Mục lục
Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy những lời này tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Dị Tư Ẩn, chỉ thấy biểu tình của anh ta thản nhiên giống như bình thường, chỉ tới khi tiến vào thang máy không người, hai cánh tay của anh ta vòng ôm lấy tôi.

Tôi: “Trong thang máy có camera.”

Dị Tư Ẩn: “Không quay được chúng ta.”

Anh ta vừa nói vừa nhìn về hướng camera, không biết làm cái gì, tôi nghe thấy ba! Một tiếng, camera có lẽ là hỏng rồi.

Tôi: “Anh phá hoại của công nha!”

Dị Tư Ẩn: “Sao nào? Bệnh viện này Dị thị đã từng bỏ tiền ra tài trợ, hủy đi một cái camera thì tính là gì?”

Tôi không nói chuyện, anh ta có tiền, anh ta tùy hứng, tôi còn có thể nói gì nữa chứ?

Dị Tư Ẩn: “Cô nghe thấy những người đó nói chuyện, không ghen sao?”

Tôi: “Bọn họ nói là sự thực, tôi không cần thiết phải ghen.”

Vừa nói xong, tôi liền nhìn thấy vẻ tàn khốc trong mắt anh ta, vào lúc anh ta muốn làm gì đó thì tinh! Một tiếng, cửa thang máy mở ra, tôi vô cùng may mắn, lập tức giãy khỏi anh ta chạy ra ngoài.

Đợi tới khi chạy tới cửa phòng khám tôi mới phát hiện Dị Tư Ẩn không theo kịp, quay đầu lại nhìn một lần nữa, phía sau không có người, Hả? Anh ta đi đâu rồi?

Ngay lúc đó, có một giọng nói của nữ nhân ngọt ngào vang lên từ sau lưng của tôi “bây giờ không có người, đăng kí xong liền có thể vào khám.”

Đứng trước mặt tôi là bác sĩ khoa phụ sản, tôi không có lấy số, Dị Tư Ẩn trực tiếp kéo tôi vào đây, kéo vào quá vội vàng, tôi cũng không có nghĩ tới chuyện này.

Dị Tư Ẩn: “Bệnh án ở đây.”

Một giọng nam có từ tính vang lên, vừa nãy Dị Tư Ẩn không thấy tung tích là đi đăng kí? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã làm xong rồi, không thể tưởng tượng nổi.

Tôi rõ ràng nhìn thấy trong mắt bác sĩ nhiều thêm một tia ngạc nhiên, nghi ngờ.

Tầm mắt nhìn vào khoảng không giữa tôi và Dị Tư Ẩn băn khoăn, qua một lát cô ấy mới tiếp nhận bệnh án, nói một tiếng ‘vào’.

Tôi bị Dị Tư Ẩn kéo vào bên trong, tâm tình của tôi trong lúc này vô cùng kỳ quái, tay của anh ta rất lạnh, anh ta là một con quỷ, một con quỷ cùng tôi tới bệnh viện phụ sản làm sản kiểm. Mang thai đối với mỗi người phụ nữ mà nói là một chuyện lớn, đàn ông đưa mình tới làm sản kiểm, nên vui vẻ và cũng nên có cảm giác an toàn.

“Trước đây có từng làm qua sản kiểm không? Mang thai mấy tuần rồi?”

Tôi còn chưa nói chuyện, Dị Tư Ẩn đã giành trước thay tôi trả lời.

Dị Tư Ẩn: “Hôm nay là lần đầu tiên làm sản kiểm, số tuần mang thai không rõ.”

“Ừ, lần đầu tiên làm, sau này mỗi tháng làm một lần, sản kiểm rất quan trọng, đảm bảo đứa nhỏ sinh ra được khỏe mạnh, làm một cái B siêu, kiểm tra tình trạng trước mắt của đứa nhỏ.”

Bác sĩ mở khăn trải giường, sau đó để chúng tôi đi nộp phí.

Dị Tư Ẩn cầm hồ sơ, kéo tôi đi ra ngoài. Lần này, anh ta không giống như lúc nãy đột nhiên biến mất, mà là đi cùng tôi, quy củ xếp hàng.

Chúng tôi xếp phía sau, đại khái phải đợi khoảng mười phút mới đến lượt chúng tôi. Giống như lúc mới bước vào bệnh viện, có rất nhiều cô gái nhìn Dị Tư Ẩn, rõ ràng bị vẻ đẹp trai của anh ta hấp dẫn, thậm chí có người còn cầm điện thoại chụp hình anh ta.

Dị Tư Ẩn mắt điếc tai ngơ, một tay nắm tay của tôi, hoàn toàn bảo vệ tôi, căn bản không để ý tới những cô gái đó.

Có một số cô gái không biết Dị Tư Ẩn, nhưng không đại biểu cho tất cả mọi người đều không biết, vạn nhất ảnh chụp được bị lộ ra bên ngoài, chẳng phải là sẽ có chuyện không hay sao?

Vì thế tôi kiễng chân tiến sát lại gần anh ta.

Tôi: “Có người chụp ảnh, không ngăn cản sao?”

Dị Tư Ẩn: “Không cần thiết, căn bản là không chụp được.”

Câu cuối cùng tôi không hiểu lắm, cho tới khi nghe thấy lời nói của cô gái chụp ảnh mới đột nhiên rõ ràng.

“Kỳ quái, điện thoại của mình hỏng sao ta? Rõ ràng là chụp rồi tại sao lại không thấy người?”

“Tôi nhìn xem, của tôi cũng vậy, chắc là camera hỏng rồi!”

Lúc này Dị Tư Ẩn cúi đầu nhìn tôi, tận lực hạ giọng nói.

Dị Tư Ẩn: “Nữ nhân ngu xuẩn, bây giờ mới hiểu?”

Tôi không nói chuyện, một lần nữa tôi suýt chút nữa thì quên mất anh ta là quỷ, quỷ làm sao có thể bị người khác chụp được cơ chứ? Chỉ là một đoàn quỷ ảnh mà thôi.

Tôi: “Là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Dị Tư Ẩn: “Vợ quan tâm chồng là chuyện bình thường.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK