Mục lục
Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng bước chân trầm ổn dần dần rời xa. Tôi thấy bóng lưng của anh ấy sắp tiến vào cao ốc. Tôi gặp được anh ấy một lần cũng giống như là lên trời, nếu như bỏ lỡ lần này thì sau này có phải là sẽ không thể gặp lại nữa hay không? Lần trước khi anh ấy rời đi vẫn còn ôm tôi.

Trong lòng có một giọng nói đang va chạm, mau đi! Tôi không kịp nghĩ nhiều, không quan tâm tới điều gì mà chạy về phía anh ấy, đang định muốn gọi anh ấy nhưng lại bị một nhóm bảo vệ bao vây.

Đing! Cửa thang máy được mở ra, tôi thấy Dị Tư Ẩn đi vào.

Tôi: “Dị…”

Lời còn lại vẫn chưa nói xong thì anh ấy đã không thấy đâu nữa. Anh ấy rõ ràng đã nhìn thấy tôi nhưng lại không nhận ra, không gặp tôi. Anh ấy thực sự đã quên tôi rồi…

“Thì ra mục tiêu của cô là Dị thiếu, ngài ấy là người mà cô có thể tới gần sao? Mang cô ta ném ra ngoài!”

Trong khoảng thời gian ngắn ánh mắt của mọi người nhìn tôi nhiều thêm một tia chán ghét và khinh bỉ. Cử động vừa rồi của tôi đem tới sự phản cảm cho tất cả mọi người.

Bảo vệ bước về phía tôi, vừa rồi đội trưởng bảo vệ còn muốn đem tôi tới phòng cho khách cũng nhìn tôi khinh miệt.

Vào lúc bọn họ muốn động thủ, tôi nghe thấy một tiếng ‘khoan.’

Tâm tình của tôi bách chuyển ngàn hồi. Theo tiếng nhìn qua tôi thấy Dung Khuynh, anh ta hướng bảo vệ khoát tay, sau đó đi về phía tôi.

Dung Khuynh: “Đi theo tôi.”

Ba chữ, rất nhẹ nhàng, nhưng là toàn bộ hi vọng hiện giờ của tôi. Dung Khuynh vẫn còn nhớ tôi có phải cũng đại biểu là Dị Tư Ẩn cũng vẫn còn nhớ tôi hay không. Vừa rồi không quen biết chỉ là giả vờ.

Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, mắt mở to nhìn tôi đi theo Dung Khuynh.

Trong phòng khách không có người nào, Dung Khuynh ngâm cho tôi một tách trà, nhưng tôi không có tâm tình uống.

Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh ấy phục sinh rồi? Anh ấy vẫn nhớ tôi có đúng không? Con của tôi đâu?”

Liên tiếp các vấn đề quẳng cho anh ta, nhưng Dung Khuynh không nguyện ý giải thích nhiều. Anh ta đi tới trước mặt tôi, trầm giọng nói.

Dung Khuynh: “Lúc trước tôi từng hỏi cô, bất luận như thế nào, chỉ cần là tốt cho Dị thiếu thì cô đều cam tâm tình nguyện làm. Đáp án của cô là khẳng định.”

Tôi: “Nhưng khi đó tôi không biết anh muốn làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dung Khuynh: “Dị thiếu không phục sinh.”

Tôi trong nháy mắt bị trấn kinh rồi, nếu như không phục sinh, truyền thông đưa tin là có chuyện gì? Trí nhớ của tất cả mọi người nảy sinh cái mới, như vậy lại là chuyện gì?

Dung Khuynh: “Đang nằm ở mấu chốt của thời kỳ phục sinh, ký ức của tất cả mọi người đều có sự biến đổi. Nếu như phục sinh thất bại thì trí nhớ của tất cả mọi người sẽ trở về bình thường, nếu phục sinh thành công thì trí nhớ sẽ theo lẽ thường.”

Ngoài kinh ngạc ra thì tôi cũng đã hiểu rõ rồi.

Dung Khuynh: “Cô muốn ngài ấy phục sinh thì đừng làm phiền ngài ấy. Đi đi, Tình Thiên tiểu thư.”

Ngữ khí nói chuyện nhiều thêm một phần cung kính và xa cách. Nói xong anh ta liền bước ra khỏi phòng khách. Tôi vội vàng chạy lên trước túm lấy anh ta. Một khi anh ta đi rồi, thì tôi liền chuyện gì cũng không biết. Sự tình sẽ phát triển tới mức nào không thể biết được.

Tôi: “Anh ấy hiện tại có nhớ tôi không? Con của tôi đâu? Nếu như tôi không tìm anh ấy, tôi…”

Dung Khuynh: “Đứa nhỏ đã không còn trong bụng cô nữa, nó đã được bảo hộ rất tốt rồi. Dị thiếu không nhớ cô, chỉ có phục sinh thất bại ngài ấy mới có thể nhớ ra cô!”

Câu cuối cùng tăng thêm âm lượng, tràn đầy nguy hiểm. Bàn tay đang túm chặt tay anh ta dần dần buông ra, tôi trong nháy mắt cảm thấy mờ mịt. Tôi không thể tìm anh ấy, không thể để anh ấy nhớ ra tôi. Nếu không phục sinh thất bại, anh ấy không còn có thể trở thành một người đàn ông sáng ngời ngăn nắp gọn gàng nữa.

Dung Khuynh: “Tình Thiên tiểu thư, tôi thay Dị thiếu cảm ơn cô. Thân thể thuần âm của cô đã giúp ngài ấy tìm được cơ hội phục sinh. Đứa trẻ đó, cô cũng không cần phải gặp, thể chất thân thể của cô hiện tại đã khôi phục lại trạng thái bình thường rồi, không còn thuần âm. Cô đối với Dị thiếu mà nói đã không còn là phúc nữa mà là một tai họa.

Nói xong, anh ta không tiếp tục nhìn tôi nữa mà trực tiếp rời đi, tôi cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, không tiếp tục bám theo anh ta nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK