Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Vào ngày giỗ Tần Nam năm ngoái, Tạ Minh luôn luôn ở phía sau núi của Tướng Quốc tự, ban ngày canh giữ bên nàng, buổi tối ra hóng mát vô tình phát hiện ra kế hoạch của Hách Liên Dực đối với Mạch Sương và tiền Thái tử.
Ông ta cũng là ở trong bóng tối xem cuộc vui, không ngờ được bản thân lại có thể trốn thoát. Mạch Sương mà trốn được, kịch cũng chẳng gì hay mà xem. Ở thời điểm thích đáng đó, ông ta liền thò một tay vào.
Lúc động thủ với Mạch Sương đêm đó, ông ta không hề phát hiện phụ cận còn có người. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, làm sao Thanh Linh có thể nói rõ người ra tay với Mạch Sương hôm ấy là ông ta?
Lúc đó không phát hiện ra hơi thở của Thanh Linh, chỉ có một khả năng, bản thân Thanh Linh có nội lực thâm hậu, ngay cả ông ta cũng không phát hiện được.
Ông ta cười âm trầm: “Vi phụ chưa bao giờ biết thì ra nữ nhi tốt của vi phụ lại có thể ẩn núp sâu đến thế.” Vì vậy cho đến rất lâu sau đó, ông ta cũng không biết. (MTLTH.dđlqđ)
Cổ tay ông ta xoay tròn, nhuyễn kiếm lại chém tới Thanh Linh.
Đôi mắt Thanh Linh ngậm hỏa, không né tránh, nhuyễn kiếm vừa bổ tới, nàng cũng chém thẳng vào nhuyễn kiếm. Kiếm khí chạm nhau khiến mái tóc nàng tung lên, khuôn mặt Thanh Linh băng giá, còn lạnh hơn cả thời tiết bên ngoài.
Động thủ càng lúc càng tàn nhẫn, động tác Tạ Minh theo đó cũng nhanh dần lên.
Hai người dần hóa thành ảo ảnh, quang kiếm liên tục phát sáng, gió chợt thổi lại chợt ngưng, vật bào trí trong điện cũng bị cuốn vào theo.
Tiếng vỡ vụn không ngừng, sàn nhà mấy trăm năm nay vẫn cứ bóng loáng sạch sẽ, giờ phút này lại nát vụn cứ như bị đập, ám khí không ngừng phóng ra.
Thanh Linh tràn ngập hận ý, nội lực toàn thân đưa vào kiếm khí khiến cho đoản kiếm tựa như có sinh mệnh. Giống như chỉ có như vậy, giận giữ cùng cừu hận bị nén lại đã lâu mới có thể thỏa thích phóng ra.
Khi một người đã hận đến cùng cực, tức giận đến cực điểm có thể bức ra lực lượng ẩn giấu trong cơ thể. Không một chút sợ hãi, cứ như vậy mà tiến lên.
Tạ Minh gặp bộ dáng muốn đồng quy vô tận này của Thanh Linh, dần cũng không thể chống đỡ được.
Đột nhiên, đoản kiếm trong tay Thanh Linh ấy vậy có thể chém nhuyễn kiếm của ông ta thành hai đoạn. Trong lòng hoảng hốt, ông ta nhanh chóng lùi về sau, ổn định tinh thần, ném nhuyễn kiếm đã vô dụng xuống, một chưởng đánh thẳng về phía Thanh Linh.
Bản thân đã đói đến đầu choáng mắt hoa, Thanh Linh lại ra chiêu không kiêng kị, Tạ Minh không thể toàn lực ứng phó.
“Oanh!!” Chưởng phong vốn nên đánh trung Thanh Linh, nàng nhanh chóng tránh qua một bên, chưởng phong liền đánh vào cái bàn ngọc thạch giữa đại điện.
Cái bàn ầm ầm nổ tung