Editor: Hardys
"Nhị ca, người vừa rồi là ai?"
Thấy thứ huynh quay lại một mình, đoán rằng người nọ đã đi, A Ngư ngồi xuống lần nữa, vừa gắp một miếng thịt bò vừa hỏi.
Nàng thích ăn thịt bò, không muốn ăn mì sợi.
Tào Quýnh hừ nói: "Không phải là người tốt, nếu sau này nhìn thấy hắn, có thể trốn thì phải trốn thật xa thật xa."
Kiếp trước A Ngư khá quen thuộc với vài vị Hoàng tử và nhóm công tử Từ gia, rất ít khi chạm mặt những người khác, nghe giọng điệu thứ huynh, dường như huynh ấy cũng không muốn gặp công tử tuấn tú kia, A Ngư cảm thấy rất kỳ quái: "Nếu đã như vậy, sao Nhị ca vẫn lui tới với hắn?"
Tào Quýnh: ...
Sở Thiên Khoát tự xưng mình là phong lưu, trước mặt các cô nương thì ra vẻ văn nhã, dáng vẻ quả thực có chút ghê tởm, nhưng kiến thức của Sở Thiên Khoát rất rộng, cách nói chuyện lại khôi hài, yến hội chỉ cần có Sở Thiên Khoát, nhất định sẽ rất thú vị, cho nên hai người mới trở thành hảo hữu.
Sờ sờ mũi, Tào Quýnh nói dối: "Thật ra ta không thân với hắn cho lắm, da mặt hắn dày, rảnh rỗi thì chạy đến chỗ ta thảo luận."
A Ngư tin là thật.
"Sao muội không ăn mì?" Tào Quýnh chợt phát hiện muội muội đang kiêng ăn.
Buổi sáng, A Ngư đã ăn hơi no, nhìn sức nặng của bát mì, A Ngư chắc chắn không ăn hết nên nàng đương nhiên muốn ăn những gì nàng thích ăn.
"Thịt bò ăn ngon lắm." Nàng cong mắt cười.
Đã từng là một cô nương đụng một tí là khóc nhè, nhưng khi cười rộ lên lại vô cùng tỏa sáng, giống như là một nụ hoa.
Tào Quýnh đột nhiên bị một loại cảm xúc xa lạ tập kích rồi!
Thì ra tiểu muội muội của hắn cười rộ lên lại đáng yêu như vậy! Khuôn mặt trắng noãn, ánh mắt long lanh, ba muội muội khác cộng lại cũng không chọc cho người ta yêu mến bằng nàng.
Tào gia Nhị công tử rảnh rỗi thì đi quấn lấy đám bằng hữu quậy phá đột nhiên ý thức được rằng có lẽ nán lại ở nhà dỗ dành muội muội càng thú vị hơn!
"Ăn đi ăn đi, thích ăn thì ta sẽ kêu người làm thêm thịt bò cho muội." Tào Quýnh lập tức nói!
Ánh mắt cưng chiều kia, dường như A Ngư muốn ăn một cái đầu bò, Tào Quýnh sẽ sai phòng bếp đi chợ mua ngay lập tức, à không, ra chợ mua thịt bò thì quá tầm thường, phải sai người đi tới biên giới thảo nguyên phía Bắc, chọn một con bò mập mạp thượng đẳng về nấu cho muội muội ăn!
A Ngư không ăn nhiều như vậy, ăn trong bát xong, nàng thỏa mãn lau miệng.
"A Ngư, sao lúc trước muội không tìm Nhị ca đi chơi?" Lúc A Ngư súc miệng, Tào Quýnh có chút tiếc nuối hỏi.
Khăn nhỏ ấm áp đặt ngay miệng A Ngư, nàng chớp chớp mắt với huynh trưởng ở đối diện, lấy khăn ra rồi khẽ cười nói: "Sao trước kia Nhị ca không dạy muội cưỡi ngựa?"
Tào Quýnh: .....
Cho nên, là do hắn sai?
"Được, sau này Nhị ca đi đâu chơi, thì sẽ mang muội tới đó chơi cùng." Tào Quýnh vỗ ngực đảm bảo nói.
A Ngư không thèm tin.
Hai huynh muội sóng vai đi ra ngoài.
Linh Chi ở đây vì nhiệm vụ chính của nàng là đề phòng cô nương bị trọng thương, nói cho cùng, Nhị công tử thoạt nhìn cũng không giống công tử thế gia đáng tin cậy cho lắm.
Ăn cơm đã kéo thời gian dài một chút, Linh Chi tính nhẩm ngày, uyển chuyển mà nói với Tào Quýnh: "Nhị công tử, cô nương sợ phơi nắng, hay là ngày mai chúng ra mới học được không?"
Ngày mai Hầu gia, Thế tử gia đều ở nhà rồi!
Linh Chi khẩn trương mà nhìn Tào Quýnh.
Tính tình Tào Quýnh nóng nảy, nhưng không ngốc, vốn là Giang di nương không yên tâm về hắn, bây giờ nha hoàn thân cận của Giang di nương cũng dám lừa gạt hắn, nếu không phải nể mặt muội muội, hắn đã đá một cước khiến cho Linh Chi cận kề cái chết!
"Ta dạy muội muội cưỡi ngựa, ngươi lắm mồm làm gì?" Tào Quýnh trừng mắt mắng.
Sắc mặt Linh Chi hết trắng rồi lại xanh, giờ phút này, thiếu niên trước mặt tựa như biến thành Hầu gia.
"Nô tỳ sai rồi, xin Nhị công tử tha tội." Linh Chi vội quỳ xuống, trong lòng vô cùng hối hận, nàng không nên ỷ vào Nhị công tử trưng khuôn mặt tươi cười với cô nương mà quên tính tình của Nhị công tử.
"Biến, đừng để ta thấy mặt ngươi." Tào Quýnh nghiêm mặt nói.
Linh Chi không dám trì hoãn, cúi đầu rồi cáo lui.
A Ngư đã choáng váng rồi.
Từ lúc nàng sống lại, dù là phụ thân cũng chưa phát giận trước mặt nàng, hôm nay đột nhiên chứng kiến lửa giận của thứ huynh, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ vì sao mẫu thân lại sợ phụ thân như thế rồi. Không bị mắng đã kinh hồn bạt vía, nếu bị mắng chắc chắn sẽ hồn bay phách tán.
Nàng bất lực nhìn về phía thứ huynh.
Di nương lo cho nàng mới kêu Linh Chi đi theo, Linh Chi cũng sợ nàng bị thương nên mới lắm miệng, mà thứ huynh có niềm kiêu hãnh của huynh ấy, sao lại dễ dàng tha thứ cho Linh Chi?
Tất cả mọi người không sai, mọi người đều vì nàng, hại di nương bị quở trách, thứ huynh cũng bắt đầu nóng tính.
"Nhị ca, có phải ca giận di nương không?" A Ngư khẩn trương hỏi.
Hơi thở Tào Quýnh hơi nặng: "Đúng, di nương nghĩ ta còn nhỏ tuổi, không tin tưởng ta, xem ta như tiểu hài tử!"
Phụ thân như vậy, huynh trưởng cũng vậy, di nương cũng như vậy, thân thể này của hắn, giống hài tử chỗ nào?
A Ngư vốn không có tâm trạng học cưỡi ngựa, nghe hắn nói vậy, A Ngư khẩn trương nịnh nọt: "Nhị ca cao lớn y hệt Đại ca, không hề giống hài tử, đường đệ mới là hài tử nha."
Được khẳng định, buồn bực của Tào Quýnh biến mất trong nháy mắt, sờ sờ đầu muội muội, cười nói: "Chỉ có A Ngư là tinh mắt, đi thôi, hôm nay Nhị ca sẽ dạy muội."
A Ngư nhẹ nhàng thở ra.
Đi đến chuồng ngựa của Hầu phủ, Lỗ Đạt đã dắt Phi Nhứ đến, lông trắng bay phấp phới, to lớn mạnh mẽ, bộ lông toàn thân sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Tào Quýnh thấy mà thèm, không nhịn được muốn thương lượng với muội muội: "A Ngư, Nhị ca thích con ngựa này, nói đi, muội muốn gì cũng được, chỉ cần muội đồng ý đổi với Nhị ca, muội muốn cái gì, Nhị ca cho muội cái đó."
A Ngư nghĩ thầm rằng nàng muốn Từ Tiềm, nhưng nếu thứ huynh thật sự dám đến phủ Trấn Quốc Công cướp người, chỉ sợ sẽ bị Từ Tiềm đánh một trận trước tiên.
"Nhị ca, bởi vì Phi Nhứ nên muội mới muốn học cưỡi ngựa, nếu đưa Phi Nhứ cho ca, vậy muội không cần học nữa rồi." A Ngư nhỏ giọng nói.
Tào Quýnh đã hiểu, thẳng thắn nói: "Được, vậy Nhị ca sẽ không muốn ngựa của muội nữa, đi thôi!"
Nói xong, Tào Quýnh dẫn đầu đứng ở bên cạnh Phi Nhứ.
Trước tiên, hắn dạy A Ngư cách lên ngựa.
Mới mở miệng, đột nhiên Lỗ Đạt ngắt lời hắn, mặt không cảm xúc nói: "Cưỡi ngựa cần làm quen với ngựa trước, Nhị công tử không thể chỉ vì cái lợi trước mắt."
Mới vừa làm sư phụ đã bị người khác giáo huấn, Tào Quýnh nhíu mày, chỉ là khi nhìn tới nam nhân thảo nguyên vạm vỡ cao lớn cường tráng hơn cả phụ thân mình, Tào Quýnh đột nhiên có chút sợ.
Được rồi, lúc hắn học cưỡi ngựa cũng phải làm quen với ngựa trước, niệm tình Lỗ Đạt nói có lý, hắn không thèm so đo cùng tên đó.
Bởi vậy, trước tiên Tào Quýnh dạy A Ngư làm sao để thân thiết với Phi Nhứ, gồm có giải thích lý do ngựa thích ăn đồ ngọt, có thể mang theo đường bên người, ngay lúc Phi Nhứ có biểu hiện tốt cũng là lúc khen thưởng cho nó.
A Ngư nhiệt tình lắng nghe.
Nói xong, Tào Quýnh ra oai nhìn về phía Lỗ Đạt.
Lỗ Đạt vẫn không cảm xúc như cũ, chỉ bổ sung thêm "Cô nương, người có sở thích riêng, ngựa cũng vậy, mỗi con ngựa đều có tính tình khác nhau, Phi Nhứ thích chủ nhân chạm vào mặt nó, nó thích vuốt v e mặt hơn là vuốt v e cổ nó. Ngài có thể thử xem sao."
Trước tiên, A Ngư vuốt vuốt cổ Phi Nhứ.
Phi Nhứ vẫn không nhúc nhích.
A Ngư đi về phía trước, bàn tay nhỏ nhắn sờ tới mặt Phi Nhứ.
Phi Nhứ có phản ứng, ngoan ngoãn mà cọ cọ trong lòng bàn tay nàng, quay đầu lại, đôi mắt long lanh nhìn nàng.
A Ngư cười: "Quả nhiên là vậy!"
Lỗ Đạt chỉ yên lặng đứng ngoài quan sát.
Tào Quýnh không dễ chịu cho lắm, chờ một chút, hắn nhắc nhở muội muội: "Được rồi, nên học cách lên ngựa rồi."
A Ngư gật gật đầu.
Dáng người Tào Quýnh cao giống Tào Luyện nhưng vẫn thua Từ Tiềm, Từ Tiềm giơ cao cánh tay bảo vệ A Ngư, Tào Quýnh không thể làm được.
Tào Quýnh chỉ đứng ở một bên chỉ huy.
A Ngư lên ngựa thì không có vấn đề gì, nhưng mà ngồi một mình ở tít trên lưng ngựa, nàng vô cùng hoảng sợ, muốn nằm sấp xuống ôm lấy cổ ngựa.
"Ưỡn ngực, hóp bụng, ngồi thẳng đi!" Tào Quýnh nghiêm khắc nói.
A Ngư thử thả lỏng, sau đó nàng mới vui vẻ phát hiện thói quen sợ độ cao này dường như không đáng sợ lắm.
Tào Quýnh gật đầu, tiếp tục dạy A Ngư đưa chân gần sát bụng ngựa.
Nửa khắc sau, A Ngư có thể tính là đã thông thạo việc lên xuống ngựa rồi.
"Ta đã nói rồi, chuyện này là rất đơn giản, một mình ta dạy cho muội là đủ rồi." Tào Quýnh đắc ý nói.
Ngồi trên lưng ngựa, A Ngư cảm thấy biết lên xuống ngựa rồi vẫn chưa đủ: "Nhị ca, muội có thể di chuyển một chút không?"
Tào Quýnh: "Đương nhiên có thể!"
Hắn giữ chặt dây cương, dắt Phi Nhứ đi về phía trước.
Hai mắt A Ngư vì hưng phấn mà sáng lên.
Ngay lúc Tào Quýnh đang có cảm giác thành tựu, Lỗ Đạt cao lớn lại đi theo phía sau, hắn lạnh giọng răn dạy: "Đi về, ngươi không cần đi theo."
Lỗ Đạt: "Ta..."
Tào Quýnh cười lạnh: "Ta biết trước kia ngươi là người của Ngũ gia, nhưng mà nếu đã đến Hầu phủ thì phải nghe lời của ta."
Lỗ Đạt không còn cách nào khác, rũ mắt xuống nói: "Nhị công tử cẩn thận, cô nương cưỡi ngựa lần đầu, đi một chút thì có thể, nhưng tuyệt đối không được chạy."
Tào Quýnh hừ một tiếng.
Lỗ Đạt nhìn tiểu cô nương trên lưng ngựa một cái, xoay người lui về chỗ.
Hắn đi xa, Tào Quýnh mới khinh thường nói: "Lúc ta học cưỡi ngựa đã trực tiếp chạy, làm gì có nhiều nguyên tắc như vậy."
Hắn đen mặt, A Ngư không dám lên tiếng nữa.
Tào Quýnh dẫn A Ngư đi nửa vòng, bắt đầu cổ vũ A Ngư chạy chậm chậm.
A Ngư không nhịn được nhìn về phía Lỗ Đạt.
Tào Quýnh tức giận: "Muội tin hắn hay tin Nhị ca? Chẵng lẽ ta sẽ hại muội sao?"
A Ngư có thể nói được gì đây?
Nàng nhẹ nhàng kéo kéo dây cương, tiếng "Giá" giống như là tiếng muỗi kêu.
Phi Nhứ dậm dậm chân tại chỗ.
Tào Quýnh cười ha hả, nhắc nhở A Ngư: "Ngồi yên, Nhị ca giúp muội một tay."
Nói xong, không đợi A Ngư kịp phản ứng, hắn lấy tay vỗ mông Phi Nhứ.
Phi Nhứ lập tức chạy đi.
Tào Quýnh vỗ không mạnh, lúc Phi Nhứ bắt đầu chạy cũng không gấp, nhưng A Ngư không hề chuẩn bị, Phi Nhứ chạy lên phía trước, nàng ngửa ra sau theo bản năng, cả người mất cân bằng, A Ngư vội vã nhoài người về phía trước để ổn định, kết quả càng vội thì vàng loạn, cơ thể lệch một chút, nghiêng người một cái thì lập tức té xuống rồi!
"Nhị ca!" Nàng hoảng sợ mà kêu to.
Tào Quýnh bị hù chết, may mà phản ứng nhanh, A Ngư mới nghiêng người hắn đã chạy vọt tới, cuối cùng ngay lúc A Ngư té xuống đã ôm được nàng, nhưng Phi Nhứ vẫn còn đang chạy, chân A Ngư bị mắc kẹt ngay bàn đạp, Tào Quýnh không thể làm gì khác hơn là chạy theo ngựa, may mà Phi Nhứ chạy không nhanh, nên hắn mới thuận lợi rút chân muội muội ra.
Nhưng chạy theo Phi Nhứ, sức lực cũng giảm xuống, Tào Quýnh lảo đảo chúi người về phía trước một phen.
Muội muội đang còn trên bả vai hắn!
Chân trái đã quỳ xuống nhưng đứng dậy không nổi, Tào Quýnh nhẫn tâm dứt khoát bỏ mặc bản thân mình, dùng hết toàn bộ sức lực mà di chuyển muội muội ra sau lưng, mặt hắn hướng xuống đất rồi té mạnh xuống.
Đau đớn không có lời nào để diễn tả được khiến Tào Quýnh buông lỏng tay ra.
A Ngư đang ở trên lưng hắn bị lăn xuống đất, nhưng với độ cao đó, nàng không thể nào bị thương được.
"Nhị ca!" Biết Tào Quýnh té rất mạnh, A Ngư dùng hai tay hai chân đứng lên, đi tới đỡ thứ huynh.
"Đừng đụng vào ta." Tào Quýnh thở gấp nói.
A Ngư vội vã rút tay về, nước mắt lã chã rơi xuống đất: "Nhị ca, huynh không sao chứ?"
Tào Quýnh không có sao, thứ có sao chính là mũi của hắn.
Hai tay chống xuống đất, hắn ngẩng đầu lên từ từ.
A Ngư lo lắng nhất chính là mặt hắn, nghiêng đầu xuống nhìn, chỉ thấy dưới mũi Tào Quýnh có một đống máu, trên chóp mũi vẫn bị dính một ít hạt cát li ti.
"Nhị ca..." A Ngư khóc càng lớn hơn rồi.
Tào Quýnh cũng khóc, không phải là đau không nhịn được, mà do hắn không thể khống chế được máu mũi của hắn, bây giờ nước mắt cũng không nghe lời hắn.
Càng tệ hơn chính là thiếu chút nữa hắn đã hại muội muội bị thương, khi phụ thân quay về chắc chắn sẽ đánh hắn!
"Muội muội, Nhị ca sai rồi, muội đừng nói cho phụ thân." Bất chấp máu mũi còn đang chảy, việc đầu tiên là Tào Quýnh dặn dò muội muội.
Trong mắt A Ngư chỉ có vết thương của hắn: "Mau mời thầy lang đi!"
Tào Quýnh từ chối, nếu thỉnh thầy lang thì không thể giấu giếm việc này rồi.
"Không sao, không sao, ai mà không trải qua vài lần chảy máu mũi, vậy chúng ta đi về trước, nhớ kỹ là không được nói cho phụ thân đó!"
Tào Quýnh vội vã quay về xử lý vết thương, vừa dặn dò nàng vừa chạy như điên.
A Ngư nhìn về phía Lỗ Đạt xin giúp đỡ: "Làm sao bây giờ?"
Lỗ Đạt một chút cũng không đồng tình với vị Nhị công tử kia, tuổi trẻ ngông cuồng, thiếu kinh nghiệm.
"Cô nương về báo cho di nương một tiếng trước đi." Lỗ Đạt không muốn suy nghĩ quá nhiều nên đem cầu đá cho Giang thị.
A Ngư hốt hoảng chạy đi tìm mẫu thân.
Sau khi Giang thị căng thẳng biết được nữ nhi bình yên vô sự thì đến tìm Tào Quýnh.
Tào Quýnh đang nhắm mắt để gã sai vặt Thuận Tử giúp hắn rửa sạch mũi, máu đã ngừng chảy, nhưng mũi đã sưng to, phía trong thịt lại dính một ít cát vụn.
Thuận Tử làm chuyện này rất cẩn thận, rõ ràng đã rất nhẹ rất nhẹ, nhưng mà vẫn làm đau chủ tử, chủ tử bị đau lại mắng hắn, càng mắng hắn càng run rẩy.
Nghe nói Tứ cô nương cùng Giang di nương đến đây, Thuận Tử đáng thương như trút được gánh nặng.
Tào Quýnh không muốn gặp hai người này.
Nhưng Giang thị vừa mới nghe được Tào Quýnh tru như sói thì biết hắn muốn rửa sạch vết thương.
Cho nên bà không để ý Tào Quýnh phản đối, kiên trì bước vào.
Thuận Tử lanh lợi, giả vờ ngăn cản hai lần mới cho vào.
Giang thị chạy vào đầu tiên, A Ngư theo sát phía sau, vừa vào thấy Tào Quýnh đang nằm trên giường, quay lưng với hai người, chăn che kín đầu.
Thật ra Giang thị rất sợ vị Nhị công tử này, thấy một màn như vậy, bà đột nhiên không sợ nữa rồi.
Nhị công tử nhìn hung hăng nhưng thật ra chỉ là tính tình của một hài tử.
"Nếu Nhị công tử không chê, ta giúp người rửa sạch hạt cát nha?" Dừng lại bên cạnh giường, Giang thị dịu dàng nói.
"Không cần, cút." Tào Quýnh không muốn bị mất mặt.
Giang thị nhìn về phía nữ nhi.
A Ngư nghĩ nghĩ, cố ý nói: "Nếu Nhị ca không cho di nương hỗ trợ, muội sẽ nói phụ thân."
Tào Quýnh: ...
Gì mà muội muội ngoan, một chút cũng không ngoan, lại càng không hề đáng yêu tí nào!
"Muội dám đi, từ nay về sau đừng hi vọng ta giúp muội nữa." Tào Quýnh nói giọng uy hiếp.
A Ngư cười: "Nhị ca không giúp, muội đi tìm Đại ca! Muội đếm tới ba, Nhị ca mà không đứng dậy, muội lập tức đi gặp Lưu tổng quản."
Tào Quýnh: ...
Nếu bị Lưu tổng quản biết được, hắn chết chắc rồi!
Không có biện pháp khác, Tào Quýnh đen mặt ngồi dậy.
Giang thị trầm ngâm nhìn lại, liếc mắt một cái liền thấy cái mũi sưng đỏ trở nên lớn gấp đôi của Tào Quýnh.
Tào Quýnh lạnh lùng giương mắt.
Hắn cho rằng Giang thị sẽ có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa hoặc ánh mắt gì khác, nhưng kết quả lại nhìn thấy một đôi mắt mỹ lệ, trong ánh mắt đó là có thêm một tầng nước.
Tào Quýnh ngây ngẩn cả người.