Nhưng sau khi gả cho Từ Tiềm, A Ngư mới chính thức hiểu rõ thế nào mới là được người khác nâng trong lòng bàn tay, cái gì gọi là tân hôn ngọt ngào, dính nhau như sam.
Còn về Từ Tiềm, nói như thế nào nhỉ, có thể là do cô đơn quá lâu, một võ tướng cao lớn cường tráng như vậy mà chờ nàng đến tận ba mươi tuổi, không có một người thông phòng nào, cho nên sau khi thành thân, Từ Tiềm nhiệt tình như thế khiến A Ngư vừa có cảm giác e thẹn lại vừa ngọt ngào.
Thật ra năm đó, khi A Ngư gả cho Từ Khác, hắn ta đối xử với nàng rất tốt nhưng lời chỉ trích nặng nề thậm chí là trừng phạt thân thể nàng vào ban ngày của Dung Hoa trưởng công chúa khiến A Ngư hoàn toàn không có tâm trạng tập trung vào sinh hoạt phu thê với Từ Khác. Trước khi thành thân, A Ngư ngập tràn ảo tưởng ngọt ngào và khát khao đối với cuộc sống hôn nhân nhưng mà Dung Hoa trưởng công chúa tựa như một ngọn núi lớn ập xuống khiến nàng không thể thở nổi.
Bây giờ đã gả cho Từ Tiềm, trong Tham tướng phủ chỉ có hai chủ tử là bọn họ, A Ngư không cần hiếu thảo với công công và bà bà cũng không cần đối phó với các tẩu tẩu, lúc Từ Tiềm đi tới quân doanh, nàng sẽ chăm hoa, luyện chữ hoặc may y phục cho Từ Tiềm, sau khi Từ Tiềm hồi phủ thì A Ngư không có thời gian làm gì cả, trời vừa sập tối, Từ Tiềm đã lôi nàng vào ổ chăn.
Tựa như một đóa hoa héo úa vì sống trong trời đông giá rét một thời gian dài, đột nhiên gặp Từ Tiềm nhiệt tình như lửa, đóa hoa A Ngư như sống lại một lần nữa mà tự do xòe ra muôn vàn cánh hoa, cuối cùng còn xinh đẹp hơn rất nhiều so với lần nở rộ đầu tiên.
Nàng nhỏ xinh, mềm mại, quyến rũ như thế khiến Từ Tiềm hận không thể hòa làm một thể với nàng.
"A Ngư, A Ngư, A Ngư." Từ Tiềm kêu tên nàng, một tiếng lại một tiếng, tình cảm ấp ủ nhiều năm nay mới có được, nếu A Ngư muốn mạng của hắn, Từ Tiềm sẽ cho nàng không chút do dự.
Ánh mắt A Ngư mê ly nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm nay không có gió, trên bầu trời thành Phượng Dương là một vùng đen kịt, những ngôi sao như những viên trân châu tô điểm khắp cả màn đêm, chính giữa là một dải ngân hà thật dài và sáng chói.
Trong giờ khắc này, A Ngư như là được Từ Tiềm dẫn dắt lạc dải ngân hà kia, nàng vô cùng vui vẻ và sung sướng.
----
Rốt cuộc, nàng đã được Từ Tiềm dẫn về lại đất liền.
Ngân hà không còn xoay xung quanh nữa, đầu óc A Ngư từ từ tỉnh táo lại, nàng nhìn thấy gương mặt tuấn tú mà nghiêm nghị của Từ Tiềm, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, đôi bàn tay vẫn đang nâng mặt nàng lên.
Hắn nhìn nàng một cái thật sâu như là muốn chứng thực chuyện gì đó.
Nhưng A Ngư quá mệt mỏi, nàng chỉ muốn uống miếng nước rồi đi ngủ.
Nàng khó chịu mà đẩy đẩy hắn ra.
Từ Tiềm lập tức rời khỏi, bắt đầu dọn dẹp chiến trường một cách thuần thục.
Đút A Ngư uống nước xong, Từ Tiềm đặt tách trà lên bàn rồi trở về ổ chăn một lần nữa, ôm A Ngư vào trong ngực: "Nửa tháng sau, Nhị công tử nhà Trần tổng binh thành thân, nàng đi dự tiệc với ta."
Sự mệt mỏi của A Ngư lập tức bay mất, nàng mở mắt, hàng chân mày bắt đầu cau lại.
Nàng đã quen ở một chỗ cùng Từ Tiềm, đã quen núp sau lưng Từ Tiềm, nếu ra ngoài làm khách, lỡ như có người nhận ra nàng thì sao đây?
A Ngư sợ hãi.
Nàng biết Kiến Nguyên Đế không trách tội nữ nhi Tào gia đã gả ra ngoài, nàng cũng không phải tội phạm trốn chạy nhưng nàng đã từng là thê tử của Từ Khác, bây giờ lại gả cho Ngũ thúc của phu quân trước, người ngoài sẽ nghị luận nàng và Từ Tiềm như thế nào?
Nàng lùi sát vào trong lòng Từ Tiềm, nói với vẻ kháng cự: "Một mình chàng đi thôi, thiếp không đi nha."
Từ Tiềm cầm tay nàng, bình tĩnh hỏi nàng: "Chẳng lẽ nàng không tính gặp người khác cả đời này hả?"
A Ngư vùi vào trong ngực hắn, không trả lời mà trốn tránh.
Từ Tiềm đau lòng, hắn hôn lên đỉnh đầu của nàng rồi khẽ nói: "Lo lắng của nàng ta đều hiểu cả nhưng ta dám quang minh chính đại cưới nàng, cũng dám cùng nàng sóng vai nhau xuất hiện trước ngàn vạn dân. A Ngư, nàng phải nhớ kỹ, nàng đã từng chết một lần, tất cả mọi người đều biết A Ngư Tào gia cũng như tiểu thiếp của Lục công tử Từ gia đã chết. Hiện tại, nàng chỉ là một người có dung mạo tương tự người kia mà thôi, nàng chỉ là thê tử của Từ Tiềm, chỉ là Ngũ phu nhân, nàng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước mặt bất cứ người nào."
A Ngư vẫn vùi đầu vào ngực hắn như cũ.
Từ Tiềm bắt lấy bả vai A Ngư, nhìn khóe mắt đang rơi lệ của nàng: "Hay là nàng cảm thấy hổ thẹn khi làm nữ nhi Tào gia đến nỗi đã chết, thay đổi thân phận rồi mà vẫn cảm thấy xấu hổ vì dung mạo quá giống nữ nhi Tào gia. Nói cách khác, nàng cảm thấy Dung Hoa trưởng công chúa và Nam Khang quận chúa nhục mạ nàng là đúng, tất cả nữ nhi Tào gia đều có vận mệnh ti tiện, không xứng làm chính thê của người khác?"
"Chàng im miệng!" A Ngư đột nhiên khóc lớn, vừa khóc vừa đánh Từ Tiềm. Sao hắn có thể nói như vậy, sao có thể nghĩ như vậy!
Từ Tiềm muốn ép nàng khóc, ép nàng đối diện với thực tại, nếu nàng tiếp tục trốn tránh, cứ tiếp tục sợ hãi như vậy thì cả đời nàng cũng không thể xoay người, suốt đời nàng sẽ sống trong sự phỉ nhổ và châm chọc của đám người Dung Hoa trưởng công chúa.
Nhưng mà, tại sao phải khổ như vậy?
Rõ ràng nàng chính là nữ nhi của Tào Đình An phủ Bình Dương Hầu, ông ấy là người đầu đội trời, chiến công hiển hách, có ông ấy ở đây, người Hồ ở Tây Bắc chưa từng dám chiếm một tí lợi lộc nào từ Đại Chu. Rõ ràng nàng là nữ nhi của Giang thị - thiếp thất của Hầu phủ, tuy mẫu thân xuất thân nghèo hèn nhưng bà có tấm lòng lương thiện và trong sạch, có gì mà không thể gặp người?
Rõ ràng nàng là chất nữ của Tào hoàng hậu, Hoàng hậu xinh đẹp cứng cỏi không ai dám coi thường, những người đó dựa vào cái gì mà dám nói nữ nhi Tào gia là ti tiện chứ?
Cả nhà chết thảm, Từ Khác khuyên nàng làm thiếp, A Ngư suýt chút nữa đã tin, tin rằng vận mệnh nàng khổ cực, ti tiện chẳng những vậy mà còn liên lụy người nhà nhưng nàng tìm được đường sống trong chỗ chết, thế mà giờ nàng đã gả cho Từ Tiềm, cuộc sống của nàng lại rất tốt đẹp!
A Ngư không tin số mệnh, nàng không tin trời sinh mình có vận mệnh ti tiện!
Nàng cắn mạnh vào bả vai của Từ Tiềm.
Từ Tiềm nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm.
A Ngư cắn đủ rồi đột nhiên khóc lên.
Từ Tiềm ôm chặt lấy nàng.
A Ngư vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Là chàng cho thiếp sống lại, không cho phép chàng hối hận!"
Từ Tiềm nở nụ cười, hắn hôn lên gương mặt lấm lem nước mắt của nàng: "Ta sẽ chết cùng nàng, sẽ không bao giờ hối hận."
Làm thế nào để trở thành quý nữ, A Ngư đều biết hết tất cả.
Nhưng nàng có rất nhiều băn khoăn, e ngại phụ thân, tự ti về thân phận thứ nữ, sợ hãi Dung Hoa trưởng công chúa, còn có phải tuân thủ nghiêm ngặt trách nhiệm của tức phụ.
Nhưng những băn khoăn này không khiến nàng sống khá hơn mà chỉ làm cho nàng lùi về sau một bước, mãi cho đến khi nàng rớt xuống vách núi theo xe ngựa.
Bây giờ...
Từ Tiềm nói đúng, A Ngư của Tào gia đã chết một lần, bây giờ nàng vẫn là A Ngư của Tào gia, chẳng qua nàng sẽ không sợ hãi bất cứ kẻ nào nữa.
Chính là Từ Tiềm đã kéo nàng dậy, dạy nàng cách đứng thẳng người, dù có bị người khác nói mình là cáo mượn oai hùm, A ngư cũng sẽ không để mặc cho người ta khi dễ.
Nửa tháng sau, A Ngư mặc y phục lộng lẫy, theo chân Từ Tiềm đi tới phủ Tổng binh chúc mừng gia đình họ.
Ở thành Phượng Dương, Từ Tiềm là Tham tướng, phía trên hắn còn có Tổng binh, Tri phủ, chức quan của hắn không phải là cao nhất nhưng hắn là Ngũ gia phủ Trấn Quốc Công, là biểu đệ của Kiến Nguyên Đế, ai cũng biết Kiến Nguyên Đế điều Từ Tiềm đến đây chẳng qua là vì rèn luyện và tích góp thêm chiến công cho hắn. Thái tử do Nguyên hậu sinh ra cũng lớn lên cùng Từ Tiềm, chờ tới lúc Thái tử đăng cơ, Từ Tiềm chắc chắn sẽ được trọng dụng.
Cho nên, phu nhân của các quan viên tại thành Phượng Dương đều muốn làm quen với tân nương tử của Từ Tiềm, nhằm kiếm thêm một mối quan hệ giữa nhà mình và phủ Trấn Quốc Công thông qua Từ ngũ phu nhân.
Lần đầu tiên A Ngư ra cửa làm khách bằng thân phận thê tử của Từ Tiềm, nàng cố gắng đối đáp một cách thoải mái nhất nhưng người ngoài đều có thể nhìn ra sự khẩn trương và cứng ngắc của nàng.
Mọi người không biết trong lòng A Ngư lo lắng chuyện gì, họ chỉ nghĩ có lẽ do xuất thân A Ngư không cao nên chưa quen với loại yến tiệc quy mô lớn như vầy.
Quả thật A Ngư không quen lắm, quyết định làm thì dễ nhưng nàng không thể nào lập tức phớt lờ lời bàn tán của người ngoài.
Nàng sợ có người biết và xác nhận thân phận cũ của nàng.
Từ Tiềm biết nàng sợ, cho nên thời gian tiếp theo, Ngũ gia vốn không thích xã giao có sự thay đổi lớn, phàm là có người mời hắn đến phủ làm khách, Từ Tiềm chắc chắn đồng ý mà còn dẫn theo tiểu thê tử xinh đẹp đi cùng. Có vài quan viên có việc vui trong nhà mà không mời hắn vì không dám trèo cao hoặc là vì có quan hệ quá xa thì Từ Tiềm cũng tìm cách khiến người trung gian ra ám hiệu cho đối phương phát thiệp mời cho hắn.
Từ Tiềm hoàn toàn huấn luyện A Ngư như tiểu binh, hắn muốn rèn luyện tiểu thê tử của mình thành một nữ tướng quân có thể một mình lo liệu một phía.
Xuân về hoa nở, Từ Tiềm dẫn A Ngư ra thảo nguyên.
Từ Tiềm dạy nàng cưỡi ngựa.
Có hắn cầm tay chỉ dạy, A Ngư học rất nhanh, nàng mặc trang phục cưỡi ngựa sóng vai rong ruổi trên thảo nguyên xanh biếc cùng với Từ Tiềm, bỗng nhiên A Ngư cảm thấy những lo lắng này không là gì cả. Đế vương, Tướng quân, Tể tướng thì đã sao, phàm phu tục tử thì như thế nào, cả đời không tôn quý thì hèn mọn, dù có phú quý hay nghèo khổ thì cuối cùng táng thân dưới ba tấc đất, không ai có thể so sánh được mình hơn người ta cái gì.
Ngày hôm sau, sau khi từ thảo nguyên trở về, Từ Tiềm dẫn theo mười võ quan trẻ tuổi đến phủ Tham tướng.
Hắn dắt một mình A Ngư đến chính viện.
Nhìn thấy A Ngư, mười võ quan uy phong lẫm liệt đứng càng thẳng lưng hơn.
A Ngư nhìn Từ Tiềm với vẻ khó hiểu.
Từ Tiềm quét mắt về phía thuộc hạ bên cạnh mình rồi khẽ nói với A Ngư: "Đây là những vị hôn phu ta tuyển chọn cho Bảo Thiền, đều là người có nhân phẩm đứng đắn, tương lai rộng mở, nàng yên tâm, chức quan thấp nhất cũng là Thiên phu trưởng."
Đương nhiên A Ngư hi vọng Bảo Thiền có thể làm phu nhân nhà quan, nhưng mà những quan võ tương lai rộng mở này bằng lòng lấy một tỳ nữ làm thê tử sao?
Nàng thấp giọng nói ra suy nghĩ của mình.
Từ Tiềm cười nói: "Ta cho Ngô Tùy đến quân doanh rải tin tức nàng muốn chọn phu quân cho Bảo Thiền, những người này đều tự đề cử mình."
A Ngư không hiểu rõ lắm.
Từ Tiềm giải thích nói: "Bảo Thiền theo nàng ra cửa vài lần, dù những người này chưa từng gặp nàng ấy cũng biết bên cạnh nàng có một đại nha hoàn xinh xắn lanh lợi."
Bảo Thiền hầu hạ A Ngư nhiều năm, chi phí ăn mặc không thể sánh bằng tiểu thư nhà giàu, dung mạo cũng chỉ ở tầm trung. Nhưng nữ tử ở biên cương chịu gió mưa và nắng nóng, ngoại trừ tiểu thư được nuôi dưỡng trong nhà thì mấy ai có thể so với Bảo Thiền? Huống chi, cưới Bảo Thiền chính là tạo một mối quan hệ với hắn, con đường làm quan cũng thuận lợi hơn.
A Ngư nhìn những quan võ này, vẻ ngoài của anh cũng chính trực, thậm chí có hai người vô cùng tuấn tú.
"Thiếp phải hỏi ý Bảo Thiền trước." A Ngư nói.
Từ Tiềm: "Đó là điều đương nhiên."
Sau đó, A Ngư lập tức về hậu viện tìm Bảo Thiền.
Lúc lễ tất niên, A Ngư đã nói sẽ sắp xếp một mối hôn sự tốt cho Bảo Thiền, tuy nàng ấy không nỡ nhưng cũng biết nếu mình trở lại Kinh Thành cũng chỉ gây thêm phiền phức cho cô nương.
"Đều là quan võ sao?" Bảo Thiền vừa mừng vừa lo mà hỏi.
A Ngư gật đầu, cười nói: "Có hai người vô cùng tuấn tú."
Bảo Thiền nghe vậy, lập tức lắc đầu: "Quá khôi ngô sẽ dễ dàng bị người khác để ý, xuất thân của ta là tỳ nữ vốn không muốn lo lắng đề phòng được mất, tìm một người bình thường là được."
A Ngư nói: "Được, vậy ngươi đi theo ta qua đây, tự mình chọn một người vừa ý nhất."
Bảo Thiền vừa thẹn thùng lại vừa mong chờ.
Đôi chủ tớ trốn ở trong phòng trong, Từ Tiềm ngồi ở ngoài, kêu mười quan võ đi vào theo thứ tự.
Mười người đi vào theo thứ tự chức quan từ cao đến thấp.
A Ngư cầm danh sách trong tay, người nào đi vào thì giới thiệu cho Bảo Thiền biết người đó.
Lúc quan võ thứ sáu đi vào, Bảo Thiền đột nhiên kích động mà nắm lấy tay A Ngư.
A Ngư kéo rèm cửa nhìn ra ngoài thì ngẩn người, sau đó mới nhỏ giọng hỏi Bảo Thiền: "Không phải ngươi nói bộ dáng quá tuấn tú sẽ dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt sao?"
Người bên ngoài chính là người khôi ngô nhất trong mười người, gương mặt màu lúa mạch vừa dịu dàng vừa có một đôi mắt đào hoa, vóc dáng to lớn cao ngất.
Gương mặt Bảo Thiền đỏ hồng, đột nhiên đẩy rèm cửa đi ra ngoài.
Từ Tiềm lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Bảo Thiền không để ý tới vị Ngũ gia giả vờ đứng đắn nhưng thật chất nửa đêm lén lút gặp cô nương của nàng mà chỉ đánh giá võ quan kia từ trên xuống dưới, nàng giương cằm hỏi: "Ngươi gọi là Chu Điển đúng không? Ta tên là Bảo Thiền, năm nay hai mươi sáu tuổi, ngươi nhìn ta cho rõ xem có thật sự muốn kết hôn với ta không?"
Chu Điển cũng đánh giá Bảo Thiền từ trên xuống dưới một cái rồi cười nói: "Đó là điều đương nhiên. Chu mỗ thật tâm cầu hôn, không biết Bảo Thiền cô nương có đồng ý gả cho ta không?"
Bảo Thiền hỏi hắn như tra khảo phạm nhân: "Vì sao ngươi muốn cưới ta? Cô nương xinh đẹp và xuất thân cao hơn ta rất nhiều, có phải ngươi muốn nịnh bợ Ngũ gia và phu nhân không?"
Chu Điển nghĩ nghĩ rồi rũ mắt xuống, vừa cười vừa nói: "Bảo Thiền cô nương rất thông minh, quả thật Chu mỗ có ý muốn nịnh nọt Ngũ gia, Chu mỗ nhà nghèo, năm trước mới nhờ vào sức mạnh của bản thân mà có được chức quan, nếu có thể dựa vào mối hôn sự này để đổi lại một chút coi trọng của Ngũ gia, vì sao lại không làm? Nhưng mà cô nương cứ yên tâm, nếu Chu mỗ muốn nịnh bợ Ngũ gia phu nhân, trừ phi có một ngày chức quan của ta cao hơn Ngũ gia, bằng không ta chắc chắn sẽ hầu hạ cô nương cẩn thận, không dám khiến cô nương có một chút không thoải mái."
Mặt Bảo Thiền càng đỏ hơn, nàng "xì" một tiếng rồi nói thêm: "Khá lắm, tên tiểu nhân biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhất định trước kia ngươi lừa không ít cô nương!"
Chu Điển chắp tay, phủ nhận: "Vị cô nương này đừng đổ oan cho Chu mỗ, ta nhập ngũ vào năm mười tám tuổi, tám năm nay ta vẫn ở trong quân doanh, quả thật không có cơ hội lừa ai cả."
Bảo Thiền còn muốn thẩm tra tiếp nhưng Từ Tiềm đột nhiên đứng lên, vẻ mặt không chút thay đổi: "Các ngươi trò chuyện đi, ta và phu nhân đi trước."
Có thời gian nghe Bảo Thiền với Chu Điển đối đáp thì ở cùng với thê tử mình không phải hay hơn sao?
Từ Tiềm kêu A Ngư đi tới.
Trên đường về hậu viện, A Ngư vẫn luôn cười: "Thiếp thấy Chu Điển rất tốt, gương mặt còn tuấn tú còn biết dỗ dành người khác, Bảo Thiền hùng hổ như thế mà hắn cũng không nóng nảy, đối đáp rất trôi chảy, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..."
Nàng khen ngợi Chu Điển rất nhiều, Từ Tiềm chỉ nghe lọt lỗ tai một câu.
Vừa vào phòng, Từ Tiềm nhìn thần thái nàng phấn khởi như bản thân mình vừa chọn được phu quân, hắn mới hỏi: "Nàng nói dáng vẻ Chu Điển rất tuấn tú?"
A Ngư gật đầu, vừa đi vừa đáp lời hắn: "Đúng vậy, ánh mắt đặc biệt thu hút, cười rộ lên cũng rất mê người."
Nghĩ đến ánh mắt khi Chu Điển đùa giỡn Bảo Thiền, A Ngư nhịn không nổi mà bật cười, ánh mắt kia có vẻ hơi hư hỏng nhưng cũng có cưng chiều.
Từ Tiềm thấy nàng ngơ ngác, hình như đang suy nghĩ về nụ cười của Chu Điển, sắc mặt hắn càng khó coi, lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Bảo Thiền chọn phu quân thế mà nàng quan sát kỹ thật."
A Ngư:...
Sao lời này có hơi chua chua vậy?
Nàng nhìn Từ Tiềm bằng ánh mắt khó tin.
Từ Tiềm lập tức đứng dậy muốn rời khỏi.
A Ngư hồi phục tinh thần, vừa cười vừa đi tới, ôm lấy hắn từ phía sau.
Từ Tiềm không hề nhúc nhích: "Buông tay ra."
Trán A Ngư áp vào lưng hắn rồi nàng lắc lắc tay.
Từ Tiềm không thể thật sự kéo nàng ra nên đành đen mặt đứng tại chỗ.
A Ngư vừa ôm hắn, vừa xoay vòng ra trước mặt hắn.
Từ Tiềm nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn nàng.
A Ngư chớp mắt vài cái rồi đột nhiên buông tay ra, làm bộ muốn đi khỏi: "Ta đi xem bọn họ, hai người bọn họ đều là độc thân, nói chuyện lâu sẽ không tốt."
Mới nãy vẫn chưa nhìn đủ, bây giờ còn muốn đi nhìn cái tên Chu Điển có nụ cười mê người và dịu dàng kia sao?
Từ Tiềm trực tiếp vác A Ngư lên vai, không hề do dự đi về phía nội thất.
Từ ngũ gia ăn giấm chua nên thô lỗ hơn bình thường một chút.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế, sợ sẽ làm tiểu thê tử bị thương.
Xuất phát từ sự trừng phạt nên hắn không cho A Ngư xoay người lại.
A Ngư cắn răng, khích hắn: "Tự thấy mình không bằng người khác, nên e ngại không muốn cho thiếp nhìn mặt à?"
Hơi thở của Từ Tiềm càng nặng nề hơn, thô bạo lật người nàng lại.
A Ngư tự động ôm cổ hắn.
Từ Tiềm nghiêng đầu nhìn chỗ khác.
A Ngư say mê hôn yết hầu của hắn, lẩm bẩm nói: "Nói về tuấn tú khiến người ta u mê, hắn không bằng một góc của chàng."
Từ Tiềm nhìn thẳng vào mắt nàng, đặc biệt là ánh mắt sâu thẳm của hắn, chỉ một cái liếc mắt đã khiến A Ngư chìm sâu trong đó, không muốn rời khỏi hắn.
"Từ Tiềm, ta rất yêu chàng."