Mục lục
(Quyển 1) Bảo Bối Mê Người: Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Shmily

--------------------

"Cô ta ở chỗ nào?"

Hạ Thập Thất tiến lên một bước, chống hai tay lên bàn trà, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.

Khuôn mặt lạnh lùng của Tịch Đình Ngự nhiễm một tầng ý cười, ngón tay kẹp thuốc lá hướng phía Hạ Thập Thất ngoắc một cái.

Hạ Thập Thất hiểu ý, cúi người đem tai đưa tới gần môi hắn.

"Nói cho cô cũng được, trả tiền trước đã."

Hô hấp ấm áp phả vào bên tai Hạ Thập Thất, phảng phất như có thể mê hoặc tâm trí.

"Nhắc tới tiền là sẽ tổn thương tới cảm tình đó, đại thúc."

Hạ Thập Thất nói, giơ tay muốn đem nam nhân trước mặt đẩy ra.

Kết quả là cánh tay vươn ra còn chưa chạm được vào người hắn, cổ tay của cô đã bị bàn  tay dày rộng hữu lực kia nắm lấy.

Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tay của Hạ Thập Thất, cười như không cười: "Nghĩ kĩ một chút, một cái đẩy này, cô sẽ nợ tôi nhiều thêm một bút đấy."

Hạ Thập Thất nhướng mày, không vui phun ra một câu: "Đồ keo kiệt."

Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Thập Thất liền có chút hối hận, bản thân mình hiện tại đang là con châu chấu nhỏ nằm trong tay người ta, nhảy nhót một chút thôi cũng có khả năng bị bẻ gãy chân, sao còn không biết điều mà tức giận với người ta chứ?

Mí mắt Tịch Đình Ngự khẽ nâng, đáy mắt tối như mực, hắn chậm rãi đứng lên, dáng người thon dài áp chế trước mặt cô, bàn tay nắm lấy tay cô đột nhiên kéo về.

Hạ Thập Thất không kịp đề phòng, cái trán bộp một cái đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Dùng một cái tay khác xoa xoa trán, Hạ Thập Thất liếc mắt nhìn Tịch Đình Ngự một cái.

Bá đạo.

Dùng hai cái từ này để hình dung hắn thật là quá thích hợp mà.

"Hạ Thập Thất, có biết về sau cô sẽ chết như thế nào không?

"Hử? Chết thế nào cơ?"

"Bị chính mình chơi chết."

Buông tay ra, Tịch Đình Ngự cười nhẹ một tiếng, xoay người đi về phía phòng ngủ, "Muốn gặp Trịnh Vũ, phải biết chờ."

Hạ Thập Thất sửng sốt chớp mắt một cái, thẳng tới khi cửa phòng ngủ bị đóng lại, cô mới hồi phục lại tinh thần.

Bị chính mình chơi chết?

Sao cô cảm thấy là cô bị hắn ngược đãi tới chết thì đúng hơn nhỉ...

Chủ nợ đại nhân đã lên tiếng, Hạ Thập Thất tuy có hơi bất mãn, thế nhưng cũng không có vội vã rời đi, ngồi chờ Tịch Đình Ngự ở trên sofa.

Nhớ lại lời y tá nhỏ ở bệnh viện nói hôm đó, phí lái xe, tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần cho Tịch Đình Ngự, phí dịch vụ, phí ô tô,...

Dựa theo cách tính của hắn, mấy bút này, ít nhất cũng phải hơn trăm vạn đi.

Nếu lão Hạ đi du lịch về mà phát hiện cô nợ người ta nhiều như vậy, liệu có khả năng sẽ đem cô ném xuống biển cho cá ăn không?

Hạ Thập Thất sờ sờ cằm, đang nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để Tịch Đình Ngự xóa nợ cho mình.

Ngay lúc cô đang suy tư, cửa phòng ngủ được mở ra, Tịch Đình Ngự mặc một thân tây trang màu đen từ bên trong bước ra ra.

"Bây giờ có thể đưa tôi đi tìm Trịnh Vũ rồi sao?" Vừa thấy Tịch Đình Ngự đi ra, Hạ Thập Thất liền đứng lên ngay lập tức.

Tịch Đình Ngự nhàn nhạt quét mắt nhìn qua Hạ Thập Thất đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa, ánh mắt âm trầm không có gì biến hóa, hắn bất động thanh sắc đi đến trước sofa ngồi xuống, tùy tiện cầm lấy cái điện thoại đặt trên kệ, ấn gọi một dãy số.

"Đem Trịnh Vũ mang tới đây." 

Lạnh lùng nói xong, không đợi bên kia đáp lời, hắn liền trực tiếp cúp điện thoại.

Hạ Thập Thất nhíu mày nhìn về phía hắn: "Đơn giản như thế thôi à?"

"Không thì sao?" Tịch Đình Ngự hơi híp mắt, thần thái tự nhiên nhìn nữ nhân trước mặt.

Hạ Thập Thất: "Anh nói như vậy thì ai cũng biết là tôi đem Trịnh Vũ mang đi đó. Đại thúc, tôi là tới bắt cóc! Bắt cóc đấy!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK