời vẻ mặt anh ta cực kỳ khó chịu.
Tống Tân và Uông Minh cùng nhau đi, trên đường nhân tiện hỏi thăm manh mối từ các hộ gia đình khác.
Trong lòng đa số thôn dân đều giống như mẹ Hỉ tử, cho rằng chuyện lạ lần này có quan hệ với chuyện mọi người dìm chết hoặc vứt bỏ bé gái mấy năm trước.
Những bé gái kia là bị ném vào sông chết đuối, các thôn dân còn nói cho hai người những hộ nào từng làm chuyện này.
Lúc này vừa qua giữa trưa, hai người mặc dù có chút đói, nhưng đều không có định về nhà họ Mã ăn cơm, mà lần theo manh mối tiếp tục điều tra, tìm tới một hộ gia đình từng dìm chết con gái.
Gia đình này họ Sử, bị Tống Tân và Uông Minh tra hỏi, nam chủ nhân nhà họ Sử thừa nhận ba năm trước đây từng vứt một bé gái vào sông Đại Hà ở cửa thôn cho chết đuối, cũng tỏ vẻ hết sức hối hận vì việc này.
Trong khi người đàn ông tỏ vẻ áy náy nói mình có lỗi với đứa con gái đó đến nhường nào thì vợ anh ta đang vui vẻ đùa với đứa con trai trắng trẻo mập mạp trên tay.
Trong lòng Tống Tân chỉ thấy đáng ghét, lập tức bỏ đi, Uông Minh cũng nhanh chóng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Mấy kẻ trọng nam khinh nữ này thật chẳng ra gì.”
Hai người lại đi tới những nhà khác, lấy được tin tức là gia đình dìm chết con gái lâu nhất là từ mười ba năm trước, gần đây nhất cũng đã khoảng hai năm trước.
Những đứa bé chết oan hai năm trước tới giờ mới về báo thù dường như có chút vô lý.
Ngược lại, Tống Tân càng hoài nghi trò chơi này có quan hệ với chuyện của nhà họ Mã hơn.
Lúc này đã hơn một giờ, hai người quyết định về ăn cơm trưa trước, nhân tiện trao đổi manh mối với những người khác.
Ba người còn lại cũng đã về tới nhà họ mã, năm người ngồi trong nhà chính vừa chờ Lý Thúy hâm lại đồ ăn, vừa nói những manh mối mình tìm được trong buổi sáng hôm nay.
Nhưng Mã Duy cùng hai người chơi còn lại đều không tìm được gì, thật sự có thu hoạch chỉ có mình Tống Tân.
Cô nói sơ qua một lượt xong vẻ mặt những người khác đều có chút kỳ lạ.
Một lúc lâu sau, Mã Duy mới nói: “Cô may mắn thật đấy, cái gì cũng tìm ra, đội chúng ta có lẽ cũng chỉ có thể dựa vào cô thôi.”
Tống Tân nhăn mày, vừa định nói lại nghe bên ngoài có tiếng Lý Thúy mắng chửi.
Cô lập tức đứng dậy, đi về phía cửa, đang đưa tay ra định kéo cửa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau, lông mày hơi nhíu lại…
Bốn người kia vẫn ngồi im tại chỗ, nghe thấy giọng Lý Thúy cũng chỉ vểnh tai lên nghe chứ không có ai có ý định đứng dậy ra ngoài xem.
Phản ứng của bọn họ nếu ở trong hiện thực thì vô cùng bình thường, mà giống như Tống Tân vừa nghe thấy động tĩnh là lập tức chạy ra xem mới là kỳ quái.
Nhưng lúc này mọi người đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, bất kỳ tình huống nào dù là nhỏ nhất cũng phải chú ý, mà mấy người kia lại hiển nhiên là không nhạy bén như vậy.
Những đồng đội này… Rốt cuộc là có tác dụng gì? Thôi, đừng cản trở là tốt rồi.
Ngắn ngủi hai giây, Tống Tân quay đi, kéo cửa đi ra ngoài.
Bởi vì các người chơi trở về muộn, mười hai giờ đồ ăn đã sớm nguội, cho nên Lý Thúy đang ở nhà bếp hâm lại đồ ăn. Tiếng mắng chửi của cô ta cũng từ đây truyền tới.
Tống Tân bước ra cửa thì vừa khéo nghe thấy hai chữ “Súc sinh” cuối cùng.
Cô đi dọc theo hàng hiên, lại nghe thấy bên trong có tiếng mèo kêu trầm trầm.
Cửa nhà bếp mở nên cô đi thẳng vào, chỉ thấy Lý Thúy một tay cầm muôi một tay chống eo, đang nhìn chằm chằm phía trên xà nhà nghiến răng nghiến lợi.
Tống Tân nhìn theo tầm mắt cô ta, thấy một con mèo màu xám đang ngồi trên xà nhà, hai mắt trong bóng tối lập lòe, cũng thỉnh thoảng phát ra tiếng “Meo meo”.
Lý Thúy nhìn thấy Tống Tân liền cười, lại dùng muôi chỉ vào con mèo mắng: “Con súc sinh chết tiệt, còn không mau cút xuống đây cho bà! Để bà bắt được mày, bà lột da mày ra!”
Con mèo nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì, chỉ dùng đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lè nhìn cô ta, cái đuôi dài nhỏ đong đưa ở phía sau, còn dính phải không ít mạng nhện.
Khoảnh khắc Tống Tân nhìn thấy con mèo đó, trong lòng liền có chút buồn cười, cảm giác mình sợ bóng sợ gió. Chẳng qua là Lý Thúy mắng một con mèo mà thôi, không liên quan gì đến trò chơi.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu cô lập tức nhớ tới con chuột chết cô tìm thấy lúc trước.
Mèo và chuột luôn là hai loài đi liền với nhau.
Con chuột vỡ bụng, trên lớp lông màu xám còn có máu, rất giống như bị mèo cắn chết.
Tóm lại… Con này mèo xuất hiện rất có thể là có tác dụng gì đó.
Lý Thúy ra đằng sau bếp lò nhặt một cây củi, dường như định ném con mèo.
Tống Tân liền nói: “Đồ ăn trong nồi sắp cháy rồi!”
Lý Thúy nhanh chóng quay đầu nhìn lại, cầm nuôi đảo nồi, miệng còn nói: “Con mèo chết tiệt này, không biết sao lại tự chạy về rồi!”
Tống Tân nghe được manh mối liền hỏi: “Nói như vậy, đây là mèo nhà cô sao?”
Thái độ của Lý Thúy đối vị “Đại sư” là cô đây cũng khá tốt, cười cười nói: “Đúng thế, là mẹ Mã Quý nuôi. Bà qua nhà anh cả ở rồi, nên mèo cũng mang đi. Không biết đã xảy ra chuyện gì, người chưa về, mèo đã tự chạy về trước.”
Lại là bà Thẩm.
Trong lòng Tống Tân càng khẳng định hơn suy đoán mấu chốt của trò chơi này liên quan đến nhà họ Mã.
Bốn người chơi kia cuối cùng cũng đi ra…. Có lẽ là thấy Tống Tân mãi chưa quay lại, mới cảm thấy bọn họ cũng nên ra xem.
Tống Tân nhìn bọn họ một cái, quay đầu lại nhìn về phía con mèo trên xà nhà, trong lòng nghĩ cách dụ nó xuống.
Lại không ngờ, khi bốn người kia lục tục đi vào nhà bếp, con mèo mướp đang ngồi trên xà nhà kêu meo meo đột nhiên nhảy từ xà nhà xuống. Bốn chân nó nhẹ nhàng đáp xuống cạnh bếp lò, sau đó lại nhảy về phía Mã Duy.
Mã Duy không kịp phản ứng, vô thức duỗi hai tay ra, con mèo cứ thế mà nhảy lên cánh tay cô ta.
Khi cô ta hoàn hồn liền vui sướng ôm lấy con mèo, con mèo còn dùng đầu cọ tay cô ta, còn ngẩng đầu lè lưỡi liếm hai cái.
Người đàn ông mặc áo đen đứng ở bên cạnh Mã Duy xùy một tiếng, nói: “Mèo còn xem mặt à, sao nps không nhảy lên người tôi?”
Mã Duy cười hai tiếng, tâm trạng đau buồn bất an bỗng vì thiên sứ nhỏ xuất hiện mà tốt lên rất nhiều.
Cô ta ôm con mèo nhẹ nhàng vuốt ve nó, còn cúi đầu hỏi: “Đáng yêu quá, em tên gì?”
Con mèo kêu meo meo, dùng đầu cọ cọ cô ta, trong cổ còn phát ra tiếng grừ grừ thỏa mãn.
Lý Thúy nhếch miệng, nói: “Con mèo này là mẹ Mã Quý nuôi, cũng bảy tám năm rồi, không đặt tên. Đại sư, cô tốt nhất là ném nó đi, nó bẩn lắm, trên người còn có bọ chét đấy.”
Nụ cười của Mã Duy cứng lại, ngẩng đầu nhìn Lý Thúy: “Mèo có bọ không phải vì các người không tắm cho nó sao, các người cũng không sạch sẽ hơn con mèo này đâu!”
Mèo duỗi chân trước nhẹ nhàng bấu hai cái lên tay Mã Duy, cô ta lại cúi đầu, vừa chọc nó vừa cười.
Uông Minh thở dài, nói: “Con gái các cô cứ thích mèo mèo chó chó, vừa thấy là quên hết mọi chuyện, xem cô vui chưa kia!”
“Mèo đáng yêu như thế, ai không thích chứ?” Mã Duy gãi cằm cho con mèo, ôm nó đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: “Em gầy quá, thật đáng thương, nhất định là em đói rồi đúng không? Đợi lát hâm đồ ăn xong chị cho em ăn thịt nhé…”
Ba người đàn ông nhìn nhau, bất đắc dĩ nhún vai, đều quay người đi.
Tống Tân đứng ở trong nhà bếp, nhìn bóng dáng Mã Duy khuất dần, nhíu mày.