Ấn tượng của người dân đối với Lệ quý phi khá ác liệt, mắng nàng mê hoặc đế vương, tạo thành thế cục hỗn loạn.
Hạ Lăng Vân biết rõ xác thực có một phần nguyên do Lệ Nhi gây ra, trong lòng thầm thở dài. không biết tại sao Lâm Vân Phàm không quản được Lệ Nhi? Lệ Nhi có thể tùy tiện trêu chọc người thường nhưng đấy là vua một nước, mỗi lời nói hành động đều ảnh hưởng tới quốc gia và dân chúng, không thể tùy tiện trêu đùa. Nhưng việc đến nước này, hắn cũng chỉ đành lấy danh nghĩa truy bắt yêu hồ mà tìm kiếm Lệ Nhi, khuyên nàng ở ẩn.
Tuyết Hoa cũng dùng thần thức phóng ra ngoài, lắng nghe đánh giá của người dân về Lệ Nhi, phát hiệndân chúng thi thoảng đề cập tới Lệ quý phi đều chửi rửa, trong lòng rất khó chịu, đôi khi biến thành hồ ly nằm trong khuỷu tay Hạ Lăng Vân để hắn ôm nàng đi.
Hôm đó nàng đang ngủ trong vòng tay của Hạ Lăng Vân mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh thút thít nỉ non của nữ tử: "Đa tả công tử cứu mạng, ta là nữ nhi của Đô Sát Viện Tả thị lang đương triều, cùng mẫu thân về thăm ngoại tổ phụ, bất hạnh gặp cường đạo, mẫu thân và người hầu cùng li tán. Nha hoàn tiểu Ngọc vì bảo hộ ta mà chết, may được công tử giúp. Ta không có gì..."
Nàng cựa mình, bật ra khỏi khuỷu tay Hạ Lăng Vân, đôi mắt hồ ly ác liệt nhìn về hướng âm thanh. Hạ Lăng Vân là của nàng, ai dám tranh chính là kẻ thù của nàng!
Nàng thấy dưới đất có xác chết của bảy tám gã nam tử, còn một thi thể nha hoàn nằm sấp, thiếu nữ trẻ tuổi mặc áo tím thêu hoa đang khóc lóc kể lể, khóc như hoa đào gặp mưa.
Tiểu thư gặp rủi ro công tử anh tuấn cứu giúp, muốn lấy thân báo đáp?
Tuyết Hoa không thèm quản việc tiểu thư kia có kinh sợ hay không, sẵng giọng nói: "Xảy ra chuyện gì?" rõ ràng có kẻ muốn đoạt nam nhân với nàng.
"A, yêu hồ!" Tiểu thư Tả thị lang che miệng sợ hãi kêu lên, sắc mặt thêm tái nhợt, thân hình lung lay sắp đổ.
Hạ Lăng Vân nhíu mày, vuốt ve Tuyết Hoa nói: "Đây không phải yêu hồ, là linh hồ ta nuôi. Ta là tu sĩ."
hắn nhẹ nhàng hỏi Tuyết Hoa: "Ta đánh thức nàng?" hắn vừa rồi thấy việc nghĩa hăng hái làm, còn đặc biệt trong nháy mắt...giết toàn bộ đám cường đạo, không cho bọn họ kêu la làm ồn tới giấc ngủ của Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa run run lỗ tai hồ ly, cười nói: "Ta tỉnh ngủ rồi, vừa vặn nghe được giọng nói của tiểu thư đây cảm tạ ân cứu mạng của công tử anh tuấn, định nhìn xem nàng ta có phải nói ân cứu mạng không có gì báo đáp, nguyện làm nô tỳ hầu hạ ân nhân."
"Tiểu hồ ly ba hoa." Hạ Lăng Vân lập tức hiểu rõ ý nàng, ngón tay miết lỗ tai hồ ly, dịu dàng nói: "Ta là nam nhân đã có thê tử, sao còn để ý tới nữ nhân khác?"
"Người, người là...Tiên Nhân?" Tiểu thư Tả thị lang lắp bắp hỏi, gương mặt lộ vẻ khiếp sợ. Tu sĩ trong mắt người thường chính là sự tồn tại thần bí, không phải ai cũng may mắn được gặp và nói chuyện.
"Tu sĩ nho nhỏ không có danh tiếng." Hạ Lăng Vân nói. Triều đình công bố Lăng Vân Tiên Quân của Thiên Linh Môn truy bắt yêu hồ để trấn an dân tâm, danh vọng của hắn đã lan khắp nước, không cần phải báo ra danh tự, để tăng thêm danh tiếng cho mình.
Tiểu thư Tả thị lang vốn định lấy thân báo đáp lúc này tràn ngập bất đắc dĩ, đành phải nói: "Ta...ta... khẩn cầu công tử giúp đỡ, đưa ta về nhà. Ta đến nhà ngoại tổ phụ, sẽ mời lão nhân gia tạ trọng ân của công tử." Đối mặt với công tử bình thường, nàng còn có thể dùng gia thế làm vốn liếng gả, nhưng đối mặt với tu sĩ, dù Hoàng đế hay Thái hậu cũng không cách nào làm chủ cho nàng.
Hạ Lăng Vân nghiêm mặt nói: "Ta cứu người là tiện tay, coi như tích công đức, tiểu thư không cần cám ơn. Ta sẽ tiễn tiểu thư một đoạn." Về phần gương mặt đang tái nhợt, thân người lung lay đến mức gió thổi qua sẽ đổ kia...hắn sẽ không hỗ trợ. Bởi nếu tiến đến hỗ trợ tiểu hồ ly nhà hắn sẽ ăn dấm chua.
"Tiên Nhân thật tốt, ta... ta..." Tiểu thư Tả thị lang ấp a ấp úng nói, mắt hạnh ngập nước lưu luyến si mê liếc nhìn Hạ Lăng Vân.
Hạ Lăng Vân xem như không thấy, thúc giục: "Tiểu thư, nhà ngoại tổ phụ người ở đâu?"
Tiểu thư Tả thị lang gặp lang quân tâm như sắt, đành phải chỉ về phía trước: "Nhà ngoại tổ phụ ta ở trấn Thiết Lĩnh. Người là Ngự sử đại nhân đã cáo lão hồi hương."
"Trấn Thiết Lĩnh cách hơn trăm dặm." Hạ Lăng Vân nghĩ nghĩ, lấy ra một viên bàn kim loại ném về phía trước nói, "Tiểu thư ngồi lên trên, ta đưa tiểu thư một đoạn. Di thể nha hoàn kia, tiểu thư có muốn mang về?" đã bại lộ thân phân tu sĩ hắn dứt khoát dùng pháp khí.
Tuyết Hoa nhìn sang kinh ngạc hỏi: "Đây là pháp khí gì, sao trước kia ta không thấy chàng dùng?" Cái pháp khí này hình tròn bằng kim loại gắn năm linh thạch trung phẩm tỏa linh quang màu xanh đang lơ lửng cách mặt đất chừng hai thước."
"Viên bàn phong chi, là đồ chơi của đám đệ tử ta lúc nhỏ, tu sĩ cấp thấp cũng biết sử dụng. Tốc độ này thua xa ngự kiếm, nhất phẩm tu sĩ còn không dùng làm phương tiện di chuyển." Hạ Lăng Vân giải thích.
Tiểu thư Tả thị lang hoàn toàn tin tưởng Hạ Lăng Vân là một tu sĩ rồi, sợ hãi hỏi: "Tiên Nhân, người có thể cứu sống nha hoàn của ta không? Ta nghe nói Tiên Nhân có linh đan khởi tử hồi sinh."
Hạ Lăng Vân lắc đầu nói: "Nàng ta đã chết, Tiên Nhân cũng không có linh đan khởi tử hồi sinh." Tiên Nhân cũng vì không đủ tu vi mà già yếu chết đi, lấy đâu linh đan khởi tử hồi sinh?
Tiểu thư Tả thị lang lập tức thương tâm nói: "Tiểu Ngọc hầu hạ ta từ nhỏ, tình cảm như tỉ muội, ta không thể để nàng phơi thây nơi hoang dã." nói xong nàng ta lập tức lao tới thi thể nha hoàn dùng sức lật người lại lấy ống tay lau vết máu trên mặt cho nha hoàn.
"Tiểu Ngọc, tiểu Ngọc, nếu muội mặc kệ ta tự mình chạy trốn, muội sẽ không phải chết." Nàng ta nóixong nước mắt lăn đầy trên gương mặt.
Tay của cô đang đào hầm chôn thi thể?
Hạ Lăng Vân nhíu mày nói: "Tuyết Hoa dùng lửa hỏa thiêu thi thể nha hoàn." hắn cảm thấy hỏa thiêu thi thể rồi để tiểu thư kia cầm tro cốt về mai táng là biện pháp tốt nhất. Về phần xác của đám cướp kia, cứ bỏ mặc phơi thây hoang dã coi như là báo ứng việc xấu chúng đã làm.
Tuyết Hoa bĩu môi, nhảy xuống đất nói: "Được." Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên nói: "Chờ một chút." nóixong, nàng phi nhanh vào rừng cây.
Hạ Lăng Vân ngẫm nghĩ, lập tức cười lớn. Tiểu hồ ly thích ăn dấm chua này!
Chỉ chốc lát sau, Tuyết Hoa mặc y phục trắng mái tóc xõa dài, trên vai khoác dải lụa giống như tiên nữ bay tới bên cạnh Hạ Lăng Vân.
Môi anh đào hé mở, nàng cất giọng mềm mại: "Lăng Vân, ta cảm thấy hỏa pháp thuật của ta có thể sử dụng trong phạm vi rộng." Nàng vừa nói chuyện, ánh mắt lại liếc về phía tiểu thư kia, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên ngạo nghễ. Nàng chính là tuyệt thế mĩ nữ, ai dám tranh nam nhân với nàng?
Linh hồ biến thành tuyệt thế mĩ nữ?
Tiểu thư Tả thị lang hoảng sợ lắp bắp: "yêu, yêu hồ... Lệ, Lệ quý phi?" Nhìn cô nương kia duyên dáng xinh đẹp, quanh thân tỏa ra linh khí, sở hữu vẻ đẹp khiến tất cả nữ nhân nhìn vào cũng thầm đố kị.
Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói: "Tiểu thư, tất cả tinh linh yêu quái tu luyện tới cảnh giới nào đó đều có thể biến thành mĩ nữ, mĩ nam."
"Hả?" Tiểu thư Tả thị lang nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng lẽ nam tử tuấn mĩ trước mắt cũng là yêuquái biến thành sao?
Tuyết Hoa bĩu môi xem thường: "Phàm phu tục tử!" Người nhát gan như vậy cũng đòi mơ tưởng tới nam nhân của nàng?
Nàng ngưng thần vận dụng hỏa linh lực, thi thể nha hoàn lập tức được đoàn hỏa diễm bao quanh. Hỏa diễm bốc lên ngùn ngùn, thời gian nửa nén hương thi thế đã hóa tro cốt.
Họa Lăng Vân phóng thích pháp thuật hệ băng hạ nhiệt độ tro cốt, rồi lấy một bộ xiêm y, nâng tro cốt nhét vào xiêm y, cuối cùng gói lại, đưa cho vị tiểu thư đang run sợ nghĩ hắn là yêu quái.
"Đây là tro cốt nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, tiểu thư đưa nàng về quê nàng mai táng, cũng khôngphụ một lòng trung thành của nàng ta với tiểu thư." Hạ Lăng Vân khuyên.
Tiểu thị lang nghĩ đây là tro cốt tiểu Ngọc, lại nghe giọng Hạ Lăng Vân vô cùng dịu dàng, cố lấy dũng khí tiếp lấy tro cốt.
"Tiểu thư, ngồi lên viên bàn ta đưa tiểu thư về nhà." Hạ Lăng Vân nói, dùng pháp thuật tạo ra nước rửa tay rồi hong khô. Tuyết Hoa đeo pháp khí dịch dung, che khuất dung nhan xinh đẹp của mình lại.
Tiểu thư Tả thị lang thấy Tuyết Hoa từ một mĩ nữ tuyệt sắc biến thành thiếu nữ thanh tú, vô cùng kinh ngạc. Chờ yết Hoa lạnh lùng thúc giục nàng ta mới run như cầy sấy cẩn thận từng li từng tí ngồi lên mâm tròn, cuối cùng cũng thu chân lên.
Hạ Lăng Vân thấy nàng ta chuẩn bị tốt, chậm rãi bay lên không trung, dùng ý niệm điều khiển viên bàn bay lên rồi dẫn nó phi hành.
Tuyết Hoa bay lên trời, mặc kệ dây lụa theo gió tung bay.
Bàn tay nhỏ bé của tiểu thư Tả thị lang che miệng lại, vừa sợ hãi vừa nhìn về phía mặt đất. Nàng gặp được kì ngộ này, cả đời sẽ không thể quên.
Tốc độ viên bàn không bằng ngự kiếm nhưng nhanh hơn xe ngựa trên mặt đất. Càng quan trọng hơn là Hạ Lăng Vân đi theo hướng thẳng tắp không phải quanh co như đi xe ngựa trên mặt đất.
Lo lắng vị tiểu cô nương kia yếu ớt sợ hãi, Hạ Lăng Vân phi rất thấp, chỉ cao hơn ngọn cây, vì vậy rất nhiều người đi đường thấy được. Bọn họ khiếp sợ kêu lên: "Là Tiên Nhân, là Tiên Nhân. Tiên Nhân, xin người chúc phúc cho ta. Tiên Nhân, ta có chút phiền toái, mong người giúp đỡ."
Hạ Lăng Vân không phải Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, đối với những...lời gọi kia mắt điếc tai ngơ, tiếp tục phi hành. Tuyết Hoa thì làm lơ, toàn tâm toàn ý bắt trước tư thế phi thiên, để bản thân lộ ra tiên khí.
Bay cả buổi, tiểu thư Tả thị lang chỉ về xe ngựa phía trước quan đạo kích động nói: "Tiên Nhân, hình như là xe ngựa của mẫu thân ta."
Hạ Lăng Vân nghe thấy liền hạ thấp độ cao gần đội ngũ kia. Đội ngũ có hai xe ngựa, những người khác đều đi bộ hoặc cưỡi ngựa.
Tiểu thư Tả thị lang thấy rõ hô lớn: "Dừng lại, dừng lại, mẫu thân, nữ nhi trở về rồi."
Đội ngũ nghe thấy tiếng nữ tử kêu đồng loạt quay đầu, thấy một màn kinh người, trên bầu trời thư sinh mặc áo lam anh tuấn đứng trên bội kiếm, một thiếu nữ khoác lụa hồng giống tiên nữ, và tiểu thư áo tím ngồi trên viên bàn.
"Tiểu thư, tiểu thư trở về rồi. Phu nhân, Tiên Nhân cứu được tiểu thư, còn đưa tiểu thư về." Bọn họ nhao nhao kinh hô, xe ngựa lập tức ngừng lại.
Hạ Lăng Vân đáp xuống mặt đất, điều khiển viên bàn cách mặt đất hai thước.
Linh nhi, Linh nhi của ta." một phụ nhân trung niên vội vàng đi xuống xe ngựa.
"Mẫu thân, mẫu thân..." Tiểu thư Tả thị lang leo xuống viên bàn, cầm tro cốt nha hoàn lao vào ngực mẫu thân.
Mẹ con gặp nhau cùng khóc lóc, có một nam tử giống quản gia bước tới cảm tạ Tiên Nhân. Về phần trong sạch tiểu thư, hắn không dám hỏi Tiên Nhân, càng không dám bởi dung mạo đối phương anh tuấn mà nổi tâm tư làm mối. Tiên Nhân tuổi thọ dài, sẽ rất ít người nhìn trúng nữ tử thế tục đời sống ngắn ngủi.
Hạ Lăng Vân thu hồi viên bàn, nhìn mọi người nói: "Tiểu thư đã gặp người thân, vậy ta cáo từ." nóixong hắn lôi Tuyết Hoa bay đi nhanh như chớp.
Tuyết Hoa đang ghen tị, hắn cần trấn an.
"Tuyết Hoa, hình như nàng không vui." Hạ Lăng Vân dịu dàng hỏi. trên đường, Tuyết Hoa không nói gì, cái này hơi khác thường.
"Ta vẫn bình thường." Tuyết Hoa kinh ngạc nói. trên mặt nàng có ghi ba chữ "không vui" à? Sao nàng không biết?
"Ta cảm thấy nàng không vui vì tiểu thư kia." Hạ Lăng Vân lo lắng nói, hắn phát hiện tiểu hồ ly nhà mình yêu ghét rõ ràng, thiện lương đáng yêu những cũng hung hăng ác liệt.
"không thể nào, chàng nghĩ quá nhiều." Tuyết Hoa cười nói.
Hạ Lăng Vân từ đầu đến cuối bảo trì khoảng cách với nữ tử kia, cũng không có chút biểu lộ thiện cảm, sao nàng lại không vui?
Hạ Lăng Vân là Tiên Quân chính phái, hắn thường xuyên cứu người, nếu mỗi lần hắn ra tay cứu được nữ tử trẻ tuổi nàng lại không vui ghen tị, chẳng phải chết chìm trong bình dấm chua?
Hạ Lăng Vân là của nàng, chỉ cần trước khi các cô nương kia thổ lộ với nam thần nàng đánh tan ảo tưởng của bọn họ là đủ rồi.
Thấy biểu lộ của Tuyết Hoa, mặc dù còn hơi nghi ngờ nhưng Hạ Lăng Vân vô cùng hào hứng khi biết nàng hiểu chuyện, đặc biệt nhớ lại xem thị trấn lân cận có gì đặc sắc. Tiểu hồ ly nhà hắn cả đời yêuthích nhất là ăn, hắn sẽ phụ trách đút nàng no thì thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai, có tin tức Lệ Nhi.