Thanh Linh cùng Tần Liễm đi ra khỏi khu rừng liền thấy một đám lục y thị vệ đang giao chiến với ám vệ của Tần Liễm. Nàng lấy Thành chủ lệnh đã đoạt được từ Thiên Nhất Tuyệt, hô to: “Thành chủ lệnh ở đây, tất cả mau dừng tay!”Âm thanh nàng trung khí mười phần, tuyệt đối có khí thế.
Lục y thị vệ cùng ám vệ của Tần Liễm rối rít ngừng lại động tác, hơn phân nửa thị vệ tại đây nhìn thấy Thành chủ lệnh trong tay Thanh Linh lập tức quỳ một chân xuống đất, hành lễ đối với nàng.
Còn một số ít thị vệ trung thành với Thiên Nhất Tuyệt đứng im không nhúc nhích, cảnh giác nhìn Thanh Linh. Một tên đứng ra tức giận mắng: “Các huynh đệ, mau đứng lên đi. Diệp Đàm đoạt Thành chủ lệnh từ tay Đại hộ pháp, còn bắt Đại hộ pháp, các ngươi không cần hành lễ với hắn.”
Người này tên gọi Trương Không, hắn chính là người truyền tin tức cho Thiên Nhất Tuyệt, nay thấy Thành chủ lệnh trong tay Thanh Linh, hắn liền cho rằng Đại hộ pháp đã bị Thah Linh bắt đi.
Mấy lục y thị vệ vây quanh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng, không cần hành lễ với hắn, hắn không xứng.”
Thanh Linh không nói gì, khóe miệng cong lên cười yếu ớt, ung dung nhìn bọn hắn.
Trương Không nói xong liền căm tức nhìn Thanh Linh: “Diệp Đàm, mau thả Đại hộ pháp ra!”
Thanh Linh hừ lạnh một tiếng: “Thả hắn? Đừng hòng!” Âm thanh khí hùng, giọng điệu cứng rắn: “Thiên Nhất Tuyệt mưu hại Tư Không Thành chủ, chỉ cần một tội danh này, hắn đã không xứng đáng làm Đại hộ pháp Tiêu Dao thành. Còn nữa, hắn dám luyện hóa Đại tiểu thư thành bán Hoạt tử nhân, dùng kế “tuyển phu” mà giăng bẫy các quốc gia đến cầu hôn khiến thất quốc tức giận khôn cùng, chính hắn đã đẩy Tiêu Dao thành vào tình trạng thù trong giặc ngoài.
Giả Thánh dược phân phát dân chúng với ý đồ luyện hóa toàn bộ Tiêu Dao thành, khiến đại đa số thành dân đoạt tử tuyệt tôn.
Thiên Nhất Tuyệt tội ác chồng chất, nói hắn là tội nhân Tiêu Dao thành cũng không sai, cho dù hắn có chết vạn lần cũng không bù đắp được lỗi lầm mà hắn đã gây ra.
Các vị cũng biết việc tuyển phu lần này là giả, tin tức truyền đi thất quốc, ta mang hắn đi cũng là muốn cho Thất quốc một câu trả lời thỏa đáng.”. Mặc dù nàng nói vậy nhưng nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng thả Thiên Nhất Tuyệt đi như vậy.
Nàng hùng biện một phen, mọi người đều thấy đó là hợp lý, Thiên Nhất Tuyệt làm nhiều chuyện đáng trách đối với Tiêu Dao thành như vậy, cho dù hắn chết một trăm lần cũng không oan uổng. Vì vậy những thị vệ hành lễ đối với Thanh Linh vẫn không đứng lên, nhiều thành dân luôn miệng hô Thiên Nhất Tuyệt đáng chết.
Trương Không gặp phải tình huống này cũng rối ren một bận, sau đó mới mở miệng nói: “Các huynh đệ, chớ tin lời thêu dệt của hắn, hắn đang vu oan cho Đại hộ pháp. Người bất kính với Đại hộ pháp, giết không tha! Lấy mạng hắn tạ tội cho Đại hộ pháp.” Hắn nói xong liền cầm kiếm xông về phía Thanh Linh đứng.
Ám vệ của Tần Liễm muốn ngăn người này, lại thấy Thanh Linh ra dấu đứng yên. Nàng không đem Trương Không để trong mắt, đứng yên chờ kiếm của Trương Không. Khi Trương Không cừa tiếp cận, nàng liền nhẹ nhàng tránh thoát, đồng thời xuất trưởng đem hắn đánh bay.
Trương Không bị trúng chiêu của Thanh Linh, bay một vòng từ trên không trung ngã bịch xuống đất, tạo thành một cái hố trên mặt đất. Đầu bị đập nát, máu cùng não trộn với đất cát, trông kinh khủng không dám nhìn.
Những lục y thị vệ khác chứng kiến từ đầu đến cuối thấy Thanh Linh chỉ cần dùng một chiêu đã đánh cho Trương Không trực tiếp xuống điện Diêm Vương báo danh, vốn nội tâm rục rịch lập tức liền trở nên an phận. Ánh mắt nhìn Thanh Linh còn lộ tia sợ hãi.
Chết một tên Trương Không mà chấn nhiếp được những tên khác. Thanh Linh thu hết vẻ mặt của bọn hắn vào đáy mắt, một lần nữa đem Thành chủ lệnh giơ cao, hô to: “Nếu tai các ngươi không điếc, mắt các ngươi không mù thì những chuyện nào đã phát sinh các ngươi đều biết.
Về phần những lời ta vừa nói là thật hay giả, các ngươi cũng có thể phân biệt được.
Hiện tại Thành chủ lệnh nằm trong tay ta, Tiêu Dao thành tất cả do ta định đoạt, ai không phục đứng sang một bên.”
Những người này có người cũng có ý nghĩ không an phận, nhưng ngẫm lại cái chết thảm hại của Trương Không, cũng không có gan dám đứng ra.
“Nếu đã nhận chủ, tại sao các ngươi không quỳ xuống hành lễ?” Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng của nữ tử từ đằng sau vang lên.
Mọi người đưa ánh mắt nhìn hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Tư Không Tiêm Vụ dẫn theo một đám người quanh thân đậm đặc khí tức tử vong. Những người đó sắc mặt tái nhợt cứng đơ, mặc một thân lục y, trên ống tay áo có thêu đóa Mạn Châu Sa hoa màu đỏ sậm như màu máu đã khô.
Sắc mặt tái nhợt, y phục đặc trưng, vừa nhìn đã nhận ra đây chính là các Thủ Hộ giả của Tiêu dao thành.
Tư Không Tiêm Vụ dẫn người tới trước mặt Thanh Linh, những người khác thấy vậy rối rít dạt sang hai bên đường.
“Thuộc hạ tham kiến Chủ thượng.” Tư Không Tiêm Vụ hành lễ, giọng nói lanh lảnh.
Các Thủ Hộ giả đứng sau cũng theo sau hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến Chủ thượng.”
Âm thanh đồng nhịp, vang vọng trời xanh, uy danh chấn thiên, khí thế mạnh bạo.
Không ít người bị khí thế kia chấn trụ, một nam nhân thân áo lục y gầy yếu, đó có thể là người lợi hại nhất Thủ Hộ giả Tiêu dao thành, bọn họ cho là hắn đang mừng rỡ như điên, không ngờ sắc mặt hắn lại lạnh nhạt, lời nói ra cũng là bình tĩnh không gợn sóng: “ Đứng lên!” Âm thanh hắn nhàn nhạt, giữa hai lông mày ẩn giấu một cỗ ngạo khí.
Những lục y thị vệ kia thấy đến cả người Đại tiểu thư- người tôn quý nhất trong Tiêu Dao thành cũng nhận Diệp Đàm làm chủ, bọn họ không có lý do gì lại không nhận chủ.
Thân phận chủ nhân Thành chủ lệnh của Diệp Đàm ở Tiêu Dao thành từ đó được xác lập.
“Diệp công tử, Diệp công tử, van cầu ngài tìm Thái tử Điện hạ giúp nô tài.”Mã Kim dùng sức lách ra từ trong đám người, trông hắn tựa như con các trạch chen đến trước mặt Thanh Linh.
Từ khi Tử Mạch mất tích, Mã Kim vẫn bị Tề Tế Huyên giam giữ, phủ Thành chủ bị vây công, hắn mới có cơ hội thoát ra ngoài.
Được mã Kim nhắc tới Thanh Linh mới chợt nhớ ra cái tên Thái tử điệu đà thích trang điểm hình như đã biến mất một thời gian rất dài, nàng hỏi Tư Không Tiêm Vụ liệu có biết vị trí của Tử Mạch hay không.
Tư Không Tiêm Vụ nói Tử Mạch bị Thiên Nhất Tuyệt nhốt ở địa lao, còn vị trí cụ thể thì nàng không biết.
Thanh Linh sau đó đã sai người lục soát một lượt cấm địa, một góc cũng bỏ qua.
Không tới hai canh giờ liền có người bẩm báo với Thanh Linh, trong Thiên Thánh cung, ở thư phòng Thiên Nhất Tuyệt tìm thấy một mật thất nhưng không có cách nào mở ra.
Thiên Thánh cung lục kim rực rỡ, rường cột chạm trổ, khí thế mạnh mẽ.
Thanh Linh cùng Tần Liễm đi vào Thiên Thánh cung, hai người Lục Minh cùng Bạch Nhiên đi phía sau, đám người trực tiếp đến thư phòng Thiên Nhất Tuyệt.
Trong thư phòng, Tư Không Tiêm Vụ đứng trước cửa mật thất trầm tư, trên cửa có một dấu bàn tay, cửa này vốn bị giá sách che kín, nay giá sách đã được rời đi.
“Cánh cửa này dù đẩy thế nào cũng không ra, xung quanh cũng không tìm thấy cơ quan.” Tư Không Tiêm Vụ nói.
Thanh Linh gật đầu, quan sát cánh cửa này trong chốc lát, ấn tay vào dấu tay trên cánh cửa, vận nội lực đẩy. Nàng vận hết nội lực, cánh cửa mới dãn ra một chút, trên mặt nàng thoáng qua nét mừng rỡ, thì ra cánh cửa này không phải là đẩy không ra, mà là phải có đủ nội lực, nội lực của Tư Không Tiêm Vụ chưa đủ sâu, dĩ nhiên không thể mở cửa. Nàng tiếp tục vận nội lực đẩy cửa.Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com