[Là cô bé gầy hơn cô ngọt hơn cô ấy.]
"Cút..."
Tô Hữu Điềm lập tức nhớ đến cô bé mỗi ngày đều chạy tới nhà Viên Duy hồi cô là Quả Quýt kia. Cô bé đó vì muốn theo đuổi Viên Duy mà ngày nào cũng qua nhà Viên Duy, lúc đó tâm trạng cô không tốt, chỉ vài ngày thôi mà bắt đầu rụng lông lả tả, Viên Duy lúc này mới không để ý tới Đậu Tư nữa.
Có điều, "Quả Quýt" thì biết cô ấy chứ "Thịnh Hạ" thì chưa chắc!
Tô Hữu Điềm cả kinh, cô theo phản xạ nói: "Em không biết cô ấy!"
Viên Duy cười, nhìn cô: "Hồi cấp ba em từng gặp cô ấy rồi."
Tô Hữu Điềm "ồ" một tiếng, tim đập bùm bùm, không thể làm gì khác đành xấu hổ cười trừ: "Chắc là em quên rồi..."
Viên Duy xoa xoa đầu cô, không nói gì thêm.
Tô Hữu Điềm nhìn ánh đèn đường lướt qua ngoài cửa sổ, cô quay đầu, mím môi.
Cô nghĩ ngợi một chút, nếu cốt truyện đã sắp không còn chuyện gì của cô, hiện giờ cô càng dây dưa sâu với Viên Duy thì sẽ càng không tốt với anh.
Huống hồ, cô cảm thấy quan hệ giữa mình và Viên Duy vẫn không rõ ràng, cô luôn giả ngốc chứ đâu có ngốc thật.
Cô liếc sang Viên Duy.
Đường nét của Viên Duy dưới ánh đèn đường trở nên rất mềm mại, tâm trạng anh có vẻ khá tốt, cánh môi mỏng như có như không cong cong.
Tô Hữu Điềm quay đi, nắm lấy ngón tay mình, nói: "Em cảm thấy chúng ta hiện giờ vẫn chưa tính là gì của nhau cả, sao em lại thành vợ anh rồi?"
Viên Duy hỏi: "Vậy em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta là gì?"
Tô Hữu Điềm nghĩ, quan hệ "hắn ngược mị, ngược mị để hắn he he he"?
Không không không, cũng không thể nói như vậy!
Tô Hữu Điềm cố ý đáp: "Quan hệ vì em đá anh nên anh muốn trả thù em?"
Con ngươi Viên Duy bị ánh đèn neon chiếu vào phản xạ ánh sáng lung linh, giọng anh trầm thấp như hòa vào màn đêm: "Chúng ta chia tay hồi nào?"
Tô Hữu Điềm vô thức nói: "Không phải là từ cấp ba sao?"
Viên Duy mím môi, đột nhiên nói: "Không phải."
Tô Hữu Điềm sửng sốt: "Cái gì?"
Giọng Viên Duy có chút lạnh xuống: "Tôi và em chưa bao giờ chia tay."
Tay Tô Hữu Điềm run lên, cô nhìn Viên Duy, cả nửa ngày mà vẫn chưa phản ứng lại được, anh là có ý gì.
Đôi khi cô cảm thấy, Viên Duy là biết chút gì đó, nhưng đôi khi lại cảm thấy, thái độ của Viên Duy mập mờ, lời nói mơ hồ, nếu nói là biết thì cũng không phải, chính xác phải là đang không ngừng thăm dò cô.
Hơn nữa, đôi lúc lời Viên Duy nói nghe thì tưởng là tùy ý, nhưng lại khiến người ta nghĩ không ra.
Tô Hữu Điềm sống mà cứ nơm nớp, sợ bị anh nhìn ra điều gì.
Vốn nhiệm vụ đã không thể hoàn thành được nữa, nếu cốt truyện mà bị vỡ thì có khả năng hệ thống cũng không cứu được cô.
Tô Hữu Điềm tính ngậm miệng làm rùa, không nói gì nữa, dù mãnh thú có nuốt cô xuống bụng, cô cũng không chui ra khỏi mai rùa.
Viên Duy nhìn dáng vẻ cô co đầu rụt cổ, bất chợt cười hừ một tiếng.
Tiếng cười đó rất ngắn, nghe giống một tiếng thở hắt, vừa phóng ra khỏi cổ họng đã tiêu tán trong không trung. Tuy giọng Viên Duy vốn trầm thấp, nhưng cũng không che giấu được sự kì dị của tiếng cười này.
Tô Hữu Điềm nghe không ra tiếng cười này của anh là có ý gì, nhưng lại có thể nghe ra được, tâm trạng anh lúc này...nhất định là chẳng tốt đẹp gì.
Viên Duy nói: "Em vẫn cho rằng tôi sẽ ngược em, vậy cũng tốt."
Tô Hữu Điềm rụt người ra sau: "Tốt, tốt cái gì?"
Viên Duy quay đầu: "Vậy tôi thành toàn cho em."
Tô Hữu Điềm: "..."
Viên Duy nói: "Từ giờ, tôi bảo em làm gì em phải làm cái đó. Nếu không nghe lời, tôi sẽ giam em lại, không cho bất kì ai gặp em."
Tô Hữu Điềm sợ đến trợn to mắt nhìn anh.
Xem ra, chẳng lẽ là phòng tối trong truyện? Roi da, nến các thứ... Mẹ nó ơi.
Viên Duy lại nói: "Đừng nghĩ nữa, không có phòng tối, cũng không có roi da."
Mẹ!
Sao anh cái gì cũng biết vậy?
Viên Duy liếc cô một cái như đang nói, em không gạt được tôi gì hết đâu.
Tô Hữu Điềm sợ hãi ôm chặt lấy chính mình.
Câu đó Viên Duy giống như chỉ nói để đấy, sau khi về nhà, anh cũng không ra lệnh cho Tô Hữu Điềm làm gì, cũng không ép buộc cô làm gì.
Tô Hữu Điềm yên lòng ru rú trong phòng Viên Duy chơi game đọc truyện, lúc nào Viên Duy về nhà nấu cơm thì sẽ từ trên tầng thò đầu ra như chuột, nhìn Viên Duy ăn xong rời đi rồi, cô mới xuống càn quét sạch đống cơm thừa còn lại.
Một trận gió cuốn mây tan, xong xuôi, tự mình thu dọn rồi trở về chuồng heo của mình.
Chuồng heo của cô đã mấy ngày không dọn, đến cả Nhúm Lông cũng không muốn vào, đứng ở cửa thôi cũng bị mùi hôi xông cho cay cả mũi.
Tô Hữu Điềm cảm thấy chẳng sao cả, cô có đồ ăn, có game, có truyện, cứ thế hưởng thụ năm tháng tốt lành.
Ngoài chuyện Viên Duy vẫn không nói chuyện với cô.
Mỗi ngày đều nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, một câu cũng không nói với cô.
Không nói thì miễn luôn đi.
Cô cũng chẳng phải là không nói chuyện với anh thì không chịu nổi.
Tô Hữu Điềm nắm lấy đống tiền mặt chồng thành từng tầng trên giường.
Xem ai nghẹn chết được ai, hứ.
Sáng sớm, Tô Hữu Điềm còn chưa rời giường đã bị tiếng chuông cửa dưới nhà đánh thức.
Cô ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy khỏi "giường tiền", tiền giấy rơi rào rào xuống đất.
Từng tờ từng tờ mắc trên áo ngủ của cô, mở cửa phòng ngủ ra, Nhúm Lông thủ sẵn ngoài cửa ngửi ngửi cô trước, lắc lắc đầu hắt hơi một cái liền lăn một vòng bỏ đi.
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng: "Đến mày cũng ghét bỏ mẹ, thế thì đi mà tìm ông bố vô lương tâm của mày đi!"
Cô hất mái tóc bết dầu, ra mở cửa.
Ngoài cửa, một cô gái tóc dài tung bay cười híp mắt đang đứng đó, trông thấy Tô Hữu Điềm thì sửng sốt, suýt không giữ được nụ cười trên mặt nữa.
"Cô...Thịnh?"
Tô Hữu Điềm bình một tiếng đóng cửa lại.
Năm phút sau, trên đầu cô bọc khăn mặt, khoác khăn tắm lên người, cô mở cửa ra với một nụ cười khách sáo:
"Cô Đậu."
Đậu Tư ôm hộp, cười gượng gạo với cô: "Cô Thịnh, tôi quấy rầy cô rồi à?"
Tô Hữu Điềm tránh đường, cười hở mười cái răng còn mắt thì híp tịt:
"Không có không có, cô gọi tôi Thịnh Hạ là được rồi."
Đậu Tư vào nhà, đặt cái hộp lên bàn trà.
"Là Viên tổng bảo tôi tới, anh ấy chọn cho cô vài bộ quần áo, bảo tôi mang tới cho cô, nói là buổi tối tham gia tụ hội bạn học cần mặc."
Nói đoạn, cô cẩn thận mở hộp ra.
Trong hộp là váy vóc đẹp đẽ và giày.
Tô Hữu Điềm chẳng có chút hứng thú nào, cô ngồi trên salon, ra vẻ kìm nén: "Mang quần áo đi, nói với hắn tôi sẽ không nhận đồ của hắn! Tôi tuy nghèo nhưng cũng là nghèo sạch rách thơm!"
Đậu Tư nhìn đối dép ba nghìn tệ dưới chân cô, và cái khăn tắm hàng hiệu trên người cô, im lặng một hồi.
"Nếu cô không thích, tôi sẽ đổi cái khác. Viên tổng nói cô thích cái gì thì tôi chuyển thành cái đó."
Tô Hữu Điềm cười lạnh một tiếng: "Có tiền ngon lắm chắc? Có tiền thì có thể phách lối vậy sao? Có tiền thì muốn làm gì thì làm cái đó hả? Nói với hắn, đừng hòng lấy tiền ra mua chuộc tôi!"
Đậu Tư có chút xấu hổ cười: "Hai người là...cãi nhau à?"
Cãi nhau?
Có cãi quái ấy!
Tô Hữu Điềm bĩu môi, hừ một tiếng, khinh thường nói: "Tôi không để ý đến hắn một tuần rồi."
Đậu Tư thở dài: "Bảo sao, Viên tổng mấy ngày nay vẫn luôn tâm trạng không tốt, ở công ty cũng chẳng vui vẻ gì."
Tô Hữu Điềm thoáng ngồi ngay ngắn lại, cô ho khan một tiếng, làm như thờ ơ nói: "Hắn...hắn lúc nào mà chẳng vậy."
Đậu Tư lắc đầu: "Lần này không giống vậy, trên cơ bản đã mấy ngày rồi anh ấy không nói câu nào, trước đây lúc ra lệnh còn nói mấy chữ, mấy ngày nay chỉ ném một ánh mắt qua. Nếu không phải vì trang phục của cô, chắc anh ấy cũng không nói chuyện với tôi."
Tô Hữu Điềm bám lấy sofa, môi dưới dẩu ra, nhìn bộ váy trên bàn mà hơi thất thần.
Đậu Tư nói tiếp: "Mấy ngày nay hình như tổng tài cũng ăn uống không đúng bữa, rõ ràng mỗi ngày đều đúng giờ về nhà, nhưng lúc làm vẫn lại giống như bị đau dạ dày, tôi hay thấy anh ấy ấn ấn dạ dày."
Tô Hữu Điềm sửng sốt, trong đầu còn chưa kịp nảy ra tâm trạng gì, trong họng đã chua xót như bị sưng, cô há miệng, chỉ cảm thấy cổ họng mình đau như sắp nứt.
Cô ngập ngừng hỏi: "Hắn...có phải ngày nào cũng không vui không?"
Đậu Tư gật đầu.
Tô Hữu Điềm sờ sờ trang phục trong hộp, rõ ràng rất mềm mượt, nhưng lại giống như ẩn giấu lưỡi dao, cắt vào ngón tay cô đau xót vô cùng.
Cô hít mũi: "Váy tôi nhận, cô nói với anh ấy...nói..."
Nói gì cô lại không biết, cảm thấy mình nói gì cũng như gãi không đúng chỗ ngứa, những lời sáo rỗng này vào tai Viên Duy rồi cũng đâu có nghĩa lý gì?
Đậu Tư thở dài, cô ngồi xuống bên cạnh Tô Hữu Điềm: "Hồi cấp ba, lúc nhìn thấy hai người ở bên nhau, nói thật, lúc đó tôi rất ghen tị."
Tô Hữu Điềm vuốt váy, lời Đậu Tư nói cô vào tai trái ra tai phải.
Cứ nói đến chuyện cấp ba là cô lập tức tự động bỏ qua, thậm chí là tránh né.
Đã trải qua nhiều lần như vậy, trong lòng cô hiểu rất rõ, mình đang ghen tị.
Ghen tị với một Thịnh Hạ từng luôn ở bên làm bạn với Viên Duy, ghen tị với một Thịnh Hạ đã coi chân tình là trói buộc, ghen tị với một Thịnh Hạ khiến Viên Duy nhớ mãi không quên...
Đậu Tư không chú ý đến cô thất thần, vẫn còn đang chìm đắm trong ký ức của mình, cô nói: "Lúc tôi gặp hai người, hai người đã ở bên nhau rồi. Nói thật, lúc đầu tìm tới Viên Duy tôi còn định nỗ lực thêm lần nữa, nhưng nhìn dáng vẻ ngọt ngào của hai người, nhất thời cảm thấy mình một cơ hội dù là nhỏ nhoi cũng không có..."
Tô Hữu Điềm cúi đầu không đáp.
Cô chỉ hi vọng Đậu Tư sớm kết thúc chủ đề này một chút, cô không muốn nghe về những năm tháng nồng nàn tình ý giữa Thịnh Hạ và Viên Duy.
Đậu Tư hít sâu một hơi, thoát khỏi cảm xúc không cam trong lòng, cười nói: "May mà tôi tự ý thức được tình cảnh mà không tự không lượng sức mà phá hoại hai người. Lại nói, lúc đó Viên Duy đối xử với cô rất tốt, đi đâu cũng dẫn theo, anh ấy đi làm thêm, cô sẽ chờ ở cửa, bất kể muộn thế nào cũng phải về nhà cùng nhau mới chịu."
Tô Hữu Điềm hừ một tiếng.
Đậu Tư nói tiếp: "Hồi đó cô còn tặng cho anh ấy một cái nhẫn. Tôi còn nhớ, mỗi ngày anh ấy đều lấy ra khoe."
"Nhẫn?" Tô Hữu Điềm hồi thần lại: "Có phải là cái nhẫn khắc "V&T" không?"
Đậu Tư gật đầu.
Nhẫn là Thịnh Hạ tặng cho Viên Duy?
Bảo sao quý như bảo bối ấy!
Xí!
Đậu Tư nói một hồi khai thông, tưởng là có thể khiến Tô Hữu Điềm thôi giận dỗi, làm hòa với Viên Duy, không ngờ cô lại càng tức giận hơn, không khỏi hoang mang sờ không tới suy nghĩ của cô.
Cô cảm thấy mình đã phá hỏng chuyện, không dám ở lâu nữa, bèn nói: "Tôi phải đi rồi. Có điều Viên tổng còn bảo tôi lấy một văn kiện màu đỏ, để trong phòng ngủ của anh ấy."
Phòng ngủ của Viên Duy?
Không phải là "ổ tiền" của cô hiện giờ sao?
Kể ra Viên Duy cũng thật nhẫn nại với cô, từ lúc vứt cô vào căn phòng đó, cô không chuyển ra, anh vẫn ngủ trong phòng ngủ cho khách.
Đã mấy ngày Viên Duy không nói chuyện với anh, vậy nên cũng không có cơ hội nói với anh chuyện đổi lại.
Cô suy nghĩ một chút, văn kiện màu đỏ?
Hai ngày trước cô ghét bỏ tiền giấy đầy đất cấn mông nên đã lấy trong ngăn kéo ra một túi đựng tài liệu màu đỏ ra, thuận tay lót dưới mông... Á!?
Cô đánh cái giật mình, lập tức nói: "Cô chờ ở đây nhé, tôi lên tìm cho cô!"
Đậu Tư gật đầu.
Tô Hữu Điềm lạch bạch chạy lên tầng, mấy phút sau, trên tầng vọng xuống tiếng lục tung đồ, lẫn với tiếng chó sủa ngao ngao như đang vỗ tay tán thưởng.
Đậu Tư bị tiếng động như động đất làm cho cả kinh, cô cẩn thận lên tầng, liếc mắt liền thấy một cánh cửa đang đóng kín.
Ngoài cửa, một con chó ta trông hơi xấu xí đang sủa ngao ngao, còn xòe móng cào lên cửa.
Đậu Tư kêu: "Thịnh Hạ! Nếu cô tìm không thấy thì để tôi tìm cho được không?"
Bên trong truyền ra một giọng nói hoảng hốt: "Không cần! Tôi xong ngay đây!"
Nói đoạn, cô thở hổn hển đi ra, từ phía sau lôi ra một túi đựng tài liệu bị cô mài đến sờn bạc, hơi ngượng ngùng nói: "Chó nhà tôi nghịch quá, cô đừng thấy lạ."
Đậu Tư nhận lấy tập tài liệu bên trên vẫn còn dính vết canh đổ rõ ràng, tỏa ra mùi thức ăn, miễn cưỡng nhếch khóe miệng: "Không sao, còn dùng được là được, cũng không phải thứ gì quan trọng."
Nói đoạn, cô nhìn thoáng qua tờ tiền dính trên người Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm lấy xuống, thuận tay ném ra: "Cũng chẳng biết dính ở đâu nữa."
Đậu Tư giật giật khóe miệng. Cô tựa hồ muốn vào trong xem nhưng Tô Hữu Điềm thủ vững trước cửa.
Nhúm Lông ngửi ngửi mùi thức ăn trong không khí, lại hắt hơi một cái. Nhưng dường như ngửi thấy mùi quen, nó từ cái ổ sặc mùi người này mà ngửi ra mùi thức ăn bất đồng, nhất thời vẫy vẫy đuôi, chui vào từ dưới chân Tô Hữu Điềm.
Tô Hữu Điềm sững người, vội vàng đi bắt nó.
"Nhúm Lông! Không được đụng vào bánh quy vị cá, bánh quai chèo với bánh xốp của mẹ!"
Cửa hơi hé ra một khe hở, Đậu Tư hí mắt nhìn vào.
Tiếp đó, cô chợt trừng lớn mắt.
Con mẹ nó đỏ rực một mảng, nhìn kĩ đúng là một biển tiền!
Đúng là xã hội tư bản vạn ác mà!
Đậu Tư đau lòng nhìn những tờ tiền mặt vung vãi đầy đất, đầy bàn, thậm chí còn dính trên tường.
Cô đau lòng ôm ngực, rất muốn gào lên một câu: "Có tiền thì giỏi lắm à!!!"
Tô Hữu Điềm vất vả mãi mới ôm được Nhúm Lông ra, cô nói với Đậu Tư: "Chó nhà tôi nghịch quá, để cô chê cười rồi."
Đậu Tư nhìn tiền rơi ào ào trên người cô xuống, không khỏi mắng thầm: Cô còn dám nói cô nghèo! Cô nghèo cái rắm nhà cô ấy!
Tôi, Tô Hữu Điềm tắm rửa, thay xong váy ngồi trên salon đợi Viên Duy về.
Cô tự nhủ, mình tuyệt đối không phải là đang chịu thua, cô chỉ là thương cảm cho Viên Duy mà thôi, đúng, cô chính là thương hại hắn.
Chút nữa cô có thể nói trước là, cô chỉ là cho hắn một bậc thang để xuống mà thôi.
Cô ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm cửa ra vào.
Một tiếng trôi qua, kim đồng hồ chỉ vào số tám, ngoài cửa đúng giờ vang lên tiếng động.
Tô Hữu Điềm nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, cô lau nước bọt ở khóe miệng, kéo kéo cổ áo, ngẩng đầu thật cao.
Cửa vừa mở ra, Viên Duy cả người nồng nặc mùi rượu tiến vào.