“Nhìn gì vậy? Chuyên chú như vậy.” Khúc Phàm thăm dò nhìn thiệp mời trên tay Thước Nhạc.
Thước Nhạc vỗ vỗ ngực, “Làm em sợ muốn chết. Sao đột ngột lên tiếng vậy chứ.” Khúc Phàm thật bất đắc dĩ, hai người họ sao còn có thể bị dọa sợ chứ? “Em đang nghĩ gì đó, anh về cũng không biết.”
Vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “Em nói anh nghe, vừa nãy Lý Sáng, Bạch Thần còn có Tống Vinh Bác đếnđây.” Tiếp theo nói qua ý của Lý Sáng, “Không thể mua ngôi nhà đó.” Không chờ Khúc Phàm nói, cậu đã kết luận trước.
Khúc Phàm khẽ cười, “Chúng ta cũngđâu cần chỗđó, em không phải cònđang nghiên cứu cách luyện chế tiên cư hay sao, chờ khi nghiên cứu xong, muốn loại nhà nào mà chẳng có. Lại không thiếu chỗở, còn tiết kiệm được một khoản.” Khúc Phàm hiểu rõ nguyên nhân đám con nhà giàuđó tớiđây. “Tuy nhiên về việc di sản kia thì cũngđáng chúý. Không sợ kẻ khácép mua ép bán, chỉ sợ có người rỗi việc lại lấy danh thăm quan đến nhà chúng ta, rất phiền.”
“Ừm, cần chúý, em nhớ có bùa trận xem nhẹ, để em tìm rồi khắc lên cửa.”
Ha ha…. Khúc Phàm cười, “Được a, tùy em mà. Tống Vinh Bác kia tới làm gì?”
Vươn tay đưa thiệp mời cho hắn, “Đếnđưa em thiệp mời, mời hai ta tham gia đại hội trao đổi cổ võ vào tháng tư. Vừa rồi em cũngđang nghĩ chuyện này, anh có biếtđại hội trao đổi này làm gì không?”
Khúc Phàm mở thiệp mời xem qua, “Biết, hằng năm, CụcĐặc vụ cũng phái người tham dự, không sao, chỉ là kiếm người bàn luận, không có gìđặc biệt.”
“À, ra vậy, Tống Vinh Bác không chỉđưa thiệp, còn mời chúng ta tới nhà cổ của họ nữa, nói lão tổ nhà họ có chuyện muốn thương lượng, em không từ chối, hỏi hắn thì hắn cũng không rõ là chuyện gì. Chỉ nói nếu tháng ba có rảnh thì tới.”
Khúc Phàm hơi ngạc nhiên, “Lão tổ nhà họ, thì là cụ nội của Tống Vinh Bác, ông ấy năm nay cũngđã hơn một trăm bốn mươi tuổi. Đã nhiều năm không có tin gì, sao lại tìm tới hai ta?”
“Chính làông ấy, anh không hứng thú vớiđại hội trao đổi cổ võ nhưng lão tổ Tống gia thì đến gặp cũng tốt, em vừa nghe cụ nội Tống Vinh Bácđã hơn một trăm bốn mươi buổiđã muốnđi gặp ngay, quả là kỳ nhân. Không biếtông ấy có phải người tu chân không nữa?”
“Ha ha, ông ấy từ sáu mươi năm trướcđã bước vào tiên thiên cảnh giới rồi, không biết chừng giờđã đến Kim Đan kỳ. Đi, tháng ba không bận gì chúng ta đi gặp. Thành phố núi nơi Tống gia ở rất xinh đẹp. Nhưng cũng bởi anh muốn giới thiệu Tống Hiên Hàm với em, khi đó chắc cậu ta cũng xuất quan rồi. Tính cách cậu ta rấtđược.”
“Nghe anh nhắc mấy lần rồi đó, nhất định phải gặp rồi.”
Ăn cơm chiều xong, cả nhà họ vào không gian, bởi vì Thước Nhạc hai ngày rồi không về, bọn nhỏ cũng không thể vào không gian nên rất nhớ đám bạn trong không gian.
Thu hoạch từ chuyến đi đến Châu Phi rất lớn, trong không gian lại có thêm nhiều hộ gia đình. Voi trắng nhỏ vô cùng thích không gian, thực vật trong không gian phong phú, nguồn nước sung túc, nó thích nhất là đến vườn cây ăn quả ăn no nê rồi đến bờ sông nghịch nước, cuộc sống khá hạnh phúc đó. Huống hồ mấy cột đá kia làm không gian biến hóa, không gian trở thành nơi thích hợp cho động vật tu luyện. Trước kia khi tu luyện ở Châu Phi còn bị ảnh hưởng bởi nịnh khí, nhưng giờ đã được rửa sạch. Voi nhỏ thoạt nhìn hiện tại nhỏ hơn chút, cao chưa đến mét rưỡi, cả người trắng hồng, lông mi cùng mắt đều là màu đen, môi hồng răng trắng, ánh mắt thuần khiết, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ, vô cùng đáng yêu. Chỉ số thông minh của voi nhỏ tựa như đứa nhỏ sáu, bảy tuổi, Thước Nhạc cũng yên tâm để nó chơi với đám nhỏ.
Ngoại trừ voi nhỏ, mãng xà màu đen kia được đưa tới rừng rậm, có bạch mãng của Kỳ Kỳ đi theo cũng không sợ xảy ra chuyện. Thước Nhạc cũng yên tâm về với đám động vật có chỉ số thông minh khá cao đó, quan sát mấy ngày thấy tình cảm của Hắc-Bạch mãng rất tốt, đoán rằng không lâu nữa chúng nó sẽ có kết tinh của tình yêu. Coi như cống hiến cho không gian, nhưng Kỳ Kỳ vẫn luôn muốn đem hai đứa nó về không gian của mình.
Kim báo kia là thông minh nhất trong đám động vật, vốn Thước Nhạc muốn nuôi nó trên thảo nguyên nhưng kim báo kia lại tự chạy đến ở trong khu nhà họ. Lúc đó còn dọa sợ Thước Nhạc vừa mới tiến vào không gian. Thuớc Nhạc trao đổi qua với kim báo kia, được ở lại trong nhà. Hiện tại, mỗi lần bọn nhỏ vào không gian đều phải đến bên nó xoa nắn một lúc, kim báo lại không hề giận còn chơi đùa vui vẻ với đám nhỏ.
Nhện cùng bọ cạp không dễ trao đổi như với những động vật trên, bọ cạp còn đỡ, Thước Nhạc thử đút cho nó một chút linh tuyền, nó liền dài ra bằng cánh tay, toàn thân màu đỏ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa không có bất cứ hành vi công kích nào với họ. Thước Nhạc có thể mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của bọ cạp, cảm giác nó có ý thân cận, liền đặt nó trong phòng. Mỗi ngày nó đều nằm nguyên một chỗ trong phòng, nếu không để ý đến thì nó cứ nằm vậy cả ngày.
Nhện thì lại khó chút, uống linh tuyền để tiến hóa thì nó chẳng thay đổi chút nào, thoạt nhìn còn nhỏ hơn nữa, độc tố rất mạnh. Khiến Thước Nhạc khó xử nhất là ngoài việc không cắn cậu thì cho dù là Khú Phàm nó cũng cắn luôn. Cứ như vậy, Thước Nhạc cũng không dám để nó bên ngoài, độc của nó không chỉ đơn giản như bị cắn là chết nữa rồi, nó cắn một con gà, Thước Nhạc thấy chỉ trong nháy mắt con gà kia hóa thành một bãi nước độc trước mặt cậu luôn. Quá nguy hiểm. Cũng may con nhện này thích đậu bên cạnh Thước Nhạc, Thước Nhạc cứ vậy luyện chế một mặt ngọc, ở giữa trống không có một không gian nhỏ có thể để con nhện bên trong. Mặt ngọc được khảm trên một cái bệ đỡ, có thể đóng kín, nếu không dùng cách thức đặc thù thì không thể ra được. Vốn cũng chỉ muốn thử thôi, Thước Nhạc còn sợ nó không vào, ai ngờ nó vào rồi thì có mở cũng không chịu đi ra nữa, vẫn nằm trong đó không nhúc nhích. Có thể vì hấp thụ linh khí trong thời gian dài, nhện kia cũng ngày càng đẹp, ánh sáng xuyên qua mảnh ngọc tạo thành những ánh huỳnh quang tựa như tác phẩm nghệ thuật.
Cũng bởi vì nó mà Thuớc Nhạc phát hiện một công dụng khác của ngọc.Không gian thứ hai vì quá nhiều linh khí mà động vật cùng con người đều không thể tiến vào, ngay cả Khúc Phàm nếu ở trong đó quá lâu cũng có thể bị thương. Thước Nhạc vẫn hy vọng nhện có thể tiến hóa đến mức có được trí tuệ, có thể để bọn nhỏ dùng đến thì tốt quá. Thước Nhạc vẫn hy vọng có thể tạo cho Quả Quả một món vũ khí để bảo vệ bản thân cậu nhóc, con nhện này là lựa chọn tốt nhất, dễ che giấu, rất nhỏ, còn rất độc. Quả thật quá thích hợp rồi, nếu Quả Quả mang theo nó, như vậy có ngọc phù bảo vệ, nhện có thể tấn công, vậy cậu mới yên tâm. Cho dù có vào ổ của người sói cũng không sợ.
Đáng tiếc nhóc con kia chỉ thừa nhận mình cậu, nếu có thể tiến hóa đến mức độ như bọ cạp kia để trao đổi được với cậu cũng được rồi mà. Thước Nhạc vào những lúc rảnh rỗi thường đặt nó trong lòng bàn tay, đưa linh khí vào giúp nó tu luyện. Hôm trước, khi đang ngồi trong phòng xem báo cáo thì Lý Tiếu tiến vào, lúc không chú ý đem mặt ngọ bỏ vào không gian thứ hai, chờ đến khi xử lý xong mọi việc mới nhớ ra, nhưng nhìn nó không có việc gì, Thước Nhạc còn tưởng năng lực của nó có tiến bộ, bắt nó ra khỏi mặt ngọc, nháy máy nó liền bị thương. Nếu không phải Thước Nhạc nhanh tay, có thể nó đã “đi” luôn rồi. Chính lúc đó, Thước Nhạc mới phát hiện ra công dụng mới của ngọc thạch. Nếu nhện để vào trong ngọc có thể thông qua ngọc hấp thụ linh khí trong không gian thứ hai, tốc độ tu luyện của nó sẽ tăng nhanh, Thước Nhạc rất mong chờ đến ngày nó tiến hóa.
Đưa bọn nhỏ đến bờ sông chơi cùng voi trắng nhỏ Hân Hân, Thước Nhạc cùng Khúc Phàm đi tới tiểu đảo nơi nhốt Vampire. Hai người dừng trên không trung nhìn Vampire trẻ tuổi kia dang rộng đôi cánh, trên người tóa ra khí thế mạnh mẽ, tóc không gió tự bay, đúng là trạng thái nhập định.
Khúc Phàm kéo kéo Thước Nhạc, hai người thuấn di về nhà.
“Tên kia tiến bộ rất nhanh, đã tiến bộ một tầng so với khi hắn vừa vào không gian, giờ đang bắt đầu tiến giai.” Thước Nhạc nắm rất rõ tình hình trong không gian, tuy rằng vẫn chờ một thời gian rồi mới xử lý Vampire kia, nhưng mỗi lần tiến vào không gian đều muốn xem thử tình trạng của hắn ta, đây là lần tiến giai thứ hai của hắn ta.
“Ừm, hiện tại hắn hẳn đã thành Bá Tước, nếu thành công có thể tiến vào cấp Hầu Tước Vampire, tốc độ rất nhanh.”
“Rốt cuộc nên xử lý hắn ra sao đây?”
“Chờ chút, chờ hắn thuận lợi tiến vào cấp Hầu Tước rồi tính, dù sao hắn cũng không thể thoát khỏi không gian của em được. Vẫn phong bế đảo nhỏ kia đi.”
“Ừm, hắn không chạy được.”
Khúc Phàm ngồi trên giường La Hán trầm tư, nên lợi dụng Vampire kia thế nào đây? Hầu Tước, Châu Âu cũng không có được mấy tên đâu.
“Ba ba, lão ba—- mau đi xem Kim Cương với A Tử nha…..” Kỳ Kỳ đột nhiên chạy từ ngoài vào.
Thước Nhạc biến sắc, ôm Kỳ Kỳ mang theo Khúc Phàm thuấn di đến viện trước, chỉ thấy Kim Cương cùng A Tử đang bị vây trong lửa, trông rất thống khổ.
Giá đứng của hai đứa đã bị thiêu rụi, Thước Nhạc đưa đoàn người đến nơi thảo nguyên rộng lớn, Kim Cương cùng A Tử vẫn lơ lửng trên không.
Từ Châu Phi trở về, hai chú vẹt này vẫn luôn có xu thế tiến hóa, Thước Nhạc rất thích hai đứa nó, hai đứa cũng là thành viên trong gia đình họ, chưa từng keo kiệt, trong không gian có thứ tốt gì cũng đều cho hai đứa dùng, cho nên cơ thể chúng được cải tạo rất tốt, nhưng không nghĩ tới chúng lại tiến hóa nhanh như vậy. Kỳ thật đây chính là kỳ hóa yêu của hai đứa nó, chỉ cần vượt qua lần này, hai đứa sẽ tiến vào giai đoạn tu yêu. Công pháp tu yêu có rất nhiều trong đầu Thước Nhạc, hai vẹt chỉ cần vượt qua cửa này thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
“Nhạc Nhạc, cho hai đứa chút linh tuyền.” Khúc Phàm quan sát tình huống hai đứa, nói.
Thước Nhạc nhanh chóng lấy linh tuyền từ không gian thứ hai ra, bắt đầu nhỏ từng giọt từng giọt lên người chúng nó, thấy ngọn lửa trên người chúng ngày càng mạnh, linh tuyền dùng càng ngày càng nhiều.
Hai vẹt tuy rằng không có quan hệ với Phượng Hoàng, nhưng khi lột xác cũng thông qua phương pháp Niết Bàn này, đây cũng là cách Thước Nhạc tìm ra, loại lửa này không đốt thân thể mà đốt linh hồn. Tư chất thân thể vẹt không tốt, trong loài chim cũng chỉ xếp ở lớp giữa, bọn họ đã bị hạn chế bởi cơ thể mà khó khăn khi tu yêu, linh tuyền của Thước Nhạc có thể cải tạo thân thể nhưng không thể cải tạo linh hồn, sau này khi luyện thành thần thức hoặc ngưng kết kim đan sẽ bị ảnh hưởng, bình thường khi tinh quái hóa yêu đều dựa vào bản năng, chỉ khi cố ý bồi dưỡng mới có thể lợi dụng công pháp để hóa yêu, như vậy mới có lợi với việc tu yêu sau này, hơn nữa không cần tích lũy nhiều thời gian. Thước Nhạc biết bảy cách, đây là cách tốt nhất cũng là cách thống khổ nhất nguy hiểm nhất. Lúc trước, cậu nói cho hai vẹt về các cách có thể, cậu không ngờ hai vẹt sẽ hóa yêu nhanh như vậy, còn sử dụng cách này.
Hơi lo lắng, nhưng có lo có gấp cũng không giúp được gì. Tất cả đều phải dựa vào chính chúng nó.
Linh tuyền rót vào khiến tốc độ hóa yêu nhanh hơn, Thước Nhạc có thể thấy ngọn lửa kia càng ngày càng mạnh, nhưng đã có xu hướng ổn định.
Phút chốc…. ngọn lửa trên người hai vẹt bùng cháy mãnh liệt…. linh khí co lại, bụi mù tản đi, lộ ra hai vẹt Alisterus đã tiến hóa thành công.