Editor: Hardys
Cả buổi trưa, A Ngư không hề ngủ được.
Nàng cũng không dám ngủ, nàng cảm thấy chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ có khả năng trở về viện nhỏ ở Phượng Dương Thành.
Nghĩ đến Phượng Dương Thành thì nghĩ ngay tới Từ Tiềm nhiệt tình của đêm đó. Một nam nhân văn võ song toàn, tuy trầm mặc ít lời nhưng lại vô cùng che chở nàng, được người như vậy ôm trong lòng, A Ngư giống như là lữ khách phiêu bạt trên biển nhiều năm rốt cuộc cũng tìm được nơi cập bến, trong lòng vô cùng ấm áp, yên tâm, cũng ngập tràn cảm động.
Do đêm đó nàng bị Từ Tiềm chiếm giữ cả đêm nên không kịp suy nghĩ nhiều. Bây giờ đã tỉnh táo, A Ngư phát hiện nếu nàng thật sự đang ở Phượng Dương Thành, chắc chắn hôn sự của nàng và Từ Tiềm không hề dễ dàng như vậy.
Nàng tin tưởng Từ Tiềm thật sự muốn thành thân với nàng nhưng nàng lại là thê tử của Từ Khác. Cho dù bị biếm thành thê thiếp thì trên trên danh nghĩa, nàng vẫn là người của Từ Khác. Nếu Từ Tiềm thật sự dẫn nàng về kinh thành, dẫn nàng về phủ Trấn Quốc Công, lão thái quân phủ Trấn Quốc Công là người đầu tiên không đồng ý. Vì vậy, nếu muốn sống yên ổn thì Từ Tiềm chỉ có thể giấu nàng đi, vẫn để nàng ở lại Phượng Dương Thành nhưng không thể cho người quen trong Kinh Thành thấy nàng.
Hắn giấu được một lúc nhưng có thể giấu cả đời sao?
A Ngư không chắc chắn lắm.
Vì vậy, tuy rằng A Ngư thật sự rất nhớ Từ Tiềm nhưng cũng không muốn trở về kiếp trước. Hiện tại, nàng càng muốn lấy thân phận Tứ cô nương Tào gia để gặp gỡ Từ Tiềm một lần nữa. Mặc dù Từ Tiềm không sống lại, cũng không nhớ rằng hai người từng ở cùng nhau. A Ngư không ngại, chỉ cần là hắn thì tốt rồi. Dù là Từ Tiềm mười chín tuổi hay Từ Tiềm ba mươi tuổi, nàng đều thích.
Lăn lộn ở trên giường nửa canh giờ, A Ngư ngó ngó đồng hồ cát, bình thường giờ này nàng đã dậy, nàng gọi nha hoàn Bảo Thiền, Bảo Điệp vào hầu hạ.
Hai nha hoàn bên cạnh đều lớn hơn nàng hai tuổi, Bảo Thiền có hơi thẳng thắn đanh đá một chút, bàn về giọng nói thì dù là tất cả nha hoàn ở Đào viện cũng không bằng nàng ấy. Giọng nói tuy nhỏ nhưng vừa sắc bén vừa vang dội, ngay cả nhóm người già ở phòng bếp hay là nhóm ma ma đều không dám nói gì nàng ấy, thậm chí mẫu thân Giang thị của A Ngư cũng nể nàng ba phần. Nhưng không phải Giang thị sợ Bảo Thiền mà là cảm kích Bảo Thiền. Năm đó, A Ngư mới tám tuổi, nàng đi dự yến tiệc trong cung, bị Tam hoàng tử kiêu ngạo cầm bọ ngựa hù dọa, A Ngư nhát gan sợ tới mức suýt nữa ngất đi. Đám hài tử bên cạnh đều đứng xem náo nhiệt, chỉ có Bảo Thiền xông lên cướp lấy bọ ngựa trong tay Tam hoàng tử rồi ném xuống đất, hung hăng dẫm chết nó.
Lúc đó Bảo Thiền chỉ mới mười một tuổi, thế mà lại trung thành bảo vệ chủ. Tam hoàng tử muốn đánh Bảo Thiền, may là Hoàng hậu tới đúng lúc, giúp A Ngư làm chủ.
Bởi vì việc này, về sau Giang thị cực kỳ khoan dung với Bảo Thiền, không để ý việc thỉnh thoảng Bảo Thiền hay cãi lời.
Sau này, A Ngư chịu nhiều cực khổ như vậy, cũng chỉ có Bảo Thiền trung thành và tận tâm hầu hạ bên cạnh nàng. A Ngư đã sớm xem Bảo Thiền như người nhà rồi.
Còn về phần nha hoàn Bảo Điệp.
Tay A Ngư nắm chặt lấy khăn.
Lúc nàng gả cho Từ Khác, nàng biết bà bà* Trưởng công chúa Dung Hoa không thích nàng, nhưng công công** Trấn quốc công Từ Diễn hiền hòa ấm áp, đối xử khoan dung với nàng. Ông còn thường xuyên giúp nàng giải vây mỗi khi nàng bị Trưởng công chúa Dung Hoa thường hay cố ý làm khó, vì vậy A Ngư hết sức kính trọng vị công công này. Nhưng nghĩ đến năm thứ hai sau khi thành thân, Bảo Điệp đang hầu hạ nàng dùng cơm thì đột nhiên lại buồn nôn, biểu hiện giống hệt mang thai.
*Mẹ chồng
**Cha chồng
Cảm thấy không thể giấu diếm được nữa, Bảo Điệp mới khóc lóc nói nàng biết, thì ra Trấn Quốc Công Từ Diễn là một tên nguỵ quân tử*. Ngoài mặt, ông vô cùng quan tâm nhi tức phụ A Ngư, thật ra trong lòng lại tồn tại ý nghĩ đê tiện, đi ngược với đạo lý thông thường. Thế nhưng ông không dám ra tay với nhi tức phụ nên đã tìm cơ hội làm nhục nha hoàn Bảo Điệp bên cạnh nàng.
*Miêu tả người bên ngoài đàng hoàng bên trong thối nát. Thông thường, tâm trí của những người này mịt mù chướng khí
*Con dâu
Người nhà Bảo Điệp sống ở Kinh Giao, mấy đời điều làm nông, Trấn Quốc Công sử dụng tánh mạng của người nhà uy hiếp nàng không được để lộ ra. Bảo Điệp đành phải vì lợi ích toàn cục mà nhường nhịn.
Nghĩ đến việc Trấn Quốc Công yêu cầu Bảo Điệp làm những việc này, A Ngư chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải do Từ Tiềm một lòng một dạ với nàng, Từ lão thái quân khiến người ta sùng kính. Chỉ dựa vào đôi phu thê Trấn Quốc Công cùng Trưởng công chúa Dung Hoa thì kiếp này A Ngư cũng không thèm bước vào Từ gia một bước.
Nhưng mà Bảo Điệp vô tội, A Ngư không muốn giận cá chém thớt với người bên cạnh.
Hai nha hoàn bên cạnh nàng đều là người tốt, nàng quý Bảo Thiền bởi lòng trung thành dũng cảm, quý Bảo Điệp vì tính cẩn thận.
Thể chất của A Ngư hút muỗi, mỗi khi mùa hạ đến nàng thường xuyên bị muỗi quấy phá, vì không muốn để lại sẹo mỗi khi bị muỗi chích, nàng chỉ có thể cắn răng chịu ngứa. Sau khi Bảo Điệp vào phủ, mỗi ngày nàng ấy đều cẩn thận làm tốt việc đuổi muỗi. Mỗi khi A Ngư muốn ra ngoài, Bảo Điệp cũng sẽ giúp A Ngư lưu ý xem có con muỗi nào đến gần nàng không. Thoạt nhìn thì tưởng là việc vụn vặt nhưng từ khi Bảo Điệp ở bên cạnh, chỉ cần nàng đi cùng Bảo Điệp thì chưa từng bị muỗi cắn.
Cẩn thận đến vậy, ngay cả mẫu thân ruột Giang thị của A Ngư còn tự cảm thấy không bằng nàng ấy.
"Cô nương không nhận ra ta sao?" Thấy chủ tử nhìn mình chằm chằm không rời mắt, Bảo Điệp trêu ghẹo hỏi.
A Ngư cười cười, trong lòng âm thầm tự nói với bản thân, nếu ông trời đã cho nàng một cơ hội nữa để làm lại từ đầu, kiếp này nàng phải bảo vệ tất cả mọi người bên cạnh thật tốt.
Nàng đã lường trước thời gian nghỉ ngơi của phụ mẫu có thể sẽ khá lâu, A Ngư chọn một khúc vải tơ lụa màu xám bạc trong rương, chuẩn bị thêu túi tiền cho huynh trưởng Tào Luyện.
Lần này phụ thân và huynh trưởng trở về, Tào Doanh đã chuẩn bị lễ vật cho huynh trưởng, A Ngư không muốn tranh đua với Tào Doanh, nhưng huynh trưởng muốn dẫn nàng ra ngoài mua quà, tất nhiên nàng phải chuẩn bị một phần quà mới đúng.
Cắt một đoạn vải xong, A Ngư cắn môi nhìn về phía cửa sổ, nàng nên thêu cái gì lên túi tiền mới tốt đây?
Huynh trưởng là người tập võ, hiện giờ đang làm trong Cấm Vệ Quân, vậy thì thêu chữ "Bình An Như Ý" đi.
Đã nghĩ ý tưởng xong rồi, A Ngư lập tức bắt đầu chuyên tâm thêu túi tiền.
Tiểu cô nương ngồi cạnh cửa sổ, cổ nhỏ trắng như tuyết, bàn tay trắng nõn nà đang cầm kim châm thêu thùa một cách cẩn thận, thế mà lại có một loại khí chất nhã nhặn trầm tĩnh mà nữ tử trưởng thành mới có.
Bảo Điệp tiến vào dâng trà, bày nước trà xong thì liền lui ra ngoài, nhỏ giọng nói với Bảo Thiền: "Hình như cô nương không giống trước."
Bảo Thiền nhìn qua rèm cửa ở trong phòng, kéo nàng ấy ngồi xuống nói chuyện: "Ngươi cũng phát hiện ra hả?"
Bảo Điệp gật đầu, đắn đo một chút mới tìm từ ngữ thích hợp: "Trước kia cô nương không hề có chủ kiến, ánh mắt nhìn chúng ta càng giống như là nhìn đại tỷ tỷ vậy. Chuyện gì cũng trông cậy vào sự sắp xếp của chúng ta, nhưng bây giờ ánh mắt của cô nương, uhm...dường như là giống ánh mắt của chủ tử nhìn nha hoàn, thậm chí chủ tử còn muốn bảo vệ chúng ta."
Bảo Thiền kinh ngạc há miệng, chỉ một ánh nhìn mà thôi, sao Bảo Điệp lại nhìn ra nhiều vậy?
"Ta, ta chỉ cảm thấy lá gan của cô nương lớn hơn trước, không sợ Hầu gia nữa rồi." Bảo Thiền giật mình, nuốt nước miếng, nói ra sự quan sát của nàng.
Bảo Điệp: ...
Hai người cùng nhìn nhau, cuối cùng Bảo Điệp nở nụ cười trước: "Thôi, tóm lại là chuyện tốt."
Bảo Thiền: "Đúng!"
Cô nương của các nàng đẹp như thế, nên ngẩng đầu ưỡn ngực mà làm người, để không ai dám tùy ý ức hiếp nữa.
---
Tay nghề thêu thùa của A Ngư rất tốt.
Đều là do bốn năm nàng đi theo Từ Tiềm mà luyện thành, vì ngoại trừ may vá, nàng thật sự không biết nên làm gì trong hậu viện.
A Ngư thêu một mạch hoa văn lên túi tiền nho nhỏ, ăn xong tiệc tẩy trần của phụ thân và huynh trưởng, về thêu một chút là xong.
Bỏ kim châm xuống, A Ngư vừa tính đi ra ngoài, âm thanh vén rèm cửa của Bảo Điệp bất thình lình truyền từ sau cửa tới: "Cô nương, chút nữa phải đến bữa tiệc, bây giờ người thay y phục sao?"
A Ngư nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên mặt trời đỏ ở phía Tây đã lặn xuống.
Phụ thân và huynh trưởng chiến thắng trở về là việc vui, A Ngư muốn mặc một bộ y phục màu đỏ, tóc đen cũng cài nhiều món trang sức hơn bình thường.
"Cô nương trang điểm như vậy, giống như ăn tiệc năm mới, nhất định Hầu gia rất thích." Bảo Thiền đắc ý nói, dường như người sắp được khen xinh đẹp là nàng ấy.
A Ngư nhìn vào gương, cũng hiểu rằng giờ phút này mình rất có sức sống.
Sửa soạn xong, A Ngư đi tới phòng mẫu thân để tạm biệt.
Giang thị mới dậy không lâu, đang nói chuyện cùng nha hoàn Linh Chi, nghe nói nữ nhi đến đây, bà nghĩ nghĩ, quyết định nói rõ ràng với nữ nhi, để tránh gặp chuyện không may trong bữa tiệc.
Bọn nha hoàn đều lui ra ngoài, A Ngư tò mò đánh giá mẫu thân, sau đó nàng liền kinh ngạc phát hiện, mới không gặp buổi trưa mà thôi, thế mà trên mặt mẫu thân lại tràn đầy sức sống. Tựa như một đóa hoa trong hạn hán gặp được trận mưa rào, toàn thân đều tỏa ra một khí chất mềm mại đáng yêu.
Ý thức được trận mưa rào của mẫu thân là từ đâu tới, A Ngư nhanh chóng mở to mắt, đáy lòng mừng thầm, có vẻ như sau khi nói ra việc làm bỉ ổi của Ngô di nương, phụ thân và mẫu thân quả thật ở chung một chỗ với nhau.
"A Ngư, Ngô di nương bị Hầu gia xử lý, đày đến thôn trang." Đóng cửa thật kỹ, Giang thị xoay người nói nhỏ với nữ nhi.
A Ngư sửng sốt.
Giang thị sợ nữ nhi tự trách, lập tức nói: "Nàng ta lừa gạt chúng ta thì thôi đi, còn dám sắp đặt sau lưng Hầu gia, tính tình Hầu gia như vậy, sao có thể tha thứ cho nàng? A Ngư, việc này là do Ngô di nương gieo gió gặt bão, con không cần phải thấy có lỗi với nàng ta."
A Ngư chưa hề áy náy với Ngô di nương, nàng chỉ thấy ngạc nhiên vì sự dứt khoát của phụ thân.
"Ngô di nương rời khỏi phủ rồi hả nương?" Nàng ngơ ngác hỏi.
Giang thị gật đầu: "Ta cũng mới vừa biết, nếu như trong bữa tiệc có người hỏi, con cứ coi như không biết, không được nói lung tung trước mặt Hầu gia."
A Ngư hiểu rõ, đột nhiên nghĩ đến Tào Doanh: "Nhị tỷ sao rồi?"
Giang thị thở dài: "Mẹ đẻ bị đuổi, chắc chắn Nhị cô nương cực kỳ đau lòng, không biết đêm nay có đến tham dự hay không."
A Ngư muốn hỏi là Tào Doanh có bị phạt hay không, nhưng nghĩ lại, hổ dữ không ăn thịt con, chắc chắn phụ thân không phạt nặng Nhị tỷ tỷ.
"Được rồi, nhanh đi đi, coi chừng muộn." Giang thị nói chính sự xong, vội chỉnh lại vạt áo giúp nữ nhi, ánh mắt dịu dàng mà nói.
A Ngư ngoan ngoãn mà đi ra ngoài, bước nhanh ra cửa, chân nàng ngừng một chút, quay đầu nhìn mẫu thân cười: "Di nương, bây giờ người còn sợ phụ thân sao?"
Mặt Giang thị đỏ lên, oán trách nữ nhân: "Vẫn còn bé mà hỏi những chuyện này làm gì, nếu truyền ra ngoài lại khiến người ta chê cười."
Về phần Tào Đình An, một võ tướng oai phong lẫm liệt như thế, đương nhiên bà vẫn còn sợ, chỉ là không còn sợ ở "lúc ấy ấy" nữa.
A Ngư tìm được đáp án trên mặt mẫu thân, cảm thấy thỏa mãn mới quay đi.
Nàng là bậc con cháu nên tới tương đối sớm, phần lớn ghế ở chính viện đều trống không, chỉ có tỷ đệ Tam phòng là tới sớm hơn nàng.
Phu thê Tào Tam gia và Từ thị luôn yêu thương nhau, dưới gối có một nam một nữ. Tam cô nương Tào Bái lớn hơn A Ngư một tuổi, dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan trang. Tam thiếu gia Tào Hoán năm nay mới tám tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, nó là tiểu bá vương của Hầu phủ, bình thường rất thích chơi cùng Tào Luyện và Tào Quýnh, đối với A Ngư tỷ tỷ lại vô cùng khinh thường.
Nhìn thấy A Ngư, Tào Hoán ra vẻ như không nhìn thấy, tiếp tục trò chuyện cùng tỷ tỷ ruột: "Đại bá phụ và Đại ca trở về, chắc chắn Ngũ cữu cữu cũng trở về, đệ muốn đi tìm Ngũ cữu cữu."
Lỗ tai A Ngư khẽ nhúc nhích.
Ngũ cữu cữu trong miệng Tào Hoán là Từ Tiềm.
Nếu như bàn về quan hệ giữa nàng với Từ thị và Tào Hoán, thì A Ngư quả thật phải kêu Từ Tiềm một tiếng Ngũ cữu cữu, nhưng lần đầu tiên A Ngư gặp Từ Tiềm là ở trong cung.
Mẫu thân Từ Tiềm là Từ lão thái quân - cô cô ruột của Đương kim thánh thượng, cũng là Đại Trường công chúa nhưng Từ lão thái quân càng thích mọi người gọi bà giống như ở Từ gia, cho nên nhóm con cháu đều gọi bà là "Lão thái quân". Cho dù là xưng hô như thế nào, Từ Tiềm thật sự vẫn là biểu đệ của Thánh thượng. Thái tử điện hạ do nguyên Hậu* sinh ra, hai nữ nhi của Tào hoàng hậu cũng phải gọi hắn một tiếng Ngũ biểu thúc.
*Hoàng hậu đầu tiên của vua, người này đã mất.
Vì thế năm đó ở trong cung, A Ngư đã gọi theo hai nữ nhi của Tào hoàng hậu, gọi Từ Tiềm là biểu thúc, nhằm để bày tỏ sự tôn trọng đối với thân phận hoàng thất của hắn.