Viên Duy nghiêng đầu nhìn cô, gió thu vờn qua khóe miệng anh, môi anh hơi tái, mím chặt thành một đường.
Dường như anh đang suy nghĩ gì đó, mặt như nhuốm gió sương, nhìn Tô Hữu Điềm, hồi lâu không động đậy.
Tô Hữu Điềm bị anh nhìn mà cả người mất tự nhiên, cô dò xét gọi: "Viên Duy?"
Viên Duy chớp mắt, lúc há miệng ra lần nữa, giọng nói đã trở nên khàn khàn: "Không có ngày đó đâu."
Tô Hữu Điềm quay đi, một nỗi chua xót nghẹn lại trong họng, cô cứ như thể nhất định phải đem cái tương lai tàn khốc đó ra đặt trước mặt Viên Duy, đánh cuộc hỏi:
"Lỡ như, em nói là lỡ như cơ mà, lỡ như thật sự có ngày đó thì sao?"
Viên Duy khẽ động đậy, anh quay đầu đi, nhìn không rõ được vẻ mặt anh, chỉ nghe thấy giọng anh trầm thấp lại kìm nén vang lên: "Anh vẫn sẽ tìm, tiếp tục tìm, cho đến khi tóc bạc, cho đến khi bỏ mạng."
Tô Hữu Điềm cúi đầu, cô nắm chặt lấy ngón tay Viên Duy, chỉ cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
Một đợt từng đợt máu nóng từ khắp toàn thân ào vào trái tim cô, không ngừng khiến tim cô căng phồng, nén ép, lặp đi lặp lại, như có một đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim cô, lúc cô sắp không hít thở nổi thì chợt buông ra, đùa bỡn thưởng thức dáng vẻ sắp nổ tung tan vỡ của trái tim cô.
Tô Hữu Điềm cúi đầu, gắng hết sức không chế giọng mũi của mình, cô mở miệng: "Anh là một tổng tài lớn, sao cứ phải lưu luyến em vậy chứ, con người em hám lợi, dối trá, bừa bãi, còn đá anh, anh luôn nói muốn giữ em bên cạnh để ngược em, nhưng em biết anh chỉ đang gạt em thôi."
Viên Duy quay đầu lại, cổ tay lật một cái nắm lấy ngón tay cô.
"Bởi vì anh biết đó không phải em thật sự."
Tô Hữu Điềm ngẩng lên, nhìn anh.
Con ngươi Viên Duy như mặt nước bị gió thu thổi qua, gợn sóng lăn tăn, nhìn cô.
"Anh biết, em chân chính không hám lợi, cũng không dối trá bừa bãi. Anh thích em ngốc nghếch, cũng thích em lương thiện. Anh từng nói rồi, em và anh chưa từng chia tay, bởi vì trong lòng anh, em mãi mãi vẫn luôn là cô nhóc ngốc của anh."
Mặt Tô Hữu Điềm được bàn tay anh bưng lấy, nước mắt chảy thành dòng, từng giọt lớn rơi lên ngón tay Viên Duy.
Cô thút thít: "Vậy anh thích em trước kia hay thích em bây giờ?"
Viên Duy cười: "Anh thích em hồi cấp ba."
Tô Hữu Điềm bĩu môi.
"Nhưng anh yêu em của bây giờ."
Trong nháy mắt, cô hít mũi một cái, cuối cùng vẫn không nhịn được đẩy Viên Duy ngã xuống đất, đấm ngực anh òa khóc.
Viên Duy nắm lấy nắm đấm cô, đặt lên tim mình, anh bị đẩy dính một thân đất cát nhưng cũng không để bụng.
Anh nhìn mây trắng lững lờ trôi trên nền trời xanh, chợt cười: "Thực ra câu hỏi ban nãy em hỏi anh, anh còn một câu trả lời khác."
Tô Hữu Điềm quệt hết nước mắt nước mũi lên ngực áo Viên Duy, nghe vậy thì sửng sốt: "Hả?"
Viên Duy hơi ngẩng đầu lên, nhìn cô nóng bỏng: "Đó là... Biến em thành người của anh, sẽ không phải sợ em chạy mất nữa."
Tô Hữu Điềm cả kinh, cô ngẩng đầu ngẩn ra nhìn Viên Duy.
Viên Duy cười khẽ với cô.
Tô Hữu Điềm như phải bỏng, ngao một tiếng đứng dậy, bổ nhào chạy lên xe. Gió thu thổi tung mái tóc dài của cô, tựa hồ còn mang theo tiếng cười khẽ như có như không của Viên Duy.
Về đến nhà, Tô Hữu Điềm thấp thỏm không yên leo lên giường đất trong phòng bà ngoại, cô lôi chăn bông ra quấn hai ba vòng bọc chặt lấy mình, chỉ để lại một khoảng tròn tròn để ló mặt ra.
"Em cảm thấy phòng này rất được, hôm nay em sẽ ngủ ở đây."
Viên Duy cởi áo khoác, lộ ra sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên khuỷu tay, làn da trắng nõn như hòa làm một với áo sơ mi, dưới ánh đèn, cả người anh đều phát sáng.
Hai tay anh đút túi, mặt không thay đổi nhìn Tô Hữu Điềm: "Trong phòng này có chuột."
Chuột?
Chuột thì có gì mà phải sợ?
Lúc cô làm mèo, có con chuột nào trêu vào cô?
Tô Hữu Điềm vươn cổ ra nói: "Em không sợ, anh màu về phòng ngủ đi."
Viên Duy bước lên, vươn tay chậm rãi vén góc chăn Tô Hữu Điềm lên.
"Anh cũng thấy phòng này rất tốt."
Tô Hữu Điềm trơ mắt nhìn tay anh chậm rãi kéo một cái, cái chăn trên người vô tình rời bỏ cô.
Cô trợn to mắt, vội vàng lấy chân đè chăn lại: "Không không không, em cảm thấy phòng anh tốt hơn, căn phòng này tồi tàn như vậy, lại còn có chuột, anh là tổng tài lớn mà phải ở đây thì tủi thân lắm!"
Viên Duy giương mắt lên nhìn cô, hệt như nhìn một con thỏ trắng đang vung vẫy giãy chết dưới chân dã thú, vừa ngập tràn thương hại lại vừa kiên quyết không buông.
Anh tiếp tục mặt không đổi sắc nắm lấy chân cô, tay kia giật một cái đã gỡ được một lớp chăn như bóc bánh chưng.
Tô Hữu Điềm kinh hãi, lăn một vòng vào góc nhà: "Em không muốn quay phim tình cảm nông thôn! Em không muốn quay phim tình cảm thôn núi! Em không muốn chơi giường đất play! Em không muốn em không muốn em không muốn!"
Viên Duy khựng lại, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô lắc đầu.
"Đừng lăn nữa, anh sang phòng kia ngủ."
Tô Hữu Điềm tự lăn mình thành một quả cầu, cô len lén từ trong khe hở hé mắt nhìn Viên Duy: "Thật không?"
Viên Duy gật đầu.
Tiếp đó, anh giúp cô trải đệm dọn giường, nói: "Ngủ sớm một chút, mai đưa em ra ngoài chơi."
Tô Hữu Điềm thăm dò thò chân ra giẫm lên đệm giường, cô lén lút nhìn về phía Viên Duy.
Viên Duy quay đầu, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người nằm nhoài ra giường.
"Anh tắt đèn cho em với."
Sau khi tắt đèn, trong phòng trở về tĩnh lặng.
Tô Hữu Điềm nghe tiếng bước chân Viên Duy đi xa, nhẹ nhàng trở mình.
Nhớ tới lời Viên Duy nói ban ngày, trong lòng cô vừa chua xót vừa đắng chát.
Nếu...nếu cô thật sự rời đi, Viên Duy sẽ phải làm sao?
Anh có khi nào sẽ một mình cô độc sống hết quãng đời còn lại?
Không thể nào, anh còn trẻ, lại còn là một tổng tài, sau này sẽ có rất nhiều những cô gái xinh đẹp lũ lượt vây quanh anh.
Cô nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tâm trạng không sao lắng lại được như màn đêm, thay vào đó càng lúc càng phiền não.
Vừa nghĩ đến chuyện Viên Duy ôm một cô gái khác trong lòng, sống cùng người khác trải qua quãng đời còn lại, cô lập tức ghen tức đến mức chỉ hận không thể bùng nổ.
Nếu, nếu cô có thể ở lại thì tốt rồi.
Dù sao Viên Duy cũng đã nói, anh yêu cô của bây giờ...
Nhớ đến anh mắt nghiêm túc của Viên Duy lúc đó, má cô không nhịn được nóng bừng.
Viên Duy nói anh yêu cô của hiện tại, vậy cũng có nghĩa, cánh bướm nhỏ là cố đã bắt đầu vỗ ra gió lớn, nam chính đáng ra vào thời điểm này đang căm ghét Thịnh Hạ đến độ chỉ hận không thể khiến cô nàng biến mất mãi mãi, nhưng hiện giờ anh có thể nói như vậy, điều đó chứng tỏ, người Viên Duy yêu phải Thịnh Hạ, mà là Tô Hữu Điềm?
Cô cắn góc chăn, hoan hỉ duỗi chân đạp đạp trong chăn.
Sáng sớm hôm sau, Viên Duy gọi cô dậy, cô mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Viên Duy cả người đầy hơi lạnh, có vẻ như là vừa từ bên ngoài trở về. Anh ném cái áo khoác dày trong tay lên đầu cô.
"Dậy đi, anh mua đồ ăn sáng rồi."
"Đồ ăn sáng?" Tô Hữu Điềm dụi mắt: "Mua ở đâu?"
Viên Duy đáp: "Trấn trên."
Tô Hữu Điềm thấy trên người anh còn vương hơi lạnh, không nhịn được lại gần, định ôm chăn khoác lên người anh.
Viên Duy lui ra sau: "Người anh lạnh."
Tô Hữu Điềm lắc đầu, quỳ trên mép giường, ôm chăn một lần nữa hành động, ôm chặt lấy eo Viên Duy.
Vừa ôm lấy, cô đã lập tức bị lạnh đến rùng mình.
Viên Duy thở dài, ôm cả người cả chăn vào lòng.
"Sao hôm nay làm nũng thế?"
Làm nũng?
Tô Hữu Điềm tựa lên vai Viên Duy, nhẹ nhàng hít lấy mùi hương trên người anh.
"Em mới không làm nũng nhé."
Khóe miệng Viên Duy cong lên, ôm cô nói: "Thay quần áo đi, anh dẫn em đi câu cá."
Tô Hữu Điềm gật đầu.
Cô thay quần áo xong xuôi, ăn sáng với Viên Duy, chú Tống con trai bà Vương và đứa con trai nhỏ Tống Thành của chú Tống dẫn họ ra hồ.
Cái hồ này không lớn, nhưng trong hồ có rất nhiều động vật hoang dã, hằng năm cũng thường có những ông chủ nhỏ tới đây câu cá, cũng coi như có chút danh tiếng.
Tô Hữu Điềm mặc nhiều, không sợ lạnh, cô nắm lấy góc áo Viên Duy, nhìn anh chào hỏi với cô bảy bà tám.
"Tiểu Duy đó à, đây là bạn gái cháu đấy hả?"
"Vợ ạ."
"Vợ á! Mẹ ơi, đảo mắt cháu đã lấy vợ rồi!"
"Hôm qua nghe bà Vương kể rồi, nghe nói cô vợ nhỏ này hay xấu hổ lắm hả, trông xinh đấy chứ!"
"Lại chẳng không à, cô xem đôi mắt kia đi, nhìn là biết xinh rồi!"
Mặt Tô Hữu Điềm như muốn vùi luôn xuống đất.
Hồi trước lúc cô làm mèo, sao không thấy những thôn dân này hăng hái vậy nhỉ!
Viên Duy cười, kéo tay Tô Hữu Điềm bỏ vào túi mình.
Chú Tống vác đồ đi trước dẫn đường, Tống Thành sôi nổi quay lại nhìn họ. Chỉ một chốc sau, cả đám đã tới bên hồ, chú Tống lấy đồ câu ra, Viên Duy ngồi lên tấm ván gỗ đặt hướng ra hồ, kéo Tô Hữu Điềm ngồi xuống.
"Biết câu không?"
Tô Hữu Điềm lắc đầu.
Anh kéo cô vào lòng, cầm tay cô cùng nắm lấy cần câu: "Ngồi với anh một lúc."
Tô Hữu Điềm không phải người biết kiên nhẫn, cô quệt miệng nói: "Chẳng vui gì hết."
Viên Duy cười, cúi đầu hôn nghiến lên môi cô một cái: "Thế này thì sao?"
Tô Hữu Điềm: "... Chao!"
Cô đỏ mặt ngửa đầu đập Viên Duy.
Viên Duy nghiêng đầu tránh, nhìn cô cười.
Hai người ngồi một tiếng, Tô Hữu Điềm buồn ngủ.
Cô xoa mắt, thấy chú Tống chèo thuyền bơi qua bơi lại như con thoi giữa đồng nước dưới ánh hoàng hôn.
Cô lại hớn hở: "Em cũng muốn ngồi thuyền!"
Viên Duy buông cô ra: "Đi đi, chú ý an toàn."
Tô Hữu Điềm qua quýt gật đầu, tung tăng vẫy tay với chú Tống.
Chú Tống chèo thuyền vào bờ, Tô Hữu Điềm nghiêng ngả bước lên.
Cô quay đầu lại, thấy Viên Duy đang nhìn mình chăm chú, vội xua tay: "Không sao đâu, anh câu cá đi, không phải lo cho em!"
Viên Duy không đáp, nhìn cô ngồi vững trên thuyền rồi mới thu mắt lại.
Chú Tống cười, nói: "Tiểu Duy chăm lo cho cháu thật đấy, hai đứa phải sống thật tốt với nhau nhé, chú còn chờ uống rượu mừng đấy!"
Tim Tô Hữu Điềm sững lại, trong đầu muôn ngàn ý nghĩ hiện lên, cuối cùng cô vẫn cười ngọt ngào: "Nhất định ạ!"
Tống Thành ngồi ở mũi thuyền, suốt dọc đường cứ liên tục xoay sang hai bên bứt cành này nhổ cành khác.
Tô Hữu Điềm ngồi trên ván gỗ, nhìn cành hương bồ dài thật dài hai bên, mọc còn cao hơn cô, chỉa vào thuyền, từng khóm từng khóm, chia mặt nước ra thành những mê cung lớn nhỏ, giữa đám lá hương bồ có những quả hạch nhỏ, trông như mọt cây nến, có quả đã bung vỏ, từ trong bay ra bồ công anh phất phơ.
Dạo một vòng, lúc sắp trở lại bờ, Tô Hữu Điềm ngắm đến không chớp mắt.
Tống Thành hỏi: "Chị Thịnh Hạ, chị có biết đây là cây gì không?"
Tô Hữu Điềm lắc đầu.
Tống Thành nói: "Cây này gọi là cây hương bồ. Quả mọc bên trên mùa hè có thể ăn được, nhưng bây giờ chỉ có thể chơi thôi. Để em ngắt một quả cho chị xem."
Nói xong, cậu nhóc thò tay ra, kéo mạnh một cái. Nào ngờ quả hạch đó lại dính chặt vô cùng, cậu ngắt không được, dưới chân đạp trượt một cái, ngã xuống.
Chú Tống vừa quay đầu lại, chưa kịp chú ý đã nghe thấy một tiếng "tùm".
Chú cả kinh, thấy con trai đang vùng vẫy trong nước, trong đầu nổ ầm một tiếng.
Còn chưa kịp nhảy xuống đã nghe thấy bên thuyền vang lên một tiếng động.
Tô Hữu Điềm nhảy ào xuống thuyền, một tay nắm lấy mạn thuyền, một tay kéo Tống Thành. Tống Thành uống phải vài ngụm nước, ho sặc sụa.
"Giữ lấy!"
Chú Tống cũng vội vàng nhảy xuống, gắng sức đẩy Tống Thành lên thuyền.
Tô Hữu Điềm kéo thằng nhóc, cả cánh tay mỏi nhừ. Cô vừa thoáng lơi tay, lập tức vuột mất mạn thuyền.
Tô Hữu Điềm cả kinh, nhịn không được hô:
"Viên, Viên Duy!"
Bên bờ vọng tới tiếng nước lớn hơn, Tô Hữu Điềm đang trong cơn hoảng loạn nên không nghe thấy, cành hương bồ rủ xuống không ít, tay cô vớ được mấy cành hương bồ, mới có thể thở dốc vài hơi. Cành lá sắc nhọn cứa vào tay cô, trên mặt nước nhất thời loang ra màu đỏ.
Cô cũng không để ý đến đau đớn, vội vươn tay ra muốn với sang mạn thuyền.
Ban đầu cô cách thuyền, đạp nước vài cái lại dạt ra xa hơn, chú Tống vất vả đẩy con trai lên thuyền, cũng không kịp chống thuyền, cũng nhảy xuống nước.
Tô Hữu Điềm còn chưa với được tới thuyền, chợt cảm thấy dưới eo được đỡ lấy.
Cô bị nhấc khỏi mặt nước.
Không khí mới ập vào phổi, cô hít một hơi thật sâu, vừa quay đầu lại thì thấy Viên Duy khắp mặt dính nước, đôi mắt như được tôi trong lửa, nước hồ lạnh băng cũng không dập được cơn giận của anh.
Cô còn chưa hít được một hơi tử tế đã bị nghẹn lại.
Nghĩ: Xong...