Mục lục
(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Shmily

--------------------

"Vậy không chơi với anh nữa, đại thúc."

Hai chữ cuối cùng, Hạ Thập Thất dùng sức nhấn mạnh, giống như là một tiếng "đại thúc" này, liền hoàn toàn chặt đứt mối quan hệ giữa hai người.

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Nhìn thân ảnh của cô biến mất ở cửa tiệm cafe, đáy mắt Tịch Đình Ngự khẽ nhúc nhích, chậm rãi biến hóa, ánh mắt nguy hiểm quét quanh những người ở đây, đem những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia bức trở về, sau đó cất bước đi ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi quán cafe, di động của hắn vang lên, sau khi ấn nghe, thanh âm thanh lãnh hờ hững lên tiếng: "Nói."

"Tịch tiên sinh, chuyện đã điều tra xong, là người của Giang Chấn Thiên."

"Ừ, ngươi biết nên làm thế nào?"

"Vâng, đã biết!"

*

Hạ Thập Thất vừa về tới nhà, Đường Đậu Đậu đã nhào lên, "Thập Thất, cuối cùng chị cũng về rồi!"

"Nói như kiểu chị mày đi lâu lắm không bằng." Hạ Thập Thất nhướng mày, ghét bỏ đẩy đẩy người đang dính trên người mình.

Đường Đậu Đậu nhăn cái mũi lại, lôi kéo Hạ Thập Thất đi vào phòng khách, sau đó đem cô ấn ở trên sofa, rót một ly trà đưa tới, hỏi: "Tịch Đình Ngự chuyện kia, anh ta..."

"Khá tốt, thân thể khỏe mạnh, tính dẻo dai rất tốt." Hạ Thập Thất nói, lại cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Đường Đậu Đậu ngồi xuống bên người cô, "Chị không phải lại ngủ anh ta nữa đấy chứ?"

Hạ Thập Thất "ừ" một tiếng.

Đường Đậu Đậu gật gật đầu, cuối cùng thì việc Tịch Đình Ngự có vợ hay không, cô nàng vẫn không hỏi ra được.

Dù sao Thập Thất đã về rồi, Tịch Đình Ngự có vợ hay không đã không còn quan trọng.

Đem bao thuốc trên bàn trà cầm lên, từ bên trong rút ra một điếu ngậm ở trong miệng, lại rút một cái khác đưa tới trong tay Đường Đậu Đậu, Hạ Thập Thất bật bật lửa, đôi môi gợi cảm ngậm lấy điếu thuốc.

"Đúng rồi, sau khi chị đi, cái xác chết kia mang đi đâu rồi?" Hạ Thập Thất đột nhiên nhớ tới, quay đầu nhìn về phía Đường Đậu Đậu.

Đường Đậu Đậu chớp chớp mắt, cau mày nhả ra một ngụm khói, nghi hoặc hỏi: "Không phải bị Tịch Đình Ngự mang đi sao?"

"Hắn muốn một xác chết làm gì?" Hạ Thập Thất dựa vào sofa, lười nhác hút thuốc.

"Ai biết, chắc là muốn giải phẫu chơi đi." Đường Đậu Đậu thuận miệng đáp lại một câu, lại nhíu nhíu mày, "Thập Thất, chị sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Chờ có việc rồi nói sau." Hạ Thập Thất cong môi, cười cười nhìn về phía gương mặt đang lo lắng kia.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, trong lòng Đường Đậu Đậu căng thẳng, cùng Hạ Thập Thất liếc mắt nhìn nhau.

Sẽ không phải miệng quạ đen thế chứ? Thật sự xảy ra chuyện rồi sao!

Đúng lúc này, một thanh âm nũng nịu truyền vào, "Hai bảo bối của mẹ đâu rồi, mau ra đây để mẹ nhìn một cái nào, nhớ hai đứa muốn chết a!"

Nghe được thanh âm, Hạ Thập Thất nổi lên một tầng da gà, duỗi tay đẩy Đường Đậu Đậu một phen: "Mẹ mày nhớ mày kìa, mau ra nghênh đón đi."

Đường Đậu Đậu lắc lắc đầu, nói: "Bà ấy nhớ chị thì có, không liên quan tới em."

Hai người ai cũng không muốn đi ra ngoài, lúc đang đùn đẩy nhau thì một người phụ nữ mặc váy dài màu đỏ đã đi đến, trong tay còn cầm túi lớn túi nhỏ.

Nhìn thấy Hạ Thập Thất và Đường Đậu Đậu, Tạ Chỉ Hủy thuận tay đem đồ trong tay ném hết lên sofa, sau đó liền dán tới.

"Bảo bối của mẹ! Có nhớ mẹ không nà! Tới đây, để mẹ ôm một cái..."

Tay trái ôm Hạ Thập Thất, tay phải ôm Đường Đậu Đậu, đem hai người ôm đến thật chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK