Tô Hữu Điềm sửng sốt, híp mắt nhìn qua: "Tập Nhất Phi?"
Tập Nhất Phi cười, hắn gật đầu một cái với cô gái đang đứng ở bên cạnh, sau đó đi bộ đến.
"Ở chỗ này lại nhìn thấy được em, thật trùng hợp."
Tô Hữu Điềm nhìn hắn không nói lời nào.
Một tháng này xem Viên Duy làm việc, cô không phải chỉ một lần nhìn thấy Tập Nhất Phi ở tiệm cà phê, hắn ngẫu nhiên mang theo học tỷ, ngẫu nhiên lại mang theo học muội, nhìn qua rất xuân phong đắc ý, nhưng mà từ lần đầu tiên hắn có biểu hiện kỳ quái đối với cô, lúc sau thật ra cũng không nói chuyện với cô.
(#thgnao: Xuân phong đắc ý - chỉ thành công trong sự nghiệp, trong tình ái hôn nhân, trong các mặt cho kết quả tốt đẹp mỹ mãn)
Tin tức cụ thể về Tập Nhất Phi, vẫn là nghe được lúc những học tỷ đó tám chuyện nói, bạn gái của hắn ở đại học có rất nhiều, khoa trương chút mà nói, bạn gái cũ chiếm một nửa số học sinh trong lớp, càng không kể đến những người ở trường khác.
Tô Hữu Điềm không liên quan gì đến hắn, nhưng cũng không ngăn được việc cô nghe được những lời đồn đãi, có một ít phòng bị đối với hắn.
Cô nhìn nhìn trái phải, Mã Tuệ và Cam Văn Văn hai thiếu nữ như hoa như ngọc, liền nói:
"Các cậu đi trước đi, tớ đi gặp người quen, một lát liền trở về."
Cam Văn Văn nhướng mày: "Người quen? Cái nam sinh kia?"
Mã Tuệ cười nói: "Cậu biết nam sinh đẹp trai như vậy từ lúc nào thế, Viên Duy có biết không?"
Tô Hữu Điềm vừa nghe đến tên của Viên Duy, theo bản năng liền nghĩ đến một việc, Viên Duy vẫn luôn nói dối rằng anh là người trưởng thành, Tập Nhất Phi lại xuất hiện ở đây này......
Cô sợ lòi ra việc Viên Duy vẫn còn là một học sinh, nhanh chóng nói: "Hai người các cậu đi trước đi, tớ lập tức liền trở về."
Mã Tuệ khoanh tay trước ngực, trao đổi ánh mắt với Cam Văn Văn, sau đó hừ một tiếng bước lên xe buýt.
Tô Hữu Điềm nhìn về phía người đang đi tới, nhíu mày hỏi: "Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Tập Nhất Phi chỉ chỉ nữ sinh ở nơi xa đang không ngừng nhìn về phía này, nhún vai.
Tô Hữu Điềm hỏi: "Bạn gái anh?"
Tập Nhất Phi cười, mặt mày đều là khinh thường.
Khóe miệng của Tô Hữu Điềm nhếch lên.
Tập Nhất Phi hỏi: "Bạn trai em đâu? Sao không đến đón em tan học?"
Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Bạn trai?"
Tập Nhất Phi nheo lại đôi mắt, cô nhanh chóng nói: "Anh ấy đang vội."
Tập Nhất Phi cười: "Vội cái gì? Vội vàng làm thêm sao?"
Tô Hữu Điềm không nói.
Tập Nhất Phi nhún vai, nói: "Được rồi, anh không hỏi về hắn nữa.
Em đang học ở trường này à?"
Tô Hữu Điềm gật đầu một cái, Tập Nhất Phi ý vị sâu xa mà nhìn cô một cái: "Ok, anh đã biết."
Nói xong, hắn quay người lại, chủ động ôm nữ sinh kia, lên xe đi.
Tô Hữu Điềm nhíu mày: "Cái tật xấu gì thế không biết....."
Về đến nhà, cô nằm ở trên giường, không khỏi nhắn cho "Tiểu Duy" một tin: "Dì thế nào rồi?"
Sau một lúc lâu, anh mới trả lời: "Không có việc gì."
Tô Hữu Điềm nghĩ nghĩ, nhắn lại: "Vậy là tốt rồi, có cần giúp đỡ cái gì thì nói cho tớ một tiếng.
Đúng rồi, hôm nay ở cổng trường tớ nhìn thấy Tập Nhất Phi."
Viên Duy hồi: "Không cần để ý hắn."
Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn mà đáp lại:
"Được."
Sau một lúc lâu, cô lại không nhìn được mà cong môi hỏi: "Có phải cậu nói với anh ta......!Tớ là bạn gái của cậu?"
Mấy hàng chữ trên màn hình, đâm vào đôi mắt của Tô Hữu Điềm sinh đau.
Nhưng cô vẫn không muốn chớp mắt, sợ bỏ qua bất cứ một tin nhắn nào.
Sau một lúc lâu, Viên Duy vẫn chưa nhắn lại.
Cô có chút rối rắm, có chút khẩn trương, nhưng mà cũng có rất nhiều......!chờ mong.
Rốt cuộc, Viên Duy đáp lại.
Chỉ có một dấu chấm câu.
Tô Hữu Điềm xoa xoa hai mắt, phát hiện thật sự chỉ có một dấu chấm câu, cô tức giận mà quăng điện thoại lên trên giường, buồn bực lăn qua lộn lại.
Nhưng giống như cô nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhìn một cái dấu chấm câu nho nhỏ trên màn hình kia, sau một lúc lâu, đột nhiên cười ra tiếng.
Một cái dấu chấm câu, một cái dấu chấm câu......!Có phải chứng tỏ rằng, hiện tại anh đang tâm loạn như ma, tâm phiền ý loạn, tâm thần không yên, tâm viên ý mã hay không?
(#thgnao: nói chung là một đống cụm từ dùng để chỉ sự bối rối, lúng túng)
Tô Hữu Điềm lăn một vòng, nhịn không được cười ra tiếng ở trên giường.
Hì hì hì.....
Sáng sớm hôm sau, cô chạy tới nhà của Viên Duy.
Ngoài dự kiến của cô chính là, gõ cửa cả nửa ngày, nhưng không ai mở cửa cho cô.
Cô chau mày nắm then cửa một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Vừa vào cửa, lọt vào trong tầm mắt chính là quần áo rải đầy đất, chậu nhựa vỡ thành hai nửa, nước chảy lênh láng.
Trái tim của Tô Hữu Điềm như ngừng đập, nhanh chóng chạy vào.
Một tiếng r3n rỉ mỏng manh hấp dẫn sự chú ý của cô, cô vừa quay đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ông Tư Nguyệt vẻ mặt trắng bệch đang nằm ở trên sô pha.
Ông Tư Nguyệt hơi hơi ngửa đầu về phía sau, mày hơi nhăn, trên trán đều là mồ hôi mỏng.
Trên tay còn nhỏ nước, hình như là vào lúc đang giặt quần áo, đột nhiên té xỉu.
Tô Hữu Điềm kinh hoảng, nhanh chóng chạy tới, sờ sờ đầu của Ông Tư Nguyệt, cảm thấy trán bà cực nóng, trong lòng cô trầm xuống.
Nóng như vậy.....
Tô Hữu Điềm quay đầu, thấy trong nhà không có một bóng người, nhanh chóng hô: "Viên Duy? Viên Duy!"
Sau một lúc lâu, không có người trả lời, cô nhịn không được cắn môi.
Viên Duy ở nơi nào, vì sao lại để một mình Ông Tư Nguyệt ở nhà? Anh không biết thân thể của mẹ anh không tốt sao?
Cô hít sâu một hơi, đầu tiên từ trong ngăn kéo tìm được thuốc hạ sốt, sau đó giúp Ông Tư Nguyệt uống vào.
Yết hầu của Ông Tư Nguyệt cử động, sau đó bà chậm rãi mở to mắt..
Danh Sách Chương: