Mục lục
Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ấy đứng trước mặt tôi, cách vài bước, tay đưa ra, hướng về phía tôi. Ánh trăng bị mây đen che khuất, huyết thụ cũng bị đổ xuống rồi, một mảnh tối như mực. Tôi nhìn không rõ biểu tình trên mặt anh ấy. Có lẽ là anh ấy căn bản không có biểu tình.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, đưa ngọc bội cho anh, anh không muốn động thủ với em.”

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ấy, trong vô thức bước chân lùi lại vài bước, tận lực khống chế cảm xúc của chính mình.

Tôi: “Học trưởng, lúc trước anh đã động thủ với em rồi, động một lần hay hai lần cũng không có gì khác biệt.”

Tôi từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày tôi sẽ nói chuyện với học trưởng như vậy. Anh ấy nói chuyện rất dịu dàng, từ trước tới giờ không bao giờ ép buộc người khác. Ở trong trường, học trưởng, anh ấy là hiệu thảo, điển hình của một người đàn ông như ánh mặt trời. Nhưng hiện tại thì sao? Tôi chỉ có thể nhìn thấy bốn chữ ‘vô tình, lãnh huyết.’

Thế gian cũng phân ra tốt và xấu. Tốt biến thành xấu, xấu biến thành tốt. Học trưởng thuộc về vế trước. Tôi đồng tình với cảnh ngộ của anh ấy, nhưng cảnh ngộ không thể trở thành lí do để trở nên xấu xa.

Tôi: “Học trưởng, nếu như cha mẹ anh còn tại thế, nhìn thấy anh như vậy không biết sẽ nghĩ thế nào? Bồi dưỡng ra một người con trai là niềm tự hào, nhưng cuối cùng lại giống như một người ghê tởm.”

Màu con ngươi của Hướng học trưởng dần dần trở nên u tối, hai tay nắm chặt thành quyền. Tôi chú ý tới Hướng Phong nhận thấy được không thích hợp, cũng chú ý được động tĩnh bên ngoài của cô nhi viện.

Tầng tầng sương trắng tràn ngập mở ra, tiểu quỷ hóa thành từng đợt khói hoạt động trên không trung. Ngọc bội của tôi u quang một lần nữa trở nên mạnh mẽ, đem tiểu quỷ không tốt hút lại, một mảnh tiếng kêu khóc vang lên.

“A, không cần, không cần!”

Phanh phanh phanh, một đạo sương trắng hóa thành khói tiêu tán.

Hướng Phong: “Tô Tình Thiên, nếu còn không đem ngọc bội tháo xuống thì sẽ xảy ra chuyện. Tiểu quỷ hơi chút lây nhiễm quỷ khí, quỷ hồn liền sẽ bị vỡ, bao gồm…”

Nói tới đây, ông ta dừng lại. Tay vạch trên không trung, không bao lâu, một đạo sương trắng bay tới trên tay của ông ta, hóa thành hình người. Tôi nhìn thấy Cầu Cầu, quanh thân thuần khiết của Cầu Cầu bị hắc khí bao phủ. Nó thế nhưng lại bị lây dính quỷ khí!

Hướng Phong: “Nếu cô không tháo ngọc bội xuống, ta sẽ đem tiểu quỷ này đưa tới trước mặt cô.”

Tôi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Cầu Cầu, nó đang nhắm mắt ngủ say. Tôi không thể để nó bị biến mất trên trần thế, không thể để nó không thể đầu thai! Trái tim tôi phập phồng nửa nhịp. Tôi không nghĩ nhiều, trực tiếp đem ngọc bội tháo xuống, nhét vào trong túi.

Lục quang đầy trời yếu đi, nhưng vẫn có. Tôi lo lắng nhìn Cầu Cầu. Hướng Phong vẫn đang túm lấy nó.

Hướng Phong: “Lão thái bà họ Viên chết tiệt, ngọc bội của Tổ Sư Gia cũng có thể cầu. Miếng ngọc bội lợi hại như vậy lại ở trong tay một người bình thường cũng không sợ xảy ra chuyện sao, loạn trật tự của âm ti!”

Tôi nghe Hướng Phong hùng hùng hổ hổ mắng. Lai lịch của miếng ngọc bội này quá lớn, lớn tới nỗi mà tôi không thể tưởng tượng. Cây đại thụ bị sụp đổ không phải trăm năm tuổi thì cũng là 50 năm tuổi, nói đổ là đổ.

Hướng Phong: “Tô Tình Thiên, đưa ngọc bội cho Lăng Khiêm, người có thân thể chí dương mới có thể ức chế quỷ khí, mới có thể đem lại sức mạnh cho ngọc bội.”

Lúc này, học trưởng lần nữa đưa tay ra.

Hướng Lăng Khiêm: “Tình Thiên, đưa ngọc bội cho anh. Nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Những tiểu quỷ này rất nhiêu đều là của cô nhi viện, lệ khí có lẽ có thể thanh lọc.”

Tôi do dự, vật có uy lực mạnh không thể giao cho Hướng Phong. Viên nãi nãi từng nói, bắt buộc phải tự mình bảo quản.

Hướng Lăng Khiêm: “Em vẫn còn do dự cái gì? Chú của anh sẽ thả Cầu Cầu ra.”

Tôi: “Không, không thể!”

Tôi sợ Cầu Cầu gặp chuyện, chỉ có thể giao ngọc bội ra. Vào khoảnh khắc ngọc bội chuẩn bị đưa vào tay học trưởng thì một đạo kình phong đột kích lại.

Phanh! Ngọc bội trong lòng bàn tay tôi không thấy đâu, tôi lập tức nhìn về phía thân ảnh kia.

Hướng Phong: “Ai ở đó, thần thần bí bí, ra đây!”

Có người cướp ngọc bội! Nếu như là quỷ, căn bản là không thể đoạt được. Rốt cuộc là ai, tốc độ giống như quỷ vậy!

Vào lúc tôi đang lo lắng, hoài nghi, một giọng nam trầm ổn giàu từ tính vang lên. Trong lòng tôi vô cùng vui mừng. Anh ấy tới rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK