Tống Hiên Húc rót nước cho hai người, “Tống Bác tới Thượng Hải với đám nhỏ nhà Cơ gia, lần sau Vinh Bác sẽ đến Yến Kinh bái phỏng.” Các lão nhân Tống gia cũng coi như thông minh, mấy ngày nay không hề xuất hiện, giao mọi chuyện tiếp đãi cho mấy anh em Tống Hiên Hàm, Khúc Phàm và Thước Nhạc cũng tự tại hơn nhiều.
“Được, sau này có dịp hãy đến nhà chơi, ngày đó chúng ta theo Vinh Phi với Dung Dung đến đây, nếu sau khi họ đến Yến Kinh học mà có thời gian cũng có thể đến chơi.” Thước Nhạc cười mời.
Tống Hiên Húc nghe vậy, hai mắt sáng lên, “Vậy làm phiền rồi, mấy ngày nay mấy đứa nhỏ lên núi chơi, tối qua mới trở về, đợi lát nữa gọi mấy đứa tới, làm quen lần nữa.”
“Khách sáo quá.” Hai người họ tất nhiên hiểu ý của hắn, tất nhiên sẽ không từ chối.
Cũng không biết có phải trùng hợp hay gì khác, bọn họ đang nói chuyện liền thấy Tống Vinh Phi và Tống Dung Dung đi tới, “Nào nào, Vinh Phi, Dung Dung, mấy đứa đến làm quen chút, chào hai chú đi.” Nghe Tống Hiên Húc nói vậy, Thước Nhạc và Khúc Phàm thiếu chút nữa phì cười, chú, ha ha.
Hai người Tống Vinh Phi ngày đó thấy tình huống trong nhà tất nhiên biết hai người bất phàm, lúc này tất nhiên không dám chậm trễ, đều cung kính tiến lên nói, “Chào hai chú ạ.”
Thước Nhạc cười, lấy từ đâu đó ra hai miếng ngọc bội, đưa cho hai người, “Trước đó không nói rõ, đây coi như quà gặp mặt của chúng ta.” Tính cách của hai đứa nhóc này rất tốt, hơn nữa bọn họ đều đến Yến Kinh học tập, có thể giao lưu một chút.
Tống Vinh Phi cùng em gái thoáng nhìn qua Tống Hiên Húc, thấy chú mình gật đầu mới nhận lấy, “Cảm ơn hai chú ạ.”
Tống Hiên Hàm nhìn hai miếng ngọc bội mà Thước Nhạc lấy ra, mắt sáng lên một chút. Ngọc bội này tuy chỉ là một miếng nhuyễn ngọc, được chạm trổ tinh xảo, giá cũng không cao lắm, có điều Tống Hiên Hàm biết tác dụng của ngọc bội này là vô giá. Miếng mà trước kia Thước Nhạc cho Tống Vinh Bác cũng không khác biệt mấy, ở thời khắc nguy hiểm đã cứu Tống Vinh Bác một mạng, đây cũng là lý do vì sao mà lão tổ mới coi trọng họ như vậy. Vốn vẫn muốn mời họ đến đây, nhưng hắn vẫn còn thấy lạ vì sao lão tổ từ ngày đầu tiên đã không còn xuất hiện nữa.
Thước Nhạc với Khúc Phàm dạo chơi nơi đây hơn một tuần, cũng đã đi hết sơn thành Tống gia, hai người chuẩn bị rời đi, “Hiên Hàm, chúng ta sắp phải đi rồi, phiền cậu giao thứ này cho Tống lão gia tử.” Trước khi rời đi, Khúc Phàm giao một chiếc hộp tử đàn cỡ bàn tay cho Tống Hiên Hàm.
Tống Hiên Hàm dùng hai tay nhận lấy, khẽ gật đầu, “Sau này nếu có cơ hội mời đến Tống gia chơi, lần này tiếp đón chưa được chu toàn.” Hắn biết lão tổ nhà mình muốn bọn họ tới đây có mục đích gì đó, nhưng đột nhiên cung kính với người ta cũng không thích hợp lắm. Không thể bắt buộc hai người mà chỉ níu kéo họ ở lại Tống gia thêm mấy ngày vậy thôi.
Khúc Phàm vỗ vỗ bả vai Tống Hiên Hàm, cười, “Được, sau này sẽ lại đến, nhưng còn cậu, nếu rảnh thì tới làm khách ở nhà ta tại Yến Kinh đi.”
Tống Hiên Hàm nở nụ cười, “Rồi, yên tâm. Không chừng rất nhanh chúng ta sẽ thấy mặt nhau rồi.”
Nhìn theo hai người lái xe rời đi, Tống Hiên Hàm thở dài, xoay người liền bước đi, đi tới chỗ lão tổ, “Lão tổ, bọn họ đi rồi, có lưu lại chút đồ cho người.”
“Vào đây.”
Tống Hiên Hàm đẩy cửa vào, thực tế, hắn cũng chỉ mới tới căn phòng này một lần, hiện tại xem ra, chẳng hề thay đổi chút nào, không có bất kỳ vật bài trí nào, chỉ có một chiếc bồ đoàn mà lão tổ ngồi.
Cung kính dâng chiếc hộp tử đàn cho Tống Lâm Kì.
Tống Lầm Kì có chút kích động vươn hai tay nhận lấy chiếc hộp. Tống Hiên Hàm tuy thấy hiếu kỳ nhưng vẫn lui xuống.
Mở chiếc hộp tử đàn ra, bên trong có một bình ngọc, còn có một miếng ngọc giản. Tống Lâm Kì run rẩy vuốt ve ngọc giản, đứng lên, hai tay nâng chiếc hộp tử đàn lên, khấu bái về hướng hai người họ rời đi. Cho dù họ có nhận hay không, Tống Lâm Kì sẽ không quên ân truyền thừa này.
***
“Anh nói chúng ta cứ đi như vậy được không?” Trên đường trở về, Thước Nhạc hỏi.
“A, chờ Tống Lâm Kì nhận được hộp thì sẽ hiểu, đã nhận Tống Lâm Kì cũng là đã nhận Tống gia, cho nên ngày đầu tiên khi chúng ta không nhận, ông ấy hẳn cũng hiểu. Hơn nữa, tuổi tác cũng là vấn đề, dù sao chúng ta vẫn còn rất trẻ, cũng coi như bạn bè của Tống Hiên Hàm, bối phận như vậy quá rắc rối. Ngày đó chúng ta ăn cơm, đối diện với một đám lão nhân Tống gia, cảm thấy không tự nhiên, họ cũng tự hiểu được.” Khúc Phàm vừa lái xe vừa nói.
“Còn nữa nha, công pháp chúng ta đưa ông ấy không phải tốt nhất nhưng tuyệt đối phù hợp nhất với Tống gia. Hơn nữa còn đưa ông ấy mười giọt linh tuyền, Tống Lâm Kì hoàn toàn có thể đề cao cảnh giới, cũng giải quyết vấn đề khó khăn của ông ấy. Cơ thể võ tu không giống nhau, yêu cầu đối với linh khí ít hơn rất nhiều so với người tu chân. Anh nghĩ ông ấy hoàn toàn có thể khiến Tống gia trở thành tu chân thế gia.
Võ tu tốc độ chậm, hiện tại lại thiếu linh khí, tài nguyên không phong phú, đợi đến cuối năm, nhóm đệ tử trong nhà có thể Trúc Cơ, việc tu luyện cũng nhanh hơn, cũng không còn gì uy hiếp so với lúc trước. Hơn nữa, Tống gia dù sao cũng có chút ảnh hưởng, cũng có lợi cho chúng ta, về sau cứ qua lại bình thường là được. Tống Lâm Kì không phải kẻ vong ân, Tống Bỉnh Văn cũng là người thấu đạt, hơn nữa còn có Tống Hiên Hàm, Tống gia có thể duy trì quan hệ với chúng ta, cũng không biết Tống Lâm Kì truyền thừa trong gia tộc như thế nào.” Trước đó cũng đã bảo Thước Nhạc đề cập trong ngọc giản, bộ công pháp này đưa cho Tống gia, để họ tự truyền thừa.
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Được rồi, cứ vậy đã. Chúng ta trước đem những thứ mua được lấy về thôi.”
Dịp này hai người mua rất nhiều đó.
Trước đi tới khu nuôi vịt hoang, nhận lấy số vịt mới biết Tống Hiên Hàm đã sớm thanh toán hết. Lại chạy qua vài nơi, đem những động vật hoang dã mua được thả hết vào trong không gian, không có nơi nào chưa thanh toán. Không những thế, chờ đến khi hai người về nhà, phát hiện Tống gia đưa đến đây cả một xe đặc sản phía Nam, cả một xe đầy ắp vô số thứ.
“Là bên này sao?” Đứng ở cửa thông lộ, Khúc Phàm nhìn mấy cửa phía trước, chỉ vào một trong số đó hỏi.
Thước Nhạc cầm bản đồ, nhìn nhìn, “Nơi này có tận hai lối rẽ, cái nào đây? Trên bản đồ không có mà.”
Khúc Phàm hơi nghiêng người, nhìn, “Thật không có, không thì chúng ta cứ đi lối này đi.”
“Được a, dù sao cũng đều có thể ra ngoài.” Hai người đi từ Quảng Đông ra, cũng không vội về nhà, hai người bàn bạc một chút quyết định đi về phía Tứ Xuyên, đợi đến Thành Đô lại ngồi máy bay về nhà. Dọc đường đi, hai người cũng không đi đường quốc lộ cao tốc, cầm bản đồ tự tìm đường, nếu gặp đường núi cao rừng già sẽ đi vào. Về cơ bản chính là đi thẳng tắp. Vốn hai người đều muốn đến Thành Đô, kết quả Thước Nhạc đột nhiên muốn đến Ngọa Long xem gấu trúc, thế là hai người lái xe đi Ngọa Long. Và rồi bởi vì không đi đường chính, họ lạc đường.
“Giờ đã biết, đường này nhất định không đúng.” Nhìn rừng trúc phía trước, Thước Nhạc có chút cảm khái nói.
“Ha ha, được rồi, chúng ta xuống dưới đi thử, em xem bên kia có con đường nhỏ kia, không chừng phía trước có thôn xóm, qua hỏi một câu.” Khúc Phàm ở đây cũng không có phương hướng cảm giác.
Thước Nhạc thu xe lại, hai người men theo lối nhỏ đi về rừng trúc phía trước. Càng đi càng hẻo lánh, cũng không thấy cái thôn trong suy nghĩ kia, mà thành lối cụt.
“Ai—anh xem kia, gì vậy, oa—gấu trúc kìa.” Thước Nhạc vốn thử xem phía trước có gì đang nhúc nhích, kết quả dùng thần thức nhìn qua thì hóa ra là gấu trúc.
Đó là một con gấu trúc hoang, tuổi khá lớn, nhìn mập mạp, có hơi bẩn, đang ở đó ăn trúc.
Hai người đến bên cạnh nhìn một lúc nhưng cũng không có đẹp như vẫn tưởng. Kỳ thật Thước Nhạc có hơi rắp tâm bất lương, quả thật có suy nghĩ sau khi đến Đô Thành muốn bắt một con gấu trúc về nuôi, lúc trước thấy gấu trúc ở vườn bách thú yên Kinh, bọn nhỏ đều rất thích, Thước Nhạc thấy cũng đáng yêu lắm, mà con này lại hơi kém.
“Con này nhất định không được.” Khúc Phàm thấy Thước Nhạc do dự, nhanh chóng nói.
“Sao vậy?”
“Em nhìn chân nó kìa.”
Thước Nhạc nhìn qua, thấy trên cổ chân nó đeo một cái vòng kim loại, “Gì vậy?”
“Đây là được nuôi thả, giờ vẫn còn đang quan sát.”
Hức—vô duyên rồi.
Nếu không thấy thì không sao, vừa thấy thì suy nghĩ trong đầu Thước Nhạc càng mạnh, quyết đoán cùng Khúc Phàm tìm kiếm khắp nơi trong rừng trúc, tiếc rằng không phát hiện con nào khác, thất vọng rời đi.
Cũng là lần tìm kiếm gấu trúc này khiến Thước Nhạc tiếc nuối mà sau này trong một lần cơ duyên xảo hợp, hoàn thành tâm nguyện của cậu.