"Oa ô." Tiểu hồ ly ăn xong một miếng bánh sau đó nhìn hắn chỉ chỉ vào mâm điểm tâm.
"Ngươi thích ăn trứng trà?" Hạ Lăng Vân mỉm cười nói sau đó lấy hai quả trứng trà cho nàng.
Dù sao Thường Đức, Thường Hưng cũng là truy cầu tiên đạo, trù nghệ của hai người trăm ngày như một, Tuyết Hoa khó được ăn mĩ vị như bên ngoài, trong lúc nhất thời ắn khong dừng được, ăn hết lại kêu, muốn hắn tiếp tục gắp giúp nàng.
Hạ Lăng Vân thấy nàng ăn ngon miệng rất là vui vẻ, để nàng ăn thỏa thích. Một lúc sau, bốn đĩa bánh hắn chỉ nếm một lần, còn đâu toàn bộ chui vào bụng nhỏ của nàng rồi.
Nhìn hai người vui vẻ hòa thuận, khách nhân lầu hai nghe thấy tiếng hồ ly kêu đều ngoảnh đầu lại nhìn, thấy bộ lông tuyết trắng cùng dáng vẻ ngoan ngoãn của Tuyết Hoa, đều động tâm rồi. Tiểu sủng vật này nhìn xinh đẹp, lại ngoan ngoãn, được chủ nhân dạy dỗ thật tốt, bọn họ cũng muốn nuôi một sủng vật thông minh đáng yêu như vậy.
Đại sảnh lầu hai đặt bảy tám bàn lớn, hai bên trái phải là phòng trà.
Cánh cửa bên trái bỗng mở ra, một thiếu nữ mặc xiêm y màu đỏ bước nhanh từ bên trong ra. Nàng nhìn xung quanh lầu hai, trông thấy tiểu hồ ly tuyết trắng ngồi trên bàn cạnh cửa sổ.
"Chính là nó." Thiếu nữ xinh đẹp kêu lên, "Tiểu hồ ly thật xinh đẹp, nghe được tiếng kêu thôi ta cũng biết nó thật đáng yêu." <!--Ambient video inpage desktop-->
Một nam tử hộ tống nàng vội vàng nói, "Tam muội, đây là sủng vật đã có chủ." Nhìn khí độ cũng biết công tử áo trắng kia không phải người bình thường rồi.
"Có chủ nhân thì sao?" Thiếu nữ mặc xiêm y màu đỏ ba bước cũng đi thành hai, nhanh chóng tới trước mặt Hạ Lăng Vân, gấp gáp nói: "Vị công tử này, ta nguyện ý dùng năm trăm lượng bạc mua tiểu hồ ly của ngươi. Ngươi có đồng ý bỏ thứ mình yêu thích?" Đối với đám người bình dân, năm trăm lượng đã là món tiền khổng lồ rồi.
Theo sát hai vị chủ nhân ra ngoài là một nha hoàn gương mặt tròn trịa vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Tiểu thư, ngoài sân người đã nuôi một con cún nhỏ, sáu con mèo, hai con hồ ly, một con chồn, không nên nuôi nữa."
Nha hoàn gương mặt trái xoan cũng nói: "Tiểu thư, phu nhân đã nói, người nhận nuôi thêm sủng vật, phu nhân sẽ đuổi toàn bộ sủng vật trong sân của tiểu thư đi."
Tiểu thư mặc xiêm y đỏ si mê nhìn Tuyết Hoa, tán dương: "Tiểu hồ ly này thật đáng yêu, ta muốn. Nương ta nói vậy nhưng người sẽ không làm vậy. Nếu nương thấy tiểu gia hỏa đáng yêu này, không chừng còn muốn giành với ta."
Tiểu hồ ly này đã nuôi nhiều năm, dáng người nhỏ nhắn, bộ lông tuyết trắng, đôi mắt tràn ngập linh khí, cái đuôi thì đang lắc lư vui sướng.
"Tam muội!" Huynh trưởng của thiếu nữ áo đỏ xấu hổ đi tới hướng Hạ Lăng Vân chắp tay thở dài nói, "Thật xin lỗi, tiểu muội của ta đặc biệt tích những động vật nhỏ, đã mạo phạm mong công tử thứ lỗi."
"Không có gì. Cô nương, thực xin lỗi, tiểu hồ ly này là vật báu vô giá." Hạ Lăng Vân đạm mạc nói, nhìn công tử kia khẽ gật gật đầu, cũng không nhìn về phía cô gái đó.
Muốn mua ta?
Tuyết Hoa nhìn thiếu nữ áo đỏ, hung dữ nhe răng trợn mắt, sau đó thấp giọng kêu lên hai tiếng.
"Tốt, có linh tính!" Trong mắt thiếu nữ áo đỏ chỉ có tiểu hồ ly phát hiện ra nó thật sự linh tính, lập tức tăng giá, "Công tử, bốn ngàn lượng bạc cùng năm mẫu ruộng tốt được không?" Đây là tất cả tài sàn mà nàng có rồi.
"Không được." Hạ Lăng Vân giả bộ sờ vào túi áo, sau đó lấy một ít bạc vụn ra.
Đặt bạc lên bàn, hắn cao giọng nói: "Tiểu nhị, tính tiền."
Khoác tay nải màu xanh ngụy trang thân phận lên vai, hắn đưa tay về phía Tuyết Hoa nói: "Tuyết Hoa, chúng ta cần phải đi rồi." Lúc này đã hết sét, mặc dù mây đen vẫn chưa tan, nhưng bầu trời cũng quang, mưa cũng chỉ còn vài hạt, người đi đường cũng đi lại trên phố rồi.
"Oa ô." Tuyết Hoa lập tức nhảy lên cánh tay hắn, gương mặt nhỏ nhắn ngẩng lên oa ô gọi, sau đó nở nụ cười rạng rỡ.
Hồ ly cũng có thể cười rạng rỡ như vậy?
Hai mắt thiếu nữ áo đỏ cũng tỏa sáng rồi. Nàng nhanh chóng ngăn Hạ Lăng Vân lại: "Xin hỏi công tử, phải làm sao ngươi mới cho ta tiểu hồ ly này?"
"Tam muội!" Nam tử áo lam lập tức nói, "Hồng Đào, Hồng Hạnh, mang tiểu thư về phòng bao."
"Tiểu thư, thứ lỗi nô tì vô lễ." Hai nha hoàn nói xong, một trái một phái kéo tiểu thư về phòng bao.
"Các người thả ta ra!" Thiếu nữ áo đỏ kêu lớn, "Công tử muốn thế nào mới có thể bán cho ta tiểu hồ ly đáng yêu này?"
Vẻ mặt Hạ Lăng Vân hòa nhã nhìn thiếu nữ yêu thích sủng vật nói: "Cô nương, tiểu hồ ly này là hòn ngọc quý trên tay ta, vĩnh viễn không bao giờ tặng cho người khác." Cô bé này không phạm phải sai lầm gì lớn, chỉ là vô cùng yêu thích động vật nhỏ thôi.
Nói hòn ngọc quý trên tay bình thường là hình dung về con gái của mình, trên đời này còn có người yêu sủng vật hơn cả muội muội mình? Nhưng mà tiểu hồ ly này nhìn thế nào cũng thấy có linh tính thông minh, yêu thích nó cũng là chuyện bình thường.
Huynh trưởng của thiếu nữ áo đỏ chắp tay cười khổ nói: "Vị huynh đài này, tạm biệt." Hắn nghiêng người tránh ra, để cho Hạ Lăng Vân đi qua.
"Chờ một chút." Thiếu nữ áo đỏ kích động nói, "Công tử, ta gả cho người được không? Chỉ cần người đem tiểu hồ ly làm sính lễ." Nàng kcish động đến mức gương mặt đỏ bừng.
Đám khách nhân ở lầu hai trà lâu nghe được nghẹn họng nhìn trân trối? Vì một sủng vật nhỏ bé, nàng ta lại muốn gả cho một nam tử xa lạ? Tuy nhiên công tử này cũng là tuyệt đại mỹ nam tử.
"Tam muội!" Huynh trưởng của thiếu nữ áo đỏ lập tức nổi giận, quát hai nha hoàn, "Các ngươi còn không mau kéo tiểu thư vào?"
Tam muội thật hoang đường, hôn sự cũng dám lấy ra đổi tiểu hồ ly.
"Oa ô~" Đột nhiên Tuyết Hoa nghiêm túc kêu gào, duỗi móng vuốt hồ ly vươn ra phía cô gái đó uy hiếp. Người này làm nhiều trò như vậy, mục đích thật sự chính là nhìn trúng nam thần? Nam thần là của nàng đấy, ai dám tranh đoạt sẽ phải cùng nàng chiến đấu!
"Cô nương nói đùa." Hạ Lăng Vân vuốt ve tiểu hồ ly đang kích động, cũng không quay đầu lại đi xuống lầu.
Không bận tâm chuyện phát sinh trên lầu hai, Hạ Lăng Vân ôm tiểu hồ ly xuống lầu không cần lấy lại tiền thừa, đi thẳng về phía tòa thành phía đông.
"Tiên Quân, nữ nhân kia muốn gả cho người." Tuyết Hoa lén lút nói ra, thăm dò tình cảm nam nữ của hắn.
"Cô bé đó ham mê sủng vật tới trình độ mất đi lý trí, hi vọng huynh trưởng nàng mau chóng mang nàng ta ta về, để phụ mẫu họ giáo huấn cẩn thận."
Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng nói. Lúc trước hắn cũng gặp một số người bảo vệ sủng vật tới mức không cách nào thuyết phục, bây giờ ngẫm lại, cảm giác mình có thể hiểu, bởi vì hắn cũng đã coi tiểu hồ ly như người thân, đối xử như là hài tử của mình.
"Nàng ta không phải nữ hài, rất đẹp còn là thiếu nữ chưa lập gia đình?" Tuyết Hoa đánh bạo hỏi: "Vì sao người không đồng ý lấy nàng ta?"
Hạ Lăng Vân kinh ngạc cúi đầu nhìn tiểu hồ ly trong ngực hỏi: "Ai nói cho ngươi biết chuyện hôn lễ, cưới gả ư?"
Phân nửa tu sĩ Thiên Linh Môn đều độc thân, còn lại phần lớn là không trải qua nghi thức hôn nhân,chỉ có... Trong lòng hắn thầm đếm, hắn chỉ biết trong môn không có đến mười người là cử hành hôn lễ.
"Ta biết rõ." Tuyết Hoa vội vàng nói, "Vì sao người không cưới thê tử?"
Hạ Lăng Vân tùy ý đáp, "Khoảng năm mươi năm nữa ta đã đại thọ 900 tuổi rồi, một lão đầu tử cưới thê tử làm gì?"
"Tiên Quân người không hề già nha." Tuyết Hoa lập tức nói.
Hạ Lăng Vân mỉm cười: "Tuyết Hoa, ta chỉ có dáng vẻ bề ngoài là trẻ tuổi, thật ra ta đã vô cùng già rồi." Hắn thoáng nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một lão nhân chống quải trượng, "Tuyết Hoa, thực ra ta còn già hơn lão nhân kia rất nhiều."
Tuyết Hoa nhanh chóng liếc mắt nhìn cái đầu thưa thớt tóc trắng của lão nhân kia, rồi nhìn lưng còng chống quải trượng, gương mặt già nhăn nheo, lập tức rùng mình một cái. Nam thần, nam thần của nàng sẽ không già tới mức độ này!
Phát hiện ra tiểu hồ ly đã phân biệt được đẹp xấu rồi, Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, mỗi người đều phải trải qua như vậy, sau khi thân thể già yếu không chịu nổi thì sẽ chết đi. Chúng ta tu tiên trường sinh bất lão, là tranh đoạt mệnh cùng trời cao."
"Tiên Quân, người sẽ không già, người sẽ không chết đi." Tuyết Hoa nằm trong lồng ngực hắn, vẻ mặt thành kính nói.
"Rất khó nói." Hạ Lăng Vân cười khẽ nói: "Chỉ cần tu vi linh lực của ta trì trệ không tiến, ta cũng sẽ giống lão nhân này già yếu, tử vong. Thật ra sống nhiều năm như vậy, ta cũng không để ý ính tử, chỉ là khát vọng muốn tìm hiểu thêm về linh lực và thế giới mà ta chưa biết kia."
"Tuyết Hoa, thế giới mà sau khi cửu phẩm Tiên Tôn bạch nhật phi thăng sẽ như thế nào? Truyền thuyết nói đó là Tiên giới, tiên giới có thiên địa linh khí nồng đậm hơn đại lục ngũ nguyên rất nhiều, chỗ đó có vô số tiên tôn thần thông. Thậm chí có người còn suy đoán, cửu phẩm Tiên Tôn còn có thể tiếp tục tiến giai, cuối cùng sẽ trở thành thần sáng tạo thế giới. Không biết là thật hay giả." Hạ Lăng Vân nói, gương mặt tuấn tú lộ ra khát vọng.
"Không biết." Tuyết Hoa nói, đối với thần thái nghiêm túc khát vọng của hắn, trong lòng nàng cũng dao động rồi.
Dẫm chân lên những viên đá xanh lát đường đã được nước mưa gột sạch, Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, ta lấy việc phi thăng làm mục tiêu cả đời, ta hi vọng ngươi cũng thế." Như vậy, bọn họ có thể tiếp tục là thầy trò, phụ tử ở tiên giới.
"Nha." Tuyết Hoa chôn mặt vào ngực hắn khẽ đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ khác: Mục đích của ta là bò lên người, trở thành thê tử của người. Tiên Quân, chúng ta có thể song tu nha.
Sau khi ôm Tuyết Hoa ra tới cửa thành, đi bộ một quãng xa, chung quanh không còn người hắn mới bay lên không, Tuyết Hoa lớn tiếng hỏi: "Tiên Quân, nếu tương lai nữ nhân mà người thích cũng giống như thiếu nữ hôm nay yêu thích ta, người sẽ đem ta tặng đi sao?"
Lập tức Hạ Lăng Vân dở khóc dở cười, "Tuyết Hoa, ta là tu sĩ gần chín trăm tuổi, sớm không còn ham muốn tư tình nam nữ, làm sao lại đặc biết thích một nữ tử, còn đem ngươi làm sính lễ tặng đi?" Tâm tư của tiểu hồ ly càng ngày càng nữ hóa rồi...
"Nhưng...nhỡ đâu?" Tuyết Hoa vội vàng nói. Nữ chính có mị lực và số phận vô cùng cường đại đấy, không có gì là không thể!
"Không có khả năng." Hạ Lăng Vân kiên định nói.
"Nhưng mà nếu xảy ra điều đó thì sao?" Tuyết Hoa không thuận theo tiếp tục truy vấn.
"Nếu có trường hợp hi hữu xảy ra, ta cũng không đem ngươi tặng cho người khác."
Hạ Lăng Vân cúi đầu nhìn tiểu hồ ly quá mức thông minh, chém đinh chặt sắt nói: "Ngươi là nữ đệ tử của ta, là nữ nhi của ta, ta tuyệt đối không đem tặng ngươi!"