“Vàng, xong rồi sao?” Nhìn thấy xung quanh đã trở lại như lúc ban đầu, Vân Liệt Diễm cất tiếng hỏi.
“Dạ!” Vàng gật gật đầu, nói: “Mẹ, thật ra cơ quan này có hai công tắc hủy bỏ, nếu trước khi bước vào đây chúng ta phát hiện ra thì sẽ không có chuyện này” Người bình thường khi xuống khỏi cầu thang đều không ai để ý đến công tắc đầu tiên, chỉ cần đặt chân khỏi bậc thang cuối cùng sẽ rơi vào trong vòng nguy hiểm. Thế cho nên, Vàng cảm thấy còn một công tắc hủy bỏ hoạt động của cơ quan nằm trên cầu thang lúc nãy mà mọi người không nhận ra.
“Vàng tỷ tỷ, tỷ quá tuyệt vời!” Đóa Đóa nhìn Vàng bằng ánh mắt sùng bái.
Vàng ngượng ngùng cười cười.
Thế nhưng nơi đây cũng chỉ là bắt đầu mà thôi. Tuy phần lớn bát đại gia tộc đều giỏi võ không giỏi văn, nhưng mấy vạn năm tích lũy kiến thức cũng không thể khinh thường được.
“Mẹ, con nghĩ lúc trước Trầm Khê thúc thúc vào đây không gặp phải cơ quan nào chính là vì vậy. Mỗi cơ quan đều có công tắt hủy, nếu không thì cho dù bọn họ biết cách phá giải cũng không thể nào không phát ra chút âm thanh nào” Vàng nói ra ý nghĩ của mình với Vân Liệt Diễm. Lúc nàng tìm công tắc hủy cơ quan đã cảm thấy khắp nơi đều là cơ quan chằng chịt, người ngoài không thể tùy tiện tiến vào. Thế nhưng còn người trong gia tộc thì sao? Nếu không thể vượt qua được những cơ quan này thì cũng không có cách nào tu luyện.
“Cũng có lý! Nếu chúng ta tìm được công tắc hủy trước khi bước vào cơ quan thì cũng không còn rắc rối nữa” Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Tuy nàng cũng không quá quan tâm đến những cơ quan trong cấm địa này, nhưng nếu nàng dùng đến hỏa diễm làm tan chảy kim khí thì Kim Trầm Khê nhất định sẽ chết trước tiên.
Kim Trầm Khê nghĩ nghĩ, nói: “Vàng nói không sai, nếu trước kia ta vào dễ dàng như vậy thì nhất định có một cách đi thẳng vào cấm địa mà không chạm phải bất kỳ cơ quan nào. Bây giờ chúng ta chia nhau ra đi tìm!”
“Mẹ, không cần phải phiền phức như vậy đâu” Đóa Đóa giơ tay lên, phát biểu: “Cứ để Tiểu Thất đi tìm không được sao?”
Công kích của Tiểu Thất là năng lượng tinh thần, mấy năm nay đi theo Đóa Đóa cho nên tiến bộ cũng không ít. Tuy bây giờ vẫn chưa thể hóa thành hình người nhưng người bình thường cũng không chịu nổi công kích của nàng. Mặt khác, năng lượng công kích của Tiểu Thất còn một tác dụng quan trọng khác là cảm ứng sự khác thường trong không gian. Thông thường chỉ cần cường giả Thần cấp đều có thể cảm nhận quan cảnh xung quanh, nhưng chỉ là không thể mở rộng phạm vi được mà thôi. Tuy nhiên, Tiểu Thất lại không giống với bọn họ, năng lực trời sinh của nàng là công kích bằng năng lượng tinh thần, nghĩa là năng lượng tinh thần của nàng rất cường đại. Mà năng lượng tinh thần càng cường đại thì lại càng cảm nhận được tình hình xung quanh tinh tế hơn. Nói cách khác, Tiểu Thất không cần mở to mắt vẫn là có thể đem toàn bộ những chuyện xảy ra xung quanh bày ra trước mắt, hơn nữa còn có thể phát hiện ra những vật không chút chuyển động gần đây.
Với tính tình lười biếng của Đóa Đóa mà nói, có sự trợ giúp của Tiểu Thất chính là vô cùng lợi ích. Bình thường, bất kể nguy hiểm gì cận kề đều do Tiểu Thất thông báo cho nàng trước tiên.
“Đúng nha! Bảo Tiểu Thất nhìn một vòng không gian này là ra, mười phần chắc chắn” Vân Liệt Diễm gật gật đầu. Biện pháp này cũng không tệ, trước tiên chỉ cần bảo Tiểu Thất tìm bất kỳ nơi nào gồ lên hoặc trũng xuống, hay là bất kỳ thứ gì kỳ lạ là được, sau đó bọn họ sẽ đến tìm công tắc hủy.
“Tiểu Thất, đi thôi!” Đóa Đóa vung tay lên, bên trong không gian nháy mắt đã tràn ngập những đóa hoa bảy màu.
“Quá thần kỳ! Đây rốt cuộc là loại năng lượng gì vậy?” Kim Trầm Khê kinh ngạc nhìn Đóa Đóa. Vàng là Kim Diễm Sư, hắn đã từng nghe các trưởng lão nói và sự xác nhận của Vân Liệt Diễm. Vân Liệt Diễm thì quá thần bí, hắn vẫn chưa nhìn ra được. Quỷ dị nhất lại chính là Đóa Đóa, hoàn toàn không cảm nhận được thực lực của con bé là Thần cấp giai nào, nhưng dường như là cực kỳ cường đại.
“Ha ha… Trầm Khê thúc thúc, Tiểu Thất là Tà Hoa, thúc đừng có nói cho người khác biết đó nha!” Đóa Đóa giơ ngón trỏ lên miệng, làm ra động tác suỵt với Kim Trầm Khê.
“Tà Hoa?” Kim Trầm Khê kinh ngạc nhìn cổ tay Đóa Đóa. Hắn cũng từng nghe nói về bộ tộc Tà Hoa, nó xuất xứ từ gia tộc Mộc thị, đồng thời cũng là mạch nhánh là gia tộc Mộc thị chán ghét nhất. Bộ tộc Tà Hoa thông thường có được những nguồn năng lượng rất tà ác, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cho tới nay đều bị gia tộc Mộc thị truy lùng tiêu diệt. Thế cho nên ở đại lục Thần Chi bây giờ rất hiếm khi thấy Tà Hoa, bọn họ hoặc là bị Mộc thị tiêu diệt hoặc đều tập trung sinh trưởng ở nơi hắc ám nhất – Ám Chi Sâm Lâm.
“Trầm Khê thúc thúc sẽ không thích Tiểu Thất sao?” Đóa Đóa nháy nháy mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Kim Trầm Khê.
Bên kia Vân Liệt Diễm cùng Vàng liếc nhìn nhau, đồng thời quay mặt qua chỗ khác. Có đứa nhỏ nào vô vị như Đóa Đóa nữa hay không? Bản thân mình chính là lão đại của Tà Hoa, bây giờ lại chạy đến bân cạnh người khác, hỏi người ta có thích thuộc hạ của mình hay không.
“Ha ha… Trên đời này vốn dĩ không có ranh giới giữa thiện và ác, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được rồi!” Vấn đề này Kim Trầm Khê hắn thấu hiểu rất rõ. Chẳng hạn như bát đại gia tộc luôn mang hai chữ ‘chính nghĩa’ treo bên miệng, nhưng bọn họ đã bao giờ làm việc gì xứng với hai chữ này chưa? Biến một người còn sống thành rối gỗ, chiếm cứ linh hồn của họ, những thủ đoạn này có khác gì với hai chữ ‘tà ác’?
Đóa Đóa cái hiểu cái không, gật gật đầu. Nếu Trầm Khê thúc thúc không ghét Tiểu Thất thì khẳng định cũng sẽ không ghét nàng. Nàng nghe nói có rất nhiều người chán ghét bộ tộc Tà Hoa, luôn đuổi giết bọn họ.
Có sự trợ giúp của Tiểu Thất, công tắc hủy cơ quan được tìm ra khá dễ dàng. Quả thật là như bọn họ nghĩ, chỉ cần tìm được công tắc hủy thì có thể một đường đi vào cấm địa.
Thế nhưng, một khắc bọn họ tiến vào cấm địa lại hoàn toàn sợ ngây người.
Đây là một không gian tròn rộng lớn, hơn một nghìn mét vuông, xung quanh là những vách tường đúc bằng vàng ròng. Vừa bước vào đã tạo cho người ta chói mắt bởi ánh vàng rực rỡ, nơi nơi đều lóng lánh, khiến cho Vân Liệt Diễm lại một lần nữa nhịn không được mà nuốt nước miếng. Nếu như bức tượng Phật bằng vàng bên ngoài là bề nổi thì bên trong đây chính là bề chìm kinh hoàng. Dùng nhiều vàng như vậy chứng tỏ gia tộc Kim thị quả thật rất có tiền!
“Bây giờ chúng ta đang đứng bên ngoài kết giới, bên trong là nơi đặt Kim Nguyên” Kim Trầm Khê nói: “Trước kia ta tu luyện ở đây, còn bên trong kết giới thì không thể nào vào được”
Nơi bọn họ đặt chân là một vòng tròn lớn, vùng trung tâm có một chiếc bàn bằng kim loại, xung quanh thiếp lập một vòng kết giới. Tuy họ chỉ có thể nhìn thấy vòng sáng lóng lánh bên trong, nhưng vẫn đủ năng lực khẳng định đó là Kim Nguyên.
“Muốn vào trong hẳn là phải phá vỡ kết giới này trước” Vân Liệt Diễm nhíu mày, dựa vào trực giác của mình nàng chỉ biết kết giới này rất kiên cố, khó mà phá vỡ bởi về năng lượng bên trong được chồng chất từ thực lực của rất nhiều người. Nói cách khác, trước mặt nàng bây giờ là trận giáp ‘thiên quân vạn mã’.
“Mọi người lùi về sau một chút đi! Vàng, con bảo vệ họ, để mẹ thử một lần xem sao” Vân Liệt Diễm nói.
Vàng gật gật đầu, lập ra một kết giới phòng ngự vây xung quanh mình, Đóa Đóa cùng Kim Trầm Khê.
Vân Liệt Diễm lấy Phượng Ngâm cầm ra, cũng lâu rồi nàng không dùng đến nó. Trong trận chiến lấy một địch trăm, có lẽ Phượng Ngâm cầm chính là vũ khí lợi hại và hữu dụng nhất. Nàng tự bày kết giới quanh mình, sau đó ngón tay xẹt qua Phượng Ngâm cầm, nhất thời từng tia lửa đỏ bay về phía kết giới. Thực lực đạt tới Thần cấp bát giai thì nhiệt độ của hỏa diễm đã có thể ngang bằng độ nóng của mặt trời, mà mật độ của nó cũng bị ép thành ánh sáng. Cho nên, hỏa diễm bay ra từ Phượng Ngâm cầm đã hình thành một tia sáng đỏ, mà tốc độ cũng đã đạt đến vận tốc ánh sáng. Độ nóng cùng tốc độ như vậy, vốn dĩ không còn thứ gì có thể phá được.
Lúc tia lửa chạm vào kết giới, rõ ràng đã va phải một lớp ngăn cách.
Vân Liệt Diễm nhíu mày, mười ngón tay tung bay lại khuyếch đại năng lượng một lần nữa. Tia sáng hỏa diễm như nghe được mệnh lệnh, toàn bộ ngưng tụ lại với nhau hình thành một khối trụ khổng lồ, đập vào kết giới.
Quả nhiên, ánh lửa cuồng hãn hung hăng đâm phá kết giới. Kết giới bị phá vỡ nổ tung một mảnh, năng lượng cắn trả trở về khiến cho Vân Liệt Diễm phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẹ!” Đóa Đóa cùng Vàng kêu to một tiếng, hoảng hốt kéo Vân Liệt Diễm vào kết giới phòng ngự.
“Diễm nhi, nàng không sao chứ?” Kim Trầm Khê cũng lo lắng hỏi thăm nàng.
“Ta không sao” Vân Liệt Diễm lau vết máu ở khóe miệng, nói: “Không ngờ kết giới này lại cường đại như vậy” Ít nhất, phải là Thần cấp bát giai mới có thể tạo ra được, nếu không thì Vân Liệt Diễm cũng không thể nào bị thương. Tuy vết thương không nghiêm trọng lắm nhưng trong trận quyết đấu với cao thủ chân chính thì chẳng khác nào một chiêu đã bị đánh bại.
Lúc này, mọi người nhìn chiếc bàn bên trong kết giới vừa bị phá vỡ, không khỏi sợ ngây người.
Bởi vì nơi này mới thật sự là mộ địa dưới lòng đất chân chính. Một vùng đất xa hoa tráng lệ, một hàng quan tài bằng vàng xếp ngay ngắn, xung quanh đều mai táng theo rất nhiều vàng bạc châu báu. Trên không trung, một quả cầu màu vàng lơ lững, chính là Kim Nguyên. Thế nhưng chân chính khiến cho người khác kinh ngạc không phải là Kim Nguyên, cũng không phải là những chiếc quan tài màu vàng, mà là từng đống xương trắng nằm xung quanh những cỗ quan tài kia.
Đống xương trắng này có thể dùng chữ ‘núi’ để hình dung, cả ngàn mét vuông ngoại trừ quan tài ra thì tất cả đều là xương trắng lạnh tanh, gần như bao phủ cả chiếc quan tài. Tuy nhiên, mọi người không thể tưởng được chính là bên trong những bộ xương trắng lại lóng lánh ánh lam trong suốt, nhưng dường như lại bị thứ gì đó ngăn chặn không thể thoát ra ngoài.
“Là Phong Nguyên!” Vân Liệt Diễm kêu to ra tiếng. Có nằm mơ nàng cũng không ngờ bản thân mình đến đoạt Kim Nguyên lại gặp Phong Nguyên. Nhất định không sai, viên ngọc kia nhất định chính là Phong Nguyên, bởi vì từ khi kết giới bị vỡ nàng đã cảm nhận được nguyên tố phong mơ hồ. Tuy nhiên xung quanh khẳng định có trận pháp hoặc cấm chế gì đó để kiềm hãm năng lượng của nó.
Phong Nguyên biến mất cũng không phải là một chuyện nhỏ, phỏng chừng gia tộc Phong thị đã ráo riết đi tìm, không bao giờ để nó lưu lạc đến cấm địa của gia tộc Kim thị. Nhất định là có người cướp được Phong Nguyên, sau đó đến đây trộm Kim Nguyên, không ngờ lại bị chôn sống ở nơi này. Cuối cùng, Phong Nguyên cũng rơi vào đây cùng Kim Nguyên.
Tốt quá! Bây giờ nàng đã có bốn viên ngọc căn nguyên, với sự trợ giúp của cả bốn viên thì ngày mà nàng đột phá Thần cấp cửu giai cũng không còn xa nữa.
Bây giờ, Vân Liệt Diễm không thể khống chế tâm tình mừng như điên của mình. Thế nhưng một lát sau thì nàng cũng đã bình tĩnh trở lại. Tuy đây là chuyện đáng mừng nhưng đột nhiên nàng nghĩ rằng Kim Nguyên không dễ lấy vào tay như vậy, nếu không thì cái người đoạt được Phong Nguyên kia cũng sẽ không chết ở chỗ này.
Bây giờ mặc dù kết giới đã bị phá vỡ nhưng nguồn năng lượng bên trong vẫn còn nguyên, còn cả một trận pháp chưa giải.
“Vàng, con bảo vệ Trầm Khê thúc thúc. Đóa Đóa, con bình tĩnh cho mẹ, đừng có tạo rắc rối gì hết!” Người Vân Liệt Diễm lo lắng nhất là Kim Trầm Khê cùng Đóa Đóa. Kim Trầm Khê không thể nào chịu được nguồn năng lượng cường đại bên trong, còn Đóa Đóa quả thật không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ quá lâu.
Đóa Đóa bĩu môi, đáp: “Người ta đã biết rồi!” Nàng khiến cho người khác không yên tâm như vậy sao? Từ trước đến nay nàng đều rất biết điều mà! Thế nhưng đống xương trắng này cũng kỳ lạ thật, nằm lộn xộn chồng chất lên nhau. Không biết người nào độc ác như vậy, cũng không chôn cất họ cho đàng hoàng.
“Mẹ, con có thể làm một việc được không?” Đóa Đóa nghĩ, vẫn quyết định nói trước cho Vân Liệt Diễm biết, miễn cho lúc tự mình hành động lại chọc giận mẹ.
“Nói!” Vân Liệt Diễm nhìn thấy tầm mắt của Đóa Đóa dừng trên đống xương trắng kia liền đoán được con bé muốn làm cái gì.
“Con muốn chôn đống xương này được không? Mẹ nhìn xem, họ cũng chết cả rồi, hài cốt lại không được sắp đặt, thật sự là rất đáng thương!” Đóa Đóa trương khuôn mặt bi thương, giống như nàng thật sự rất thương cảm với những người này.
Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút, nói: “Đóa Đóa, người chết thì cũng đã chết hết rồi, con làm ơn làm phước buông tha cho đống xương cốt đáng thương này đi, đừng làm xằng làm bậy là được!”
Nhận được lời chấp nhận lập lờ nước đôi của Vân Liệt Diễm, ánh mắt Đóa Đóa sáng rực lên, vội vàng gật gật cái đầu nhỏ như băm tỏi.
Vàng cười nhẹ, còn Kim Trầm Khê lại mang vẻ mặt mờ mịt.
“Đi thôi!” Vân Liệt Diễm ra lệnh một tiếng, bốn người đều đồng thời nhảy vào tấm sàn bằng đồng thật lớn, nhưng bên trong đây lại cảm thấy hơi thở khác biệt với bên ngoài. Kinh khủng nhất chính là khi bọn họ vừa đi vào thì toàn bộ quan tài đều bật nắp, xác chết bên trong đột nhiên thức giấc bước ra, bao vây cả bốn người.
Mặt mày Vân Liệt Diễm đen thui “Xác chết sống lại?”
“Không phải là quỷ đó chứ?” Đóa Đóa kích động, nàng thích nhất là mấy thứ này.
Thế nhưng không kịp chờ bọn họ nhận ra chuyện gì đang diễn ra thì những xác chết như cương thi thì đã bắt đầu công kích.
Vòng tròn ánh sáng bảy màu, tia sáng lam tụ tập lại một chỗ bay về phía Vân Liệt Diễm, nhiều tia lam chồng chất lên nhau sau đó chậm rãi biến thành một màu tím nhợt nhạt, rồi dần dần đậm hơn, cuối cùng hoàn toàn là màu tím thẫm.
“Vàng, bảo vệ bọn họ!” Vân Liệt Diễm quát to một tiếng, thân ảnh đã bay ra khỏi kết giới bay lơ lửng giữa không trung. Một quả cầu lửa bao trùm lấy cơ thể nàng, nhưng một loạt tia sáng tím thẫm lúc nãy đã ngưng kết thành một quả cầu khác to lớn bao trùm nàng vào bên trong. Đồng thời, từng giọt kim khí bị nóng chảy nhỏ xuống không ngừng, nhất thời cả không gian đầy kim khí như bị chọc giận hóa thành một cơn mưa nóng bỏng. Trong một khoảng thời gian ngắn, kim khí càng tụ tập lại dày hơn. Vân Liệt Diễm không có cách nào phá vỡ chúng bởi vì tia sáng tìm vẫn quanh quẩn xung quanh. Thân thể nàng đã bị bao trùm lấy bởi một tầng kim loại dày đặc, chuyện này đối với nàng là vô cùng bất lợi.
Vân Liệt Diễm chiến đấu hăng hái với đám cương thi bên này thì Vàng ở phía dưới dùng nguyên tố kim gia cố hệ phòng ngự. Vàng dùng Tử Kim phòng ngự, ở nơi giàu có nguyên tố kim loại thì Tử Kim rất dễ phóng ra, nhờ nó mà những giọt kim loại bị Vân Liệt Diễm đánh văng ra ngoài cũng không trúng bọn họ.
Thế nhưng, Đóa Đóa lại không biết đã chạy đi đâu.
Vàng bắt buộc phải duy trì kết giới, nếu không thì Kim Trầm Khê nhất định sẽ mất mạng. Lòng có sốt ruột đến cỡ nào cũng không có cách phân thân.
Từ lúc Vàng dựng kết giới thì Đóa Đóa đã chạy ra ngoài, xung quanh thân thể được vây bởi một tầng cánh hoa đỏ. Kim loại lỏng chỉ cần khẽ chạm vào những cánh hoa kia liền hóa thành một luồng khói đen rồi biến mất.
Đóa Đóa nhìn xương trắng dưới đất khẽ thở dài một tiếng, nói khẽ: “Các người hãy đến nơi nên đến đi!”
Một cánh cửa màu đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện rồi mở ra, từng oán linh cũng ngồi dậy đi vào bên trong cánh cửa đó.
Người chết ở đây không thể đầu thai sang kiếp khác, oán linh cũng vì thế mà sinh ra oán khí cường đại bên trong trận pháp, đồng thời cũng là một bộ phận của nó. Lòng người đôi khi rất kỳ quái, khi bọn họ chết ở đây thì không có nhiều người làm bạn, cho nên đương nhiên hi vọng sẽ có thêm người chết chung với mình. Thế cho nên, ngoại trừ năng lượng thật sự của trận pháp thì vẫn còn tồn tại một nguồn năng lượng cường đại khác, chính là những oán linh ở nơi này.
Lúc đầu bọn họ còn chưa công kích kẻ khác bởi vì những người đó khi đến đây đảm bảo không đánh lại đám cương thi, cho nên bọn họ không cần phải ra tay. Chỉ khi đám cương thi không địch lại, những oán linh này sẽ mượn gió bẻ măng xông vào quần ẩu người đến. Mặc dù những oán linh này không mạnh lắm nhưng cũng đủ để giải quyết người đến, bởi vì họ đã bị cương thi làm cho mất gần hêt sức phản vệ.
Nếu lúc này một mình Vân Liệt Diễm xông vào thì rất khó có thể phá vỡ trận pháp và cướp đi Kim Nguyên. Lần đầu tiên nhìn thấy đống xương trắng này, bọn họ cũng đều nghĩ chỉ là người chết, không ngờ lại là chết mà vẫn chưa thể siêu thoát.
Đóa Đóa thân là người Minh Giới, có đủ năng lực ra ra vào vào Minh Giới cho nên đương nhiên là có thể cảm nhận được cảm giác mà người bình thường không thể biết. Ví dụ như những người này nhìn có vẻ như đã chết, không thể nào gây thêm chuyện gì nữa. Thế nhưng bọn họ lại chết không cam lòng, cho dù không thể nào thay đổi được sự thật nhưng họ lại bị nhốt ở nơi này, không thể thoát ra, không thể đầu thai, cũng không thể tiến vào Minh Giới. Để giải quyết vấn đề tịch mịch, phương pháp duy nhất của họ chính là không ngừng giết người. Bọn họ hẳn là ước gì mỗi ngày đều có người đến đây, mỗi ngày đều có thể ra tay chém giết. Bây giờ, Đóa Đóa đã xuất hiện và mở cánh cổng Minh Giới cho họ, khiến cho họ có thể thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, đám oán linh này còn ước gì có thể nhanh chóng rời đi. Có kẻ đã ở đây cả vạn năm, đây là một loại thống khổ mà người thường không thể hiểu được. Bên trong đám oán linh có một nam tử trung niên mặc áo bào trắng, hắn lại không giống những oán linh còn lại vội vàng chạy vào Minh Giới, chỉ nhìn chằm chằm Vân Liệt Diễm đang đại chiến bên kia như có điều suy nghĩ.
“Tại sao ngươi lại không đi?” Đóa Đóa nhìn đại thúc áo trắng đó, hỏi.
“Vương của Tà Hoa, hoa Mạn Châu Sa, ta không thể nào tưởng tượng được sẽ có một ngày nhìn thấy ngươi” Đại thúc áo trắng mỉm cười, nụ cười này có một chút bất đắc dĩ “Ta tên là Phong Lạc, là tộc trưởng gia tộc Phong thị, chẳng qua là tộc trưởng của rất nhiều năm về trước. Con người mà có thể tu luyện đến Thần cấp bát giai ở đại lục Thần Chi này là chuyện không thể nào, nhưng ta lại làm được điều đó. Hơn nữa, với sự trợ giúp của Phong Nguyên, ta ôm khát vọng cướp đoạt những viên ngọc căn nguyên còn lại và thống nhất đại lục. Khi đó, quả thật không có người nào có thể mạnh mẽ bằng ta, đồng thời ta cũng tin rằng mình có thể làm được”
Thanh âm của Phong Lạc mang theo chút chua sót, nói tiếp: “Những lão già này vốn dĩ không phải là đối thủ của ta, nhưng ta đồng thời vừa chiến thắng lại vừa bị trọng thương. Dù vậy, Kim Nguyên đã ở trước mắt, chỉ cần lấy được Kim Nguyên thì năng lực của ta sẽ tiến thêm một bước, ta tin rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ thống nhất đại lục. Thế nhưng trăm triệu không ngờ, ta lại chết ở trong tay đám oán linh này. Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng hối hận chuyện đến đây cướp đoạt Kim Nguyên, nhưng lại không ngờ mình sẽ chết uất ức và không cam lòng như vậy. Có lẽ đây cũng là số mệnh của ta, đã là vận mệnh thì phải chấp nhận thôi!”
Đóa Đóa nghe Phong Lạc cảm thán, lại cảm thấy hắn ta rất đáng thương. Rõ ràng là Kim Nguyên đã đến tay rồi mà còn gặp chuyện này, quả thật là quá xui xẻo!
“Ta chờ đợi ở nơi này lâu như vậy, cũng thấy không ít người đến cướp Kim Nguyên. Tuy nhiên cho dù thực lực có mạnh hay yếu cũng đều chết ở nơi này, bởi vì không có một oán linh nào ở nơi này sẽ trơ mắt nhìn vật mà mình không chiếm được bị người khác chiếm mất. Hôm nay khi các ngươi xuất hiện, ta chỉ biết Kim Nguyên nhất định sẽ bị đoạt mất. Ngươi không biết giờ khắc này ta vui sướng như thế nào đâu! Nữ tử kia chính là Thần thú thượng cổ Hỏa Phượng Hoàng, ta nghe nói ngày Hỏa Phượng Hoàng xuất thế, đại lục nhất định sẽ thống nhất. Chẳng qua, lời đồn này có từ rất lâu mà không thành hiện thực, cho nên không có mấy ai tin” Phong Lạc đột nhiên cười ra tiếng, nói: “Trước khi chết ta đã dùng công lực cả đời phong ấn Phong Nguyên chỉ là vì không muốn người nào khác chiếm được, mặt khác cũng là không muốn gia tộc Kim thị phát hiện ra. Ta chết ở chỗ này chính là số mệnh, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đưa món hời đặt vào tay bọn Kim thị này. Mấy năm nay ta đều luôn mong muốn đừng có ai đoạt được Kim Nguyên, lại mong rằng một ngày kia sẽ có người đoạt được nó. Ngươi không thể nào hiểu được cảm xúc phức tạp của ta đâu!”
“Đúng vậy, ta quả thật không hiểu vì sao ngươi phải mâu thuẫn như vậy. Phong thúc thúc, không phải chỉ cần sống thật vui vẻ là tốt rồi sao? Giống như mẹ ta, thật ra mẹ chẳng muốn tìm ngọc căn nguyên chút nào đâu. Mẹ từng nói nếu có thể được lựa chọn, mẹ thà rằng ở lại vương phủ trong Yến thành, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những ngày tháng an bình ấm áp. Thế nhưng vốn dĩ mẹ không được tự mình chọn lựa, đây chính là vận mệnh. Nếu mẹ không đoạt hết ngọc căn nguyên thì mẹ sẽ không thể bảo vệ chính mình, bảo vệ người thân của mình. Mấy ngày đầu đến đại lục Thần Chi, ta và mẹ bị bắt cóc, suýt chút nữa là đã chết, mà đệ đệ hay muội muội mà chính ta cũng không biết được lại chưa sinh ra đã không qua khỏi. Mẹ rõ ràng là rất thống khổ, nhưng lại không thể giải bày với bất kỳ ai, chỉ có thể liều mạng khiến cho bản thân ngày càng cường đại hơn, cường đại đủ để bảo vệ người thân. Tu cũng từng nói với ta, mà là một nữ nhân kiên cường, cho nên hắn mới nguyện ý giúp đỡ. Mẹ thật ra không hề biết, Tu đều nói cho ta nghe tất cả mọi chuyện. Còn nữa, nghe nói cha ta vì cứu mẹ mà bị thương suýt chết, nhưng ta tin rằng cha nhất định sẽ tìm được ta và mẹ. Gia đình chúng ta thất lạc khắp nơi trong cái thế giới rối loạn này, tuy ta không hiểu tại sao chúng ta không thể giãy ra khỏi sự trói buộc của vận mệnh nhưng ta tin lời mẹ, sống vui vẻ mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, ta cũng tin rằng mẹ nhất định có thể tập hợp đủ bảy viên ngọc căn nguyên, sau đó gia đình ta sẽ sum họp. Cho dù thế giới này có hắc ám cùng mục ruỗng như thế nào đi nữa cũng không bao giờ ngăn cản được chúng ta!” Đóa Đóa nhìn Phong Lạc, nàng không thể hiểu được cảm xúc phức tạp kia của hắn nhưng nàng có thể hiểu tâm tình muốn bảo vệ người nhà của mẹ. Cho nên, chuyện nàng có thể làm được thì nàng sẽ làm, mong rằng sẽ giảm bớt một chút gánh nặng cho mẹ.
“Ngươi nói rất đúng, là ta đã quá chấp nhất” Phong Lạc cười nói: “Không thể tưởng được một người đã sống mấy trăm năm lại không thấu đáo bằng một tiểu cô nương. Nhân loại là như thế, càng có nhiều thì lại càng muốn nhiều, càng phức tạp thì lại càng chấp nhất. Ngươi có biết ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã nghĩ gì không? Ta nghĩ, nếu như ta có được sự trợ giúp của ngươi thì ta nhất định có thể thống nhất thế giới. Thế nhưng, đáng tiếc! Ta có thể hỏi mẹ là gì hay không?”
Phong Lạc đương nhiên chưa từng nghe thấy xưng hô ‘mẹ’ này bao giờ.
“Chính là mẫu thân của ta!” Đóa Đóa đen mặt, đại thúc ngu ngốc!
“Ha ha ha… Thật là một xưng hô mới mẻ! Tiểu cô nương, bất kể thế nào thì cũng cám ơn ngươi đã mở cánh cửa này cho bọn ta. Vốn dĩ ta không muốn rời khỏi nơi này bởi vì ta rất muốn nhìn xem ai có đủ năng lực cướp được Kim Nguyên, ai sẽ tiếp tục chết ở nơi này. Thế nhưng bây giờ ta lại cảm thấy ngươi nói rất đúng, làm người thì chuyện quan trọng nhất chính là sống vui vẻ. Ta liều mạng tu luyện, vẫn chưa từng tận hưởng được một ngày vui vẻ thật sự. Bây giờ chính là lúc ta phải bắt đầu lại mọi thứ. Thật ra Kim Nguyên lọt vào tay ai cũng không còn là chuyện ta nên quan tâm. Từ lúc các ngươi vào đây thì ta đã biết rõ, dù sao cũng chúc các ngươi thành công! Khi ta rời khỏi đây, Phong Nguyên sẽ được giải trừ phong ấn, coi như là ta trả ơn cho ngươi, cũng chúc cả nhà các ngươi sẽ sớm ngày sum họp!” Phong Lạc cười ra tiếng, sau đó đi về phía cánh cổng tốt đen kia.
“Hỏa Phượng Hoàng xuất thế, xem ra ngày đại lục thống nhất sẽ không còn xa nữa. Có được tin tức này, quả thật không uổng một kiếp sinh tử!” Thanh âm cảm thán của Phong Lạc cũng từ từ biến mất đằng sau cánh cổng.
Đóa Đóa đóng cổng Minh Giới lại, từng cánh hoa đỏ rơi lả tả xuống mặt đất, những khúc xương trắng trên đất cũng biến mất. Khắp không gian kim khí giờ đây cũng chỉ còn lại mấy cỗ quan tài cô đơn. Đám lão già này thì Đóa Đóa không thể tiễn đi được bởi vì bọn họ vẫn chưa chết, chỉ bị người khác giam cầm khiến cho chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng không chút ý thức. Chỉ cần nơi này bị xâm lấn, bọn họ liền ra sức chiến đấu cho đến khi bị giết chết mới thôi. Thế nhưng ý thức vẫn còn tồn tại, chỉ cần Kim Nguyên vẫn còn ở đây thì ý thức vẫn sẽ không bị diệt. Chẳng qua, mỗi một lần ý thức của bọn họ chỉ có một sinh mệnh mà thôi, đã chết đi thì cũng chỉ có thể chờ đến lần sau tái chiến.
Đóa Đóa giải quyết hết đám oán linh này liền quay đầu nhìn lên trận đại chiến trên không trung. Nàng bắt tay thành hình chiếc loa ngay miệng, hô to: “Mẹ, bắt lấy!”
Phong Nguyên bị ném lên trên, đám lão già cương thi này sẽ không nhào đến tranh đoạt. Phong Nguyên cũng không phải là một viên ngọc bình thường, nó bị Đóa Đóa ném đi vậy mà có thể phá vỡ lớp bảo vệ kim loại bên ngoài.
Vân Liệt Diễm nắm lấy Phong Nguyên, khóe miệng co giật. Đây là thứ có thể ném bậy ném bạ hay sao? Nếu như ném bể thì sao?
Cất Phong Nguyên vào người, ánh mắt Vân Liệt Diễm rơi vào trên người đám lão già cương thi xung quanh. Không rảnh để bồi chơi với bọn họ rồi! Hai cánh tay mở ra, nháy mắt Vân Liệt Diễm hóa thành một con Hỏa Phượng Hoàng thật lớn, tiếng kêu vang vọng cả không gian. Nàng cúi người xuống, hai chiếc cánh xoay quanh phóng công kích về phía đám lão già. Ngọn lửa xuyên thấu qua người bọn họ, nhất thời xung quanh vang lên những tiếng nổ mạnh. Đám người cương thi vây quanh Vân Liệt Diễm giờ phút này lại không cam lòng ngẩng đầu, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, thân thể hoàn toàn bị phá vỡ.
Vân Liệt Diễm phủi tay, sau đó đáp xuống đất.
Cùng lúc đó, phía dưới tượng Phật bằng vàng, Đại trưởng lão cùng Kim Danh Tường đều nghe thấy tiếng kêu vang, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
“Đại trưởng lão, thật sự phải mở Diệt Trận sao?” Kim Danh Tường khẩn trương đến nỗi hai tay đều thấm đẫm mồ hôi. Hỏa Phượng Hoàng! Tuyệt đối là Hỏa Phượng Hoàng! Bây giờ, không còn ai dám nghi ngờ nữa rồi!
“Mở! Nhất định phải mở! Mau, nếu còn chần chừ thì không còn kịp nữa!” Ánh mắt Đại trưởng lão đầy phức tạp nhìn tượng Phật khổng lồ, lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy? Hỏa Phượng Hoàng không phải đã chết từ tám năm trước rồi sao? Lốc xoáy trắng kia chứa năng lượng Thiên Thần, làm sao có thể? Làm sao có thể chứ?”
Giờ phút này Kim Danh Tường cũng bất chấp Đại trưởng lão đang lẩm nhẩm cái gì, chỉ nghe thấy một tiếng ‘mở’ kia thì toàn bộ những người còn lại đều lùi về phía sau, toàn bộ hợp lực phóng về phía đỉnh đầu của tượng Phật.
Một cột sáng khổng lồ đánh xuống đỉnh đầu tượng Phật thì viên ngọc bên trên nháy mắt có biến hóa, kim khí xung quanh hóa thành một bàn tay thật lớn bao trùm lấy viên ngọc.
Làm xong tất cả những chuyện này, Kim Danh Tường cùng toàn bộ trưởng lão đều quỳ xuống mặt đất, bái ba lạy với tượng Phật. Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một gió xoáy thật lớn, bầu trời nháy mắt biến thành một mảnh hắc ám.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Kim Danh Tường biến sắc.
“Không biết nữa, giống như… giống như là năng lượng của Phong Nguyên…” Lúc này, một tộc nhân quỳ gối phía sau Kim Danh Tường run giọng nói.
Sắc mặt Đại trưởng lão cũng ngưng trọng chưa bao giờ có, sau đó quỳ rạp xuống đất thét lên: “Trời muốn diệt Kim thị ta rồi!”
Gia tộc Kim thị giờ đây lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có, đây là lần đầu tiên trong mấy vạn năm qua bọn họ gặp được trận cướp đoạt lớn đến như vậy.
“Mẹ, bây giờ chúng ta đã lấy được Kim Nguyên rồi sao?” Đóa Đóa nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền vui vẻ chạy tới.
Vân Liệt Diễm gật gật đầu, sau đó nghiêm mặt nhìn Đóa Đóa, mắng: “Không phải mẹ đã bảo con an phận một chút rồi sao?”
“Hì hì! Mẹ, con rất an phận!” Đóa Đóa lắc lắc cánh tay Vân Liệt Diễm làm nũng.
“Vậy con nói cho ta biết Phong Nguyên con ném đến là từ đâu ra?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy xung quanh Phong Nguyên có phong ấn, nếu không thì Kim thị biết bao nhiêu năm qua cũng không hề không cảm nhận được khí tức của nó. Thế nhưng lúc Đóa Đóa ném Phong Nguyên đến cho nàng, phong ấn xung quanh nó đã không còn.
“Mẹ, con thật không biết mà! Sau khi dọn dẹp hết đống xương trắng trên đất thì thấy nó liền ném cho mẹ đó thôi” Đóa Đóa chớp chớp mắt, nàng không biết, thật sự không biết!
Vân Liệt Diễm liếc con bé một cái, thấy nàng không sao nên cũng không tiếp tục tính toán.
Lúc này, Vàng cùng Kim Trầm Khê cũng ra khỏi kết giới.
“Đóa Đóa, muội không sao chứ? Làm ta sợ muốn chết!” Vàng nhìn thấy Đóa Đóa không sao, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Diễm nhi, thế nào rồi?” Kim Trầm Khê nhìn Vân Liệt Diễm.
“Không sao cả! Ta nghĩ kết giới này từ bây giờ cũng không còn tồn tại nữa” Vân Liệt Diễm nhìn về phía những cỗ quan tài trống không bên kia, thi thể đã bị nổ thành bụi hẳn là không thể quay lại được. Đã không còn những người này, trận pháp bên trong cấm địa Kim thị cũng không còn tồn tại.
“Trầm Khê, thật xin lỗi vì đã phá hủy cấm địa Kim thị” Vân Liệt Diễm vẫn cảm thấy có lỗi một chút, dù sao đây cũng là nơi yên nghỉ của tổ tiên người ta.
Kim Trầm Khê lắc lắc đầu, nói: “Nàng không có chuyện gì thì tốt rồi! Gia tộc Kim thị vốn nên biến mất từ lâu, nhiều năm qua nơi đây ngày càng xuất hiện thêm nhiều bộ xương cốt, nó cũng nên bị hủy diệt”
Lúc nhìn đến những bộ xương cốt kia, Kim Trầm Khê nhịn không được cảm thán. Nơi đây cũng chỉ là gia tộc Kim thị, còn những gia tộc khác chưa nói đến, không biết bao nhiêu người đã điên cuồng vì ngọc căn nguyên rồi tìm đến cái chết. Sự thống trị của bát đại gia tộc nên sụp đổ từ lâu, nếu không cũng sẽ chỉ có thêm nhiều người vô tội bị liên luỵ, hoặc là có thêm nhiều người dã tâm bừng bừng chết ở nơi này.
“Đi thôi, đến lấy Kim Nguyên!” Tầm mắt Vân Liệt Diễm dừng trên Kim Nguyên, bây giờ mọi chướng ngại đều đã bị diệt, Kim Nguyên cũng đã ở ngay trước mắt.
Bọn họ có chút khẩn trương đi từ từ về phía Kim Nguyên.
Vân Liệt Diễm vươn tay lấy Kim Nguyên từ trên bệ xuống. Đúng lúc này, một tiếng nổ vang đột nhiên truyền đến.
“Đeo bình dưỡng khí vào!” Vân Liệt Diễm là người phản ứng đầu tiên. Nơi này nhất định còn có cơ quan, bây giờ muốn bố trí kết giới cũng không còn kịp nữa. Bọn họ đang không ngừng rơi xuống, phía trên đầu truyền đến thanh âm đóng kín lại của kim loại, rất rõ ràng bọn họ đã rơi vào một cái bẫy.
Xung quanh đều một mảnh tối đen mà bọn họ vẫn không ngừng rơi xuống dưới.
Vân Liệt Diễm cảm thấy không khí xung quanh càng lúc càng loãng, thậm chí còn gần như tiêu mất. May mắn là nàng đã có sự chuẩn bị, nếu không thì sẽ phải chết ngạt ở nơi này. Ở nơi không khí loãng thì năng lượng nguyên tố hỏa cũng không thể phát huy tác dụng của nó, cho nên bây giờ nàng muốn sử dụng năng lực cũng rất khó khăn.
Bởi vì bọn họ đang không ngừng rơi xuống, xung quanh chỉ có tiếng gió vù vù, cho dù có nói chuyện cũng không nghe thấy.
Rơi xuống, không ngừng rơi xuống.
Cũng không biết đã qua bao lâu, lâu đến nỗi Vân Liệt Diễm cảm thấy mình càng lúc càng khó thở. Lúc trước nàng bảo Vàng làm một chiếc bình dưỡng khí đơn giản chẳng qua chỉ là để phòng hờ, nàng quả thật không ngờ sẽ có lúc dùng đến chúng. Thế nhưng lượng không khí bây giờ lại không đủ dùng. Vàng với Đóa Đóa nhất định không sao, nhưng nàng lại không biết Kim Trầm Khê bây giờ còn sống hay không nữa. Xung quanh hoàn toàn tối đen, nàng thật không nhìn thấy ba người bọn họ đang ở nơi nào.
Lại không biết qua bao lâu, Vân Liệt Diễm rốt cuộc cũng cảm thấy mình rơi vào trong nước. Nàng như được giải phóng, chỉ biết thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả người lại như bị đánh nát, một chút sức lực cũng không có. Đốt một ngọn lửa trước mặt, nhưng không khí còn không có để thở huống gì đến duy trì ngọn lửa ấy, cho nên nó vừa nhóm lên đã bị tàn lụi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Vân Liệt Diễm nhíu mày, đột nhiên nhớ ra Mộc Nguyên mà Ngục Tu đã đưa cho mình.
Bảy viên ngọc căn nguyên là nguyên tố tự nhiên cấu thành nên thế giới này, Mộc Nguyên cùng Thủy Nguyên tác động lẫn nhau hẳn là có một chút tác dụng. Nàng không rành về hoá học, từ lâu đã quên cái gì là hàm lượng nước cùng phân tử nguyên tử, thật sự cũng không nghĩ ra những phản ứng hóa học của chúng. Vân Liệt Diễm cũng chỉ ôm hi vọng thử một chút, lấy Thủy Nguyên cùng Mộc Nguyên ra, có đôi khi đánh bậy đánh bạ cũng có chút tác dụng.
Ánh sáng của Thủy Nguyên cùng Mộc Nguyên lập tức rọi sáng xung quanh, rốt cuộc thì Vân Liệt Diễm cũng có thể quan sát nơi đây một chút. Khắp nơi đều là nước, dường như nàng đã đến một nơi rất sâu dưới lòng đất. Sau đó, nàng nhìn thấy Kim Trầm Khê nằm ở một nơi cách mình không xa. Hắn có vẻ khá may mắn khi rơi xuống gần một mõm đá, nên mới không bị chìm xuống.
Vân Liệt Diễm định bơi về phía hắn thì nghe thấy hai tiếng bùm, là Vàng cùng Đóa Đóa.
“Ô ô… Mẹ đang ở đâu vậy?” Đóa Đóa lớn tiếng gọi.
Mặt Vân Liệt Diễm đen thui. Đứa nhỏ này, có thể nhìn xung quanh một lần rồi hãy lên tiếng gọi hay không?
Vân Liệt Diễm ho nhẹ một tiếng, mặc dù Thủy Nguyên và Mộc Nguyên đã được lấy ra nhưng nàng cũng chỉ cảm thấy hơi tốt hơn một chút mà thôi, hơi thở vẫn rất không thông thuận, thậm chí còn không thể cất tiếng nói.
Đóa Đóa nhìn thấy Vân Liệt Diễm liền bật người bơi lại, Vàng cũng vội vàng bơi đến.
Đến khi Đóa Đóa đến nơi, Vân Liệt Diễm dùng ánh mắt bảo Đóa Đóa bơi đến xem Kim Trầm Khê còn sống hay không. Bây giờ có lẽ chỉ mỗi Đóa Đóa là không gặp khó khăn với hô hấp. Vân Liệt Diễm không khỏi cảm thán, hoa nơi Minh Giới quả thật rất lợi hại, chẳng hạn như Đóa Đóa bây giờ đã không cần hô hấp hay ăn cơm vẫn có thể duy trì sự sống bởi vì con bé là bất tử.
Đóa Đóa bơi tới trước mặt Kim Trầm Khê, vỗ vỗ mặt của hắn rồi nói: “Mẹ, Trầm Khê thúc thúc chưa chết, nhưng cũng sắp chết rồi!”
Đúng vậy, hơi thở của hắn đã rất mong manh, dường như chỉ cách cái chết bằng một ranh giới mỏng. Lúc này, vàng lấy trên lưng xuống chiếc bình dưỡng khí còn lại đưa cho Đóa Đóa.
Đóa Đóa chụp lồng dưỡng khí vào mũi Kim Trầm Khê rồi nói với Vân Liệt Diễm: “Mẹ, ổn rồi!”
Vân Liệt Diễm gật gật đầu, sau đó chỉ chỉ tay xuống nước. Muốn trèo lên trên là chuyện không thể, bọn họ không có đủ không khí để đỡ Kim Trầm Khê thoát khỏi đây. Cũng không thể tiếp tục chờ ở chỗ này bởi vì không bao lâu sau thì bọn họ sẽ thiếu không khí mà chết. Không thể không thừa nhận, chiêu này của gia tộc Kim thị vô cùng tuyệt diệu. Vạn vật trên thế gian này đều cần hô hấp mới có thể sống, chỉ ngoại trừ loài Tà Hoa đến từ Minh Giới, phỏng chừng thế giới cũng chỉ có duy nhất một mình Đóa Đóa như vậy.
Đối với những sinh vật bình thường như bọn họ thì vốn không thể giữ được mạng đi lên phía trên dưới tình huống này, trừ phi là tiếp tục bơi theo dòng. Nơi này có nước, nói không chừng có đường dẫn vào. Dù sao ở lại đây cũng mất mạng, chi bằng cứ đánh cược một phen, còn sống thì là bọn họ may mắn, nếu như chết thì cứ coi như là số mệnh đi.
Thế nhưng, Vân Liệt Diễm lại có chút nhớ thương Hàn Chỉ cùng Thiểm Thiểm.
Mấy năm nay nàng vẫn không dám nhớ đến hắn, mỗi lần nhớ đến hắn đều cảm thấy đau đớn. Nàng thật ra là người rất ích kỷ, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không tự ý rời bỏ Hòa thành mà không để lại cho hắn một chút tin tức nào. Nàng biết rõ Hàn Chỉ nhất định sẽ đi tìm nàng, nhưng nàng lại không nói một câu mà bỏ đi, thậm chí còn ‘cửu tử nhất sinh’. Loại đau đớn đó, hắn có cảm nhận được không?
Hắn đã vượt qua mấy năm này như thế nào? Lấy thực lực Thần cấp Tứ giai đối kháng với cao thủ Thần cấp thất giai, làm sao hắn có thể thắng được? Rốt cuộc hắn đã phải trả giá bao nhiêu mới đổi được chiến thắng lần đó? Lại rốt cuộc hắn đã phải kiên trì như thế nào mới sống được?
Nhớ đến hắn, hắn lại đau đến thấu triệt tim gan. Cho nên, nàng ích kỷ không dám nhớ đến hắn, không dám nhớ đến nam nhân khiến cho nàng yêu đến ngây dại, khiến cho nàng không tiếc phải trả giá kia.
Nhớ đến hắn, nàng lại nhớ đến đứa con không có duyên với bọn họ. Áy náy như thủy triều lan tràn vào sâu tận đáy lòng nàng theo từng đợt, bao phủ hoàn toàn cơ thể nàng.
Nàng có lỗi với Hàn Chỉ, có lỗi với con của bọn họ.
Nàng không biết nên dùng tâm tình gì để đối mặt với hắn, nàng cũng sợ phải đối mặt trước hắn.
Nhận được chỉ thị của nàng, Vàng cùng Đóa Đóa đều không chút do dự bơi sâu vào bên trong động. Bây giờ chỉ có một mình Đóa Đóa là người an ổn nhất, cho nên trách nhiệm kéo Kim Trầm Khê là của nàng. Bọn họ đều tin tưởng tuyệt đối Vân Liệt Diễm, cho dù Vân Liệt Diễm nói cái gì thì bọn họ cũng sẽ không tiếc sức làm theo.
Vân Liệt Diễm bỏ Mộc Nguyên vào người, chỉ sử dụng Thủy Nguyên để quan sát hướng đi của Đóa Đóa và Vàng. Giữ Thủy Nguyên ở ngoài là có nguyên nhân, bọn họ đang ở trong nước mà Thủy Nguyên lại rất mẫn cảm với nước, nói không chừng còn có thể đưa bọn họ đến nơi an toàn.
Bây giờ nàng chỉ biết nơi đây là dưới lòng đất, cho nên bọn họ sẽ phải bơi rất lâu. Tuy nhiên có Thủy Nguyên ở đây thì khác, linh tính của nó sẽ dẫn nàng đến nơi có nhiều nước nhất.
Vân Liệt Diễm đã cạn kiệt sức lực, đây là lần đầu tiên trong đời nàng tàn tạ nhất. Tuy là thắng nhưng nàng cũng mất gần hết sức lực, nguồn năng lượng chồng chất của những lão già kia dưới tác dụng của Kim Nguyên, chúng ít nhất cũng là Thần cấp bát giai cấp ba. Nàng muốn chiến thắng, chuyện không phải là khó khăn bình thường. Nếu không phải nhờ Đóa Đóa đưa Phong Nguyên đến kịp lúc, nàng không thể thoát khỏi lớp vây bằng kim loại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Tuy nhiên, một kích cuối cùng cũng đã tiêu hao không ít năng lượng.
Đoạn đường rơi xuống nơi này đã hít thở khó khăn, thân thể không ngừng lao xuống, cảm giác như bị xé rách, bây giờ còn phải liều mạng bơi, thật là mệt đến sắp chết. Thế nhưng bất kể thế nào, chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bọn họ không thể buông lỏng.
Không biết là do Thủy Nguyên dẫn lối hay là vị số mệnh cả bốn người chưa đến đường cùng, không biết đã bơi bao lâu, ngay khi Vân Liệt Diễm đã mệt đến chết lặng thì một chút hi vọng lại xuất hiện. Từ phía xa, có vài tia sáng le lói truyền đến.
Là ánh mặt trời!
Nước của dần ấm hơn, rốt cuộc bọn họ cũng thoát chết. Cất Thủy Nguyên đi, Vân Liệt Diễm cố sức bơi về phía có ánh sáng. Một khắc rời khỏi mặt nước, Vân Liệt Diễm có một loại cảm giác mê muội.
“Mẹ, rốt cuộc chúng ta cũng thoát rồi!” Đóa Đóa đỡ Kim Trầm Khê lên bờ biển, sau đó nhảy cẩn lên hoan hô.
Thế nhưng bọn họ chưa thả lỏng được bao lâu thì sắc mặt lại trầm xuống.
Nơi này là…