Mục lục
Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vườn cây còn chưa xong xuôi, cả ngày Thước Nhạc không bước vào tổng căn cứ, mấy ngày này đều cầm hạt giống thử cải tạo. Đóa hoa sen thứ tư của cậu cuối cùng cũng trưởng thành, đó là một không gian hoàn toàn mới, một mảnh thổ địa đen nhánh, rộng khoảng 5 mẫu*, những nơi khác thì bị linh khí dày đặc bao phủ không thể nhìn rõ, kỳ thật, tình huống của không gian này hoàn toàn nằm trong đầu cậu. Nơi này cũng là lễ vật cuối cùng mà hóa sen cho cậu, lợi dụng năng lực cuối cùng của nó giúp cậu khai thác một không gian riêng, về sau phải dựa vào chính cậu.

(* 1 mẫu=3.600 m2)

Không gian này vốn lẽ càng thêm đặc biệt càng thêm phù hợp, nhưng bởi năng lực của cậu không đủ nên bị hạn chế, không gian này cũng vô cùng rộng lớn, hoàn toàn vượt xa không gian thứ nhất. Có điều trong không gian này, ngoại trừ những miền đất tiếp nối với linh tuyền kia ra, thì khắp nơi đều không có gì, chỉ là một khối thổ địa tối đen như mực.

Nếu thật sự muốn cải tạo giống như không gian thứ nhất vậy thì cần cậu sau này tu luyện rồi tự sáng tạo. Phương pháp tu luyện của cậu khác hoàn toàn so với Khúc Phàm. Thực tế, cậu kế thừa phương pháp tu hành của kim liên, đó quả thật là một bộ phương pháp tu thần, lực công kích không mạnh, tốc độ thong thả lại không tốn quá nhiều công sức, chỉ hô hấp thôi cũng có thể thành công, có điều hơi chậm. Hiện tại tu vi của cậu không sai biệt lắm so với dung hợp kỳ, so với Khúc Phàm cao hơn hai cảnh giới, nhưng nếu thực sự cùng hắn giao đấu chỉ sợ ngay cả một hiệp cũng đánh không xong, đã là thiên tính.

Như vậy cũng tốt, tu luyện như vậy khiến cậu thoạt nhìn không khác biệt gì so với người bình thường, cậu cũng vì vậy có thể im lặng hưởng thụ cuộc sống.

Khi không gian có thể đi vào, việc đầu tiên cậu làm chính là trồng thực vật vào bên trong, không gian này so với không gian thứ nhất thì có cảnh giới cao hơn. Nếu nói không gian thứ nhất có hoàn cảnh tương tự với địa cầu, nhưng đất trong không gian này lại là đất tiên, chính xác mà nói, đất nơi này được gọi là tức nhưỡng, tức nhưỡng không ngừng sinh sôi, vĩnh viễn không cạn kiệt, chỉ cần sót lại một chút trên đại lục thì sẽ ngày càng sinh trưởng nhiều thêm, cho dù ở thời thượng cổ cũng vô cùng hiếm thấy. Nhưng khi Thước Nhạc đứng ở mảnh đất này cảm giác được trên đất nồng đậm nguyên tố thổ, còn có sinh mệnh lực không ngừng sinh sôi, trong lòng thầm nghĩ tức nhưỡng hiếm có thời thượng cổ có phải không đều bị kim liên cất giữ.

Lắc lắc đầu lại cảm thán bản thân quả rất may mắn, nói sao cũng không thể cô phụ tấm lòng này của nó, không gian này nhất định phải được quy hoạch tốt, trồng thêm nhiều thứ.

Cây đầu tiền được trồng xuống là hồ lô đằng, cậu từ trong tư liệu biết được hồ lô đằng này thế nhưng chính là mầm giống của cây tử kim hồng hồ lô. Trong truyền thuyết tử kim hồng hồ lô là cây hồ lô cái duy nhất trong thời kỳ thiên địa hồng hoang*. Hồ lô tiên đằng khi lớn lên sẽ kết thành bảy trái, bảy trái hồ lô này đều là những thần kỳ thượng cổ, mà mầm giống này tuy rằng nếu được nuôi dưỡng bên ngoài không biết có thể di truyền được bao nhiêu, nhưng dù sao cũng không thể trở thành thần khí, tiên khí gì cả, không hề khác biệt so với hồ lô bình thường, nhưng nếu đặt vào trong tức nhưỡng, nó cũng có thể khôi phục được chút tác dụng.

(*thời Hồng Hoang: theo tôn giáo của con người thì nó là thời kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai. Theo Trung Quốc thì đây là thời Nữ Oa vá trời, còn ở Việt Nam thì được coi là thời Lạc Long Quân-Âu Cơ)

Tử kim hồng hô lồ được trồng bên cạnh linh tuyền. Cây dâu kia cũng không quá nổi tiếng, cũng chỉ được ghi chép lại trong một vài quyển tạp bút, loại dâu này dùng để nuôi tằm, tằm kia cũng không hề bình thường, tơ được nhả ra gặp lạnh thì ấm gặp nóng thì mát, dệt thành quần áo thì đông ấm hạ mát, tuyệt đối là cực phẩm. Đây vẫn chỉ là kết quả khi trồng trong đất bình thường, nếu trồng trong không gian, tác dụng có thể tốt hơn rất nhiều.

Hai loại thực vật này chiếm không mấy diện tích, cậu có thể khai khuẩn thêm một mẫu đất nữa để trồng long tu, cậu rất thích loại thực vật này, những chiếc nệm được tạo ra vô cùng thoải mái, đối với người già trẻ em đều rất tiện lợi, cũng là một loại cây trồng được lưu lại từ thời thượng cổ.

Còn song màu đằng đang mọc tràn ngập khắp tiểu đảo kia Thước Nhạc không động vào, loại thực vật này có tính xâm lược quá mạnh, mọc cũng nhanh, nếu để vào trong không gian chỉ sợ sẽ chiếm hết cả không gian. Huống hồ, cậu cũng không thích loại thực vật này, vẫn chờ sau này không gian lớn hơn rồi nói tiếp.

Những mầm giống mới không đặt trong này được, dù sao cũng phải đặt tại vườn cây, hiện tại Thước Nhạc chỉ lựa chọn một vài loại thực vật trong không gian thứ nhất trồng vào những nơi còn trống. Theo suy nghĩ của cậu, những cây ăn quả phải đặt ở vị trí hàng đầu, những thứ giúp ích cho việc mạnh mẽ rồi tu luyện đều chỉ là phụ, cho nên trong phần đất còn lại ngoại trừ nửa mẫu trồng dược liệu, còn những nơi khác đều là giống cây ăn. Trong lòng cậu còn đang vô cùng vui vẻ nghĩ sau này vườn trái cây của mình chỉ sợ có thể so được với vườn bàn đào, tuy nhiên thời gian trong không gian này đồng nhất so với thời gian bên ngoài, nếu giống như cây trong vườn bàn đào ba nghìn năm nở hoa, ba nghìn năm kết một quả thì thật không tốt, nhưng so sánh với tốc độ sinh trưởng của tức nhưỡng chắc cũng nhanh đi. Loại lo lắng này của cậu trở thành sự thật, những loại thực vật này càng ngày càng chậm phát triển, tuy rằng không đến mức độ ba nghìn năm kia, nhưng một năm nở hoa một lần cũng đã quá chậm rồi, may mà những loại rau dưa cậu trồng vẫn phát triển bình thường, ăn vào càng ngon hơn so với lúc trước.

Hôm nay Thước Nhạc tan tầm rất sớm, đón Tiếu Tiếu từ nhà trẻ cùng Kỳ Kỳ từ nhà thầy giáo về, Phi Phi từ khi được Ngô thẩm trông nom thì cũng không bay lung tung đùa nghịch nữa. Bởi vì lại phát hiện tác dụng của một loại thực vật mới, cậu vô cùng vui vẻ, lấy từ không gian ra không ít vật liệu, tự mình xuống bếp, vừa nấu ăn vừa ca hát. Trong nồi kia nầm canh gà cùng với nấm được trong trên tức nhưỡng tỏa ra hương vị tuyệt mỹ, ngửi mùi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi. Thịt khô được làm phương pháp bí truyền được rác lên măng non tươi giòn, khiến người ta ăn không ngừng được, những món rau sào khác cũng khiến người ta không ngừng khen ngợi. Một nhà năm người ăn đến gió cuốn mấy tan, ngay cả Phi Phi cũng ăn hết một bát cơm nhỏ cùng một chén canh gà. Bụng nhỏ phình to, vừa liếm môi vừa nhìn chiếc bát trống không.

Mọi người trong nhà đều ăn nhiều cơm tối hơn mọi ngày, mang ghế ngồi trong sân tiêu thực, nói chuyện với Khúc Phàm câu được câu mất, thấy bọn nhỏ vui đùa trong sân thì vô cùng thỏa mãn, chỉ hy vọng những ngày như vậy có thể kéo dài thật lâu.

Buổi tối ôm lấy thân thể mềm mại của Thước Nhạc, Khúc Phàm cảm thấy thế nào cũng không đủ, người ta không thể hạnh phúc đến mức này, cảm giác giống như mình đang mơ vậy.

Còn hai ngày nữa đã đến dịp nghỉ lễ, Khúc Phàm có chút phiền muộn, cũng đã năm sáu ngày, án tử trong căn cứ còn chưa phá được, thấy vườn cây cũng sắp sửa xong, công việc một khi bắt đầu thì việc đi qua đi lại sẽ thật phiền phức, hắn cứ vậy bỏ qua mọi chuyện, ngâm mình trong căn cứ, trong thời gian mười một ngày phá bằng được án tử này.

Buổi tối ngày hai mươi chín, điện thoại di động của Khúc Phàm kêu lên, ra ngoài mang theo một nữ sinh khoảng chừng hai mươi tuổi vào nhà.

“Tiểu Phàm, đây là cháu gái chú hai của mẹ, tiểu Ngọc, năm này lên học đại học ở nơi chúng ta. Hai cậu còn chưa gặp qua đi?” Khúc Bình giới thiệu với em trai, quay đầu nói với tiểu Ngọc, “Đây chính là anh hai của em Khúc Phàm, đây là đối tượng của anh em, Thước Nhạc.”

“Anh Phàm, anh còn nhớ em không?” Nữ sinh kia ngọt ngào thân mật nói với Khúc Phàm, thân thể cũng tiến lại gần, khiến Khúc Phàm không nhịn được lui về sau từng bước.

Mấy người ngồi đó nói chuyện, nữ sinh kia vẫn luôn tìm cơ hội thân cận Khúc Phàm, cũng không để ý tới sự không kiên nhẫn trong mắt Khúc Phàm.

Thước Nhạc nhìn nữ sinh kia, cảm thấy có chút không thoải mái, vốn lẽ cô ta cùng Khúc Phàm cũng coi như có chút họ hàng, cậu không nên có suy nghĩ gì khác, nhưng nữ sinh kia khiến cậu cảm thấy khó chịu. Nữ sinh kia cũng khá xinh đẹp, cười với Khúc Phàm cũng thật ngọt, nhưng từ sau khi người này tiến vào cũng không nhìn cậu lấy một lần, đối với cậu dường như có ghét bỏ. Thành ra Thước Nhạc có chút không thoải mái, có ý gì nha?

Thước Nhạc vốn rất ôn hòa, bình thường ai cũng có thể hòa hợp với cậu, nhưng cậu cũng không phải quả hồng mềm để người ta tùy tiện bắt nạt, cậu cũng sẽ có lúc nhỏ nhen, nhìn bộ dáng nữ sinh kia mà trong lòng cậu khó chịu, cậu cũng không quản họ hàng nhà ai, lập tức lạnh mắt, ngồi bên cạnh không thèm nói tiếng nào.

Khúc Phàm thấy cậu nhìn cô ta cười với vẻ mặt rực rỡ như vậy, có chút chán ngấy, cái gì vậy chứ. Thấy thái độ của cô ta với Thước Nhạc lập tức trầm mặt, đã muốn đuổi cô ta ra khỏi cửa.

Khúc Bình cũng nhíu mi, tiểu Ngọc này rõ ràng đầu toàn cỏ rác, chẳng biết nhìn sắc mặt người khác, nhưng nghĩ đến lời dặn của cậu, thời dài, “Tiểu Phàm, Nhạc Nhạc, là vậy, tiểu Ngọc năm nay vừa lên đại học, sắp tới không phải kỳ nghỉ rồi sao, mọi người trong phòng ngủ của em ấy cũng về nhà hết, chỉ dư lại một mình em ấy cũng không dám ở, anh với chị dâu em định nhân dịp nghỉ lễ này đến nhà chị dâu em, em xem có thể để tiểu Ngọc ở lại nhà các em được không?” Khúc Bình cũng không nhìn em trai nhà mình, khi hỏi thì nhìn thẳng vào Thước Nhạc.

Thước Nhạc bĩu môi, cậu còn có thể nói gì chứ.

Nhưng Khúc Phàm lại là người lên tiếng, “Để em ấy ở lại nhà ấy, không phải còn có Lí ma hay sao, có người làm bạn còn sợ gì nữa.” Ai biết cô ta nghĩ khỉ gì, giống như cái con thiêu thân.

Khúc Bình bất đắc dĩ thở dài, “Lí ma sáng nay đã rời đi, đến thăm con bà ấy.”

“Ai nha nha nhiễu sự quá, đều là họ hàng cả thôi, phòng bên này cũng nhiều, cứ ở một tuần đi.” Chị dâu Khúc Phàm há mồm nói.

“Ở đi.” Thước Nhạc mở miệng. Khúc Phàm muốn nói gì đó, Thước Nhạc kéo tay hắn, nhiều chuyện quá, đừng làm cứng không sau này khó đối diện với họ hàng. Theo sắc mặt đại ca của Khúc Phàm, cô gái này chắc cũng là kẻ phiền toái.

Tiễn bước ba người, tối mai chuyển qua đây.

“Chuyện gì chứ. Ném người như vậy qua đây.” Mặt Khúc Phàm buồn bực.

“Sao vậy?”

“Đây chính là bảo bối của nhà cậu anh, từ nhỏ đã nuông chiều như công chúa ấy, mới đây thôi vừa thấy đã thấy phiền, hiện tại xem ra cũng chẳng thay đổi gì.”

“Kệ đi, cũng chỉ ở vài ngày, chúng ta không thèm để ý đến cô ta là được rồi.” Thước Nhạc đứng lên ra ngoài.

“Em còn làm gì, sắp ngủ rồi?” Khúc Phàm cởi áo hỏi.

Vừa đi ra ngoài vừa nói, “Em đi nói với Ngô thẩm, dọn dẹp phòng khác một chút.”

“Dọn dẹp làm gì? Để cô ta ở cùng Ngô thẩm đi, cách chúng ta xa ra, ai biết cô ta định làm gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK