Editor: Shmily
--------------------
"800 vạn lần thứ nhất, 800 vạn lần thứ hai..."
Thời điểm người chủ trì đang định gõ búa kết thúc thì Bạch Hạ đột nhiên lên tiếng: "Chờ một chút!"
Ngay lập tức, ánh mắt của toàn trường đều hướng về phía cô ta.
Thấy mọi người đều tập trung lực chú ý lên trên người mình, Bạch Hạ cầm lấy microphone, nhoẻn miệng cười: "Rất vui vì tất cả mọi người đã tới tham gia bữa tiệc rượu từ thiện lần này, tôi, Bạch Hạ xin được chân thành cảm ơn tất cả quý vị khách quý."
Cô ta hơi gật đầu, lại nói tiếp: "Tôi thực sự rất may mắn vì bộ lễ phục này có thể bán ra được cái giá tốt như vậy, đồng thời cũng rất xin lỗi mọi người, bởi vì chút sơ ý của tôi mà làm phần eo sau váy bị hỏng một chút..."
Dưới đài một mảnh an tĩnh, mọi người đều không lên tiếng, chờ lời tiếp theo của Bạch Hạ.
Bạch Hạ mang biểu cảm xin lỗi nhìn mọi người, bỗng nhiên lại nở nụ cười: "Tôi nghĩ, tuy rằng váy này có chút lỗi, thế nhưng ông chủ Dương sẽ không để ý đi?"
Ông chủ Dương bị điểm danh chính là người vừa rồi kêu giá 800 vạn.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hắn đương nhiên sẽ không để Bạch gia không xuống đài được, tuy rằng chuyện này vẫn khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái.
Ai sẽ nguyện ý bỏ ra mấy trăm vạn mua một cái váy đã bị hỏng đâu?
"Ông chủ Dương, ngài thật sự rất may mắn đó, bởi vì người làm ra chuyện ngoài ý muốn nhỏ này chính là Hạ Thập Thất tiểu thư. Về tình về lý, cô ấy hẳn là nên bồi thường tổn thất cho bộ váy này của ngài."
Nói xong, ánh mắt của Bạch Hạ liền hướng tới Hạ Thập Thất, dường như đang nói đùa: "Hôm nay Hạ tiểu thư không mang vật phẩm gì tới, mà lấy tiền bồi thường thì lại có vẻ không có thành ý gì."
Cô ta dừng một chút, lại nói: "Hạ tiểu thư là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy, cùng khiêu vũ một bài với người khác, khẳng định là so với cái váy trên người tôi càng khiến người khác động tâm hơn. Cũng không biết Hạ tiểu thư nghĩ thế nào, sẽ dùng phương thức gì đền bù tổn thất cho vị tiên sinh này đây?"
Đại sảnh to như vậy lại yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi, đến nỗi người muốn mua cái váy kia còn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hận không thể lập tức biến mất khỏi chỗ này.
Tất cả mọi người ở đây đều biết, "Hạ Thập Thất tiểu thư" ở trong miệng của Bạch Hạ là người đi vào yến hội cùng với Tịch Đình Ngự.
Nói thẳng ra thì Hạ Thập Thất chính là cháu dâu được Tịch lão gia tử tán thành được bàn tán dạo gần đây.
Ai lại có lá gan dám nhận "bồi thường" từ Hạ Thập Thất chứ!
Cho dù là cục diện như thế này cũng luôn có những người sợ chuyện nháo không đủ lớn, một lát an tĩnh qua đi, những ánh đèn flash đều đồng loạt nhất trí nhắm ngay Hạ Thập Thất.
Giờ khắc này, Hạ Thập Thất bên dưới càng lóa mắt hơn so với Bạch Hạ ở bên trên, trên người cô phảng phất như được phủ một tầng ánh sáng.
Vô cùng mê người.
Trong lúc nhất thời, toàn trường lại lâm vào tĩnh mịch.
Tư sắc của Hạ Thập Thất so với Bạch Hạ là không phân cao thấp, nhưng nếu nói về khí chất thì tuy rằng Hạ Thập Thất không có trang điểm tỉ mỉ, thế nhưng lại có thể dễ dàng áp xuống khí tràng của Bạch Hạ.
Mọi người đều đang chờ xem kịch vui, muốn biết xem Hạ Thập Thất sẽ xử lí như thế nào, nhìn xem đến tột cùng thì cô có đủ tư cách làm nữ chủ nhân tương lai của Tịch gia hay không...
Hay là qua chuyện lần này, Tịch lão gia tử sẽ cảm thấy thất vọng về Hạ Thập Thất, khuyên nhủ cháu trai của mình, để thiên kim Bạch gia vào cửa Tịch gia.
Hạ Thập Thất nhìn những người xung quanh đang chờ xem kịch vui, khóe miệng gợi lên một hình cung không rõ, cô tiến tới bên tai Tịch Đình Ngự nói nhỏ: "Đại thúc, đóa hoa đào này của anh thật sự là chấp nhất nha, nhìn bộ dáng kia là không muốn bỏ qua cho tôi đây mà."
"Như thế nào, vô kế khả thi*?" Ngay cả dư quang nơi khóe mắt, Tịch Đình Ngự cũng keo kiệt không chịu nhìn Bạch Hạ lấy một cái, vẫn luôn chăm chú nhìn gương mặt của Hạ Thập Thất, khóe môi mang theo vài phần nghiền ngẫm.
*Vô kế khả thi: Không còn cách nào có thể dùng được nữa.
Danh Sách Chương: