— Vân Liệt Diễm —
“Sao vậy?” Qua một lúc lâu, Hàn Chỉ cảm thấy tâm tình của Vân Liệt Diễm tốt hơn nhiều mới thấp giọng hỏi.
“Chuyện sắp tới do một mình ta xử lý, ngươi không được nhúng tay vào. Ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó” Trong mắt Vân Liệt Diễm đã không còn bi thương, chỉ có sự lạnh lùng.
Hàn Chỉ gật nhẹ đầu, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đều tại ngươi, hại khổ thúc thúc của ta!” Vân Liệt Diễm trừng mắt với Hàn Chỉ. Tên đầu sỏ này, mới chỉ đeo cái mặt nạ da người thôi mà đã mê hoặc nữ nhân như vậy, rốt cuộc có phải là người hay không?
Mặt mũi Hàn Chỉ đen thui. Tại sao lại liên lụy đến hắn rồi?
“Đều tại Vân Mộng Chỉ thích ngươi, cho nên mới làm ra chuyện hoang đường như vậy. Khuôn mặt này này, chính là đầu sỏ!” Vân Liệt Diễm vươn tay nhéo gương mặt hắn.
“Chờ đến Yến thành, sau khi chúng ta kết hôn, ta sẽ tháo cái mặt nạ này ra, sẽ không bao giờ đeo nó nữa, nàng có chịu không?” Hàn Chỉ dịu dàng dụ dỗ, bây giờ là lúc nàng đang tức giận, không thể đối nghịch với nàng, nếu không thì nàng sẽ càng thêm tức giận.
Đây là kinh nghiệm hắn đã đúc kết được trong khoảng thời gian ở bên Vân Liệt Diễm.
“Vậy bây giờ ngươi không thể xé nát nó không? Nói không chừng bộ mặt thật của ngươi còn xấu hơn cả cái lớp da người này” Vân Liệt Diễm vẫn một mực không tin, một người bình thường sao có thể đeo mặt nạ, nhất định là do quá xấu đến nỗi không dám ra đường gặp người khác cho nên mới sẽ che lại.
“Bộ dạng Thiểm Thiểm rất xấu sao?” Hàn Chỉ không đáp lời Vân Liệt Diễm mà hỏi cái khác.
“Người nào không biết Thiểm Thiểm nhà ta chính là nam tử xinh đẹp nhất đại lục Tranh Vanh này? Nữ nhân nhìn thấy nó đều phải chảy nước miếng” Nhắc đến Vân Thiểm Thiểm, Vân Liệt Diễm lại có dịp đắc ý kiêu ngạo.
“Thiểm Thiểm rất giống ta, ít nhất cũng giống đến bảy phần” Hàn Chỉ nghĩ nghĩ, vẫn là nói chuyện này với Vân Liệt Diễm.
“Đừng mà! Ngươi mà đẹp giống Thiểm Thiểm nhà ta một phần đã là kỳ tích rồi, còn bảy phần…” Vân Liệt Diễm đang nói, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng: “Ngươi nói bộ dạng của ngươi rất giống Thiểm Thiểm?”
Hàn Chỉ gật gật đầu: “Đúng vậy! Lần đầu tiên nhìn thấy Thiểm Thiểm, ta đã cảm thấy nó nhất định là con trai ta, nếu không thì cũng sẽ không giống nhau đến như vậy”
“Không thể nào!” Vân Liệt Diễm lắc lắc đầu: “Tuyệt đối không thể nào! Chuyện đêm hôm đó không phải chúng ta đều đã nói với nhau rồi sao? Cho nên tuyệt đối không thể nào!”
“Vậy bây giờ nàng tháo mặt nạ của ta ra nhìn thì sẽ biết, không phải sao?” Hàn Chỉ trợn mắt nhìn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.
“Không thèm!” Bàn tay của Vân Liệt Diễm đã đặt bên tai Hàn Chỉ rồi, nhưng lại không ra tay. Nàng cũng không biết tại sao, một khắc đó nàng cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhanh đến khiến nàng cảm thấy kinh hoàng.
Hàn Chỉ khẽ lắc đầu: “Nàng rồi sẽ biết thôi”
“Chúng ta đi ra xem một chút đi, chuyện này rất phức tạp” Vân Liệt Diễm đề nghị. Bây giờ nàng nghi ngờ kẻ giết người trong thành chính là Vân Mộng Chỉ, nhưng nàng lại không đoán được nàng ta rốt cuộc có chuyện gì không thể tiết lộ ra ngoài.
“Được!” Hàn Chỉ chuẩn bị mọi thứ, định ra ngoài cùng Vân Liệt Diễm.
Đúng lúc này, không biết ở nơi nào xuất hiện tiếng mèo kêu.
Vân Liệt Diễm nhớ đến tình cảnh mình nhìn thấy, trong lòng càng thêm khẳng định chuyện này có liên quan đến Vân Mộng Chỉ. Vì vậy nàng dùng ánh mắt ra hiệu với Hàn Chỉ, hai người lặng lẽ đi ra ngoài, muốn xem có phải là Vân Mộng Chỉ hay không.
***
Vân Phụng Khải vừa mới rửa mặt xong, chuẩn bị ngủ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng mèo kêu kỳ quái. Hắn ngay lập tức mặc quần áo chạy ra ngoài xem, còn chưa đi đến cửa thì cánh cửa sổ đột nhiên tự mở ra.
Hắn đi tới cửa bên cạnh chuẩn bị đóng cửa, lại nghe thấy một tiếng nức nở của nữ tử.
“Phụng Khải, chàng trở về rồi sao?” Thanh âm mềm yếu mang theo tình ý vang lên, lại khiến cho thân thể Vân Phụng Khải bị chấn trụ.
Hơn nửa ngày, hắn mới cứng ngắc quay đầu lại, giọng nói có chút run rẩy: “Tinh… Tinh nhi!”
Chỉ thấy Tân Tinh mặc một chiếc áo trắng từ đầu đến chân, mái tóc dài rối tung, vẻ mặt tràn đầy đau khổ.
“Tinh nhi, là nàng! Ta đang nằm mơ sao? Thật là nàng!” Vân Phụng Khải bước nhanh về phía Tân Tinh, nàng lại lui về phía sau vài bước, lắc lắc đầu.
“Tinh nhi!” Trên mặt Vân Phụng Khải không che giấu được vui sướng: “Tinh nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao nàng lại ở đây?”
“Phụng Khải, có thể nhìn thấy chàng, thật tốt! Chàng đừng hỏi nữa” Tân Tinh lắc lắc đầu, trong mắt để lộ bi thương cùng tan nát cõi lòng.
“Ha ha, tam thúc, nàng không muốn nói thì để ta nói cho ngươi biết nhé!” Một tiếng trêu chọc kiều mỵ truyền đến từ sau lưng, đầu Vân Phụng Khải đột nhiên đau đớn, đau đến nỗi hắn gần như muốn rống ra tiếng.
“Sao vậy? Tam thúc, tại sao chỉ mới nghe thấy tiếng của ta thì đã kích động như thế chứ? Chỉ nhi rất đau lòng đó!” Vân Mộng Chỉ nhếch môi cười. Mười năm qua đi, nàng ta vẫn kiều mỵ như trước, nện bước ưu nhã đi về phía Vân Phụng Khải.
“Đứng lại! Vân Mộng Chỉ, ngươi đi thêm một bước nữa thì đừng trách ta không khách khí!” Trên mặt Tân Tinh đã không còn thống khổ lúc nãy, mà chính là hận thù khắc cốt ghi tâm, nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Chỉ.
“Ha ha, ngươi sẽ không khách khí với ta như thế nào?” Ánh mắt Vân Mộng Chỉ nhìn Vân Phụng Khải đầy thâm tình cùng chân thành: “Nhìn thấy tam thúc ta bị dọa kìa, sợ hắn nhớ lại chuyện lúc trước sao? Có muốn ta giúp ngươi nhớ lại một chút không? Mấy năm nay, cả ngày lẫn đêm Chỉ nhi đều chưa từng quên tam thúc đâu!”
“Vân Mộng Chỉ, đồ vô sỉ!” Sắc mặt Tân Tinh đầy lạnh lẽo, lập tức hóa thành vô số bóng trắng bao vây Vân Mộng Chỉ, sau đó hình thành một làn sương mù màu đen.
“Chỉ vậy thôi mà muốn đánh với ta à?” Vân Mộng Chỉ cười lạnh, ống tay áo tung bay, chỉ trong chốc lát đã thoát ra khỏi làn sương mù.
Tân Tinh vẫn không ngừng lại, một tia sáng bay ra từ lòng bàn tay nàng, đánh về phía Vân Mộng Chỉ. Vân Mộng Chỉ chuyển thân, một người lập tức biến thành chín người, hai tay chạm nhau đánh ra một tia sáng màu ngọc bích, chín tia sáng tụ hợp tại một chỗ, hình thành một tấm màn cực lớn ngăn cản đòn tấn công của Tân Tinh.
Hai người đều lui về phía sau vài bước.
“Tinh nhi, chúng ta cũng đã đánh mười năm rồi, cũng không phân thắng bại. Ngươi cảm thấy hôm nay ngươi có thể thắng ta sao? Còn nữa, ngươi đã quên lúc trước ngươi đã chết như thế nào rồi sao? Nếu không phải hắn phản bội ngươi, ngươi sẽ nản lòng sao? Hôm nay vậy mà ngươi còn muốn ngăn ta khiến cho hắn nhớ lại chuyện cũ” Vân Mộng Chỉ cười lạnh: “Ngươi không chịu đầu thai, bám theo ta suốt mười năm thì thế nào? Ngoại trừ vây ta trong Đồng thành thì ngươi còn có thể làm được gì? Không phải là ngươi không muốn tổn thương người vô tội hay sao? Ta đây giết thêm một đám người nữa, xem ngươi có thể làm gì để gây khó dễ cho ta!”
“Nếu không phải ngươi thì tại sao chàng có thể phản bội ta? Ngươi dùng phương thức tàn nhẫn như vậy hãm hại chúng ta, ngươi không sợ sẽ gặp báo ứng sao? Còn nữa, ngươi còn chưa chết, ta làm sao có thể yên tâm đi đầu thai? Ta cho ngươi biết, Vân Mộng Chỉ, cho dù Tân Tinh ta có làm cô hồn dã quỷ một ngàn năm cũng nhất định phải đợi đến ngày ngươi chết! Ta không giết được ngươi, càng không ngăn cản được ngươi đi giết người vô tội, nhưng ngươi vĩnh viễn đừng mong có thể rời khỏi Đồng thành. Những oan hồn bị ngươi hại chết đều đang ở đây nhìn ngươi này!” Vân Mộng Chỉ không chết, Tân Tinh nàng cũng sẽ không đầu thai. Làm cô hồn dã quỷ thì như thế nào? Nàng chính là muốn bám lấy ả ta, khiến cho ả ta không được sống yên ổn!
“Báo ứng? Ha ha, Tinh nhi, ta có lỗi với ngươi sao? Là ta hại ngươi, khiến ngươi đã mất đi đứa nhỏ, nhưng ta không phải đã trả lại cho ngươi rồi sao? Ngày đó, trong phòng ta, không phải ngươi đã tận mắt nhìn thấy tam thúc đẩy ngã ta, hại hai đứa con trai đã thành hình của ta chết thảm trong bụng, không phải sao? Một khắc đó, không phải ngươi đã mỉm cười à? Ngươi nghĩ rằng ta không nhìn thấy ngươi sao?” Mèo là loài động vật có linh tính, nàng lại có được hạt linh hồn của Thiên linh thú Miêu Yêu chín mạng, có năng lực cùng thực lực như của Miêu Yêu chín mạng, làm sao có thể không nhìn thấy linh hồn của Tân Tinh.
“Thì sao? Ta chết, ngươi lại không chết, không phải sao?” Tân Tinh cười lạnh, báo ứng như vậy làm sao có thể đủ? Lúc trước là nàng quá đơn thuần thiện lương mới có thể bị nàng ta hại thảm như vậy, không nhìn tận mắt nàng ta chết, nàng vĩnh viễn cũng đều không nhắm mắt.
“Tốt! Rất tốt! Để xem giữa hai chúng ta, ai sẽ thắng!” Vân Mộng Chỉ cũng bị Tân Tinh chọc giận. Mười năm rồi, oan hồn Tân Tinh này bám theo nàng suốt mười năm, đáng tiếc nàng không phải Tinh nhi ngu ngốc ngày xưa, bị dọa một chút liền phát điên lên. Không phải muốn đánh nhau với nàng sao? Vậy cứ tiếp tục đánh thôi!
“A…!” Nghe đối thoại của hai người, trong đầu Vân Phụng Khải xuất hiện một đống hình ảnh khiến cho hắn đau đến kêu thảm thiết.
“Phụng Khải!” Tân Tinh lo lắng đi đến, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Vân Phụng Khải thì nàng liền khổ sở. Quả thật là nàng từng oán Vân Phụng Khải, nhưng xét cho cùng thì Vân Phụng Khải mới thật sự là người bị hại. Vân Mộng Chỉ dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để báo thù hắn, sau bao nhiêu đau đớn hắn mới tự che kín ký ức của mình.
Hôm nay bắt đầu nhớ lại, hắn có thể tiếp nhận được sao?
“Ngươi lo cho hắn?” Vân Mộng Chỉ nhếch môi, nói: “Ngươi lo cho hắn thì sao? Ngươi đừng quên bản thân mình chỉ là một cô hồn dã quỷ. Ngươi đã chết rồi, không còn là người, ngươi không an ủi được hắn, cũng vĩnh viễn không thể nối lại duyên xưa với hắn. Hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, hắn đã quên ngươi từ lâu rồi, ngươi mau thanh tỉnh đi! Có lẽ ngươi nên giết hắn, như vậy thì hắn mới có thể làm bạn với ngươi, các ngươi mới có thể làm một đôi phu thê cô hồn dã quỷ. Ha ha ha…”
“Ngươi mới là quỷ!” Một tiếng mắng khẽ cắt đứt tiếng cười của Vân Mộng Chỉ. Vân Liệt Diễm đi tới, cố nén xúc động muốn làm thịt Vân Mộng Chỉ ngay lập tức.
“Ngươi là ai? Tại sao ta lại thấy có chút quen?” Vân Mộng Chỉ khẽ nhíu mày nhìn Vân Liệt Diễm, hơn nửa ngày mới bừng tỉnh mở miệng: “Thì ra là tiểu muội! Nhiều năm không gặp, cũng đã lớn thành một cô nương duyên dáng yêu kiều rồi. Nhìn bộ dạng này, thật đúng có vài phần tương tự với đại nương, thậm chí còn đẹp hơn đại nương vài phần!”
“Cám ơn đại tỷ đã khen ngợi! Làm sao có thể sánh với đại tỷ chứ? Tỷ cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn giống như những cô nương mới mười mấy tuổi, thật khiến cho người ta ngưỡng mộ!” Vân Liệt Diễm mỉm cười nhưng trong lòng lại không cười. Không ai là không biết nói lời khách sáo, không phải sao?
“Miệng lưỡi tiểu muội thật ngọt! Tỷ tỷ nhớ năm đó, lúc tỷ rời khỏi Vân gia, ngay cả một câu nguyên vẹn mà muội cũng nói không thành, hôm nay ngược lại càng ngày càng thông minh đáng yêu!” Vân Mộng Chỉ mỉm cười, mang một bộ dáng trưởng bối.
“Hơn nửa đêm mà đại tỷ không ở vương phủ lại chạy đến khách điếm nhỏ bé này, không sợ đại tỷ phu sốt ruột sao? Có phải đại tỷ biết tiểu muội đến đây cho nên đặc biệt ra nghênh đón không?” Vân Liệt Diễm nhếch khóe miệng. Miêu Yêu chín mạng thì sao? Không phải cũng chỉ là kéo bè kéo phái đánh hội đồng hay sao? Nàng không phải là chưa chơi trò ‘giáp lá cà’!
“Tỷ tỷ thật sự không biết tiểu muội lại đi cùng với tam thúc. Có thể nhìn thấy tiểu muội, tỷ rất vui vẻ. Tỷ muội chúng ta nhiều năm chưa từng gặp mặt, không bằng theo tỷ đến vương phủ, ở lại đó vài ngày, tỷ muội chúng ta cùng ôn chuyện cũ, thế nào?” Vân Mộng Chỉ nhếch miệng, cười vô cùng chân thành.
“Đương nhiên là được chứ! Thế nhưng phu quân muội cũng đến đây, quấy rầy tỷ không biết có bất tiện hay không?” Vân Liệt Diễm rất tò mò, không biết Vân Mộng Chỉ đang tính toán cái gì.
“Đương nhiên là không rồi!” Vân Mộng Chỉ đi đến nắm lấy tay Vân Liệt Diễm, than thở: “Tiểu muội không biết đâu, mấy năm qua tỷ tỷ chỉ có một mình ở Đồng thành, thật sự là rất tịch mịch, hàng ngày đều ngóng trông có ai đó đến giải sầu với tỷ”
Những lời này Vân Mộng Chỉ nói là sự thật. Nàng ta bị Tân Tinh giam trong Đồng thành mười năm, ngoại trừ giết người cho hả giận thì nàng ta thật sự không tìm được cách nào khác để giải trí. Tân Tinh này, thật sự là âm hồn bất tán!
“Vậy muội đành quấy rầy tỷ tỷ rồi!” Vân Liệt Diễm mỉm cười, ngẩng đầu liếc nhìn Tân Tinh. Quả thật mỹ nữ áo đỏ nói không sai, thế giới to lớn này không thiếu cái lạ, oan hồn Tân Tinh này vậy mà đuổi theo Vân Mộng Chỉ đến Đồng thành, hơn nữa còn bám lấy suốt mười năm.
“Chúng ta là tỷ muội, nói cái gì mà quấy rầy với không quấy rầy chứ? Vậy tiểu muội cùng tỷ đến vương phủ đi!” Vân Mộng Chỉ kéo tay Vân Liệt Diễm định chạy đi.
“Đại tỷ, ta tới đây cũng đã nửa ngày mà tỷ còn không giới thiệu tỷ tỷ áo trắng này cho ta biết sao?” Vân Liệt Diễm lại không chút ý định rời khỏi đây, mà là nhìn về phía Tân Tinh, khóe môi treo lên nụ cười không rõ ý tứ.
“Tiểu muội nói nàng sao? Vậy để tỷ giới thiệu với muội muội nhé! Vị này chính là tam thẩm của tam thúc thúc ngày trước, chính là một đoạn nhạc dạo không ý nghĩa trong nhà chúng ta mà thôi!” Vân Mộng Chỉ nhìn Tân Tinh với ánh mắt thân mật, nói tiếp: “Tinh nhi, đây là một trong những vị tiểu thư của Vân phủ chúng ta – Vân Liệt Diễm, lúc đó ngươi vẫn chưa gặp nàng đâu!”
Nàng ta cười, giống như bọn họ quả thật là tỷ muội tốt với nhau.
“Vân Mộng Chỉ, ngươi đã đùa đủ chưa? Ngươi nghĩ rằng ta còn không hiểu rõ ngươi sao?” Tân Tinh hừ lạnh, Vân Mộng Chỉ nếu có lòng tốt thì nàng đã chết từ tám đời rồi!
“Tinh nhi à, chúng ta đều đã đấu với nhau nhiều năm như vậy, hôm nay có tiểu muội ta ở đây, ngươi tạm đừng gây phiền phức cho ta một chút được không? Chúng ta cùng đến vương phủ nói chuyện, thế nào?” Vân Mộng Chỉ cười nhẹ, dường như cũng không để ý đến sự châm chọc cùng khiêu khích của Tân Tinh. Đã nhiều năm trôi qua, bọn họ tranh tranh đấu đấu cũng bất phân thắng bại không phải sao? Vậy thì cứ chờ đợi thêm một chút, nàng còn rất nhiều thời gian để đánh nhau với nàng ta.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Đại tỷ, tam thẩm, chẳng lẽ hai người có thù oán với nhau sao?” Vân Liệt Diễm mang bộ dạng tò mò, nhìn hai người.
“Chuyện này kể ra thì rất dài. Đúng rồi tiểu muội, tại sao không thấy phu quân của muội?” Vân Mộng Chỉ rất có hứng thú với chuyện vạch trần vết sẹo của Vân Phụng Khải, nhưng lại lo rằng Vân Liệt Diễm này sẽ không chịu đựng được.
“Suýt chút nữa là muội quên mất rồi. Đại tỷ, để muội gọi phu quân đến ra mắt tỷ!” Vẻ mặt Vân Liệt Diễm thẹn thùng, nhưng lại nhìn thấy cả Vân Mộng Chỉ lẫn Tân Tinh đều là chua xót.
“Đừng!” Từ đầu luôn lâm vào trạng thái hoảng hốt, Vân Phụng Khải lại đột nhiên xông đến, không ngừng lắc lắc đầu nói với Vân Liệt Diễm: “Không được! Diễm nhi, các ngươi đi mau! Đi mau!”
Chuyện năm đó vẫn còn rõ mồn một trước mắt, không ai biết tiếp theo Vân Mộng Chỉ sẽ làm ra những gì!
Nàng ta quá âm hiểm, hắn đã nếm qua một lần, đã hại Tinh nhi, không thể hại thêm Diễm nhi! Nếu để cho Vân Mộng Chỉ nhìn thấy Hàn Chỉ, Diễm nhi nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Hắn đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện, cho nên hắn mới biết Vân Mộng Chỉ đáng sợ cỡ nào!
“Thúc thúc, A Chỉ là phu quân của ta, ta ra mắt với đại tỷ là cấp bậc lễ nghĩa cơ bản” Vân Liệt Diễm cười nhẹ, đẩy Vân Phụng Khải ra. Thúc thúc, nếu như thúc không được nhìn tận mắt Vân Mộng Chỉ bị đánh bại, cái bóng ma này nhất định sẽ vĩnh viễn tồn tại trong lòng thúc cả đời, cũng giống như Tân Tinh, chết cũng không chịu đầu thai.
Vân Mộng Chỉ, không thể không chết!
“Phu quân mau vào đi, đại tỷ đang chờ ngươi đây nè!” Vân Liệt Diễm hô một tiếng, Hàn Chỉ liền từ bên ngoài đi vào, dung mạo vẫn như mười năm trước, không một chút thay đổi, duy nhất thay đổi chính là mái tóc đen nay đã biến thành màu tơ bạc.
“Tứ vương gia!” Vân Mộng Chỉ kinh ngạc lui về phía sau vài bước. Làm sao có thể? Năm đó nàng tận mắt nhìn thấy dung nhan đã bị hủy của Tứ vương gia, làm sao có thể vẫn bình yên vô sự?
Gương mặt Hàn Chỉ lạnh lùng, đã không còn sự ôn hòa của mọi ngày, nhiều thêm vài phần lạnh lùng ‘người lạ chớ đến gần’.
“A Chỉ, đây là đại tỷ của ta, sao ngươi lại không chào hỏi? Thật là không lễ phép!”
Vân Liệt Diễm đi đến, dựa vào trước ngực Hàn Chỉ, bàn tay nhỏ bé gãi gãi lồng ngực hắn.
“Đã trễ thế này rồi mà còn chưa chịu ngủ, một mình chạy ra đây làm cái gì? Không sợ lạnh sao?” Giọng điệu Hàn Chỉ mang theo trách cứ, nhưng lại vô cùng dịu dàng cùng yêu thương.
Sắc mặt Vân Mộng Chỉ tái nhợt, cắn chặt răng tự trấn định chính mình. Đây không phải là Tứ vương gia, nhất định không phải!
Tứ vương gia không thể xuất hiện ở chỗ này, tuyệt đối không thể!
Khóe môi Vân Mộng Chỉ tự nhếch lên một nụ cười gượng ép, hỏi: “Không biết muội phu xưng hô như thế nào?”
Vân Liệt Diễm tự cười lạnh dưới đáy lòng. Thủ đoạn của Vân Mộng Chỉ quả thật là không thấp, đến bây giờ mà còn nhẫn nhịn được, khó trách lại có thể hại thúc thúc thành như vậy. Nếu vậy thì nàng sẽ cho nàng ta thêm một chút hương liệu, xem rốt cuộc nàng ta có thể điên cuồng thành cái dạng gì!
“Đại tỷ, tỷ cũng gọi muội phu rồi mà còn hỏi xưng hô làm gì? Ha ha, chúng ta đang trở lại Yến thành đó, phu quân nói kinh thành không xinh đẹp bằng Yến thành, nhất định phải dẫn muội về đó, thật không ngờ lại gặp tỷ ở đây. Tỷ phu cùng phu quân là huynh đệ, chúng ta quả thật là thân càng thêm thân, nhất định phải mở tiệc ăn mừng mới được, tỷ cảm thấy thế nào?” Vân Liệt Diễm cười đến không tim không phổi, bộ dáng vô cùng ngây thơ.
“Đúng vậy!” Vân Mộng Chỉ gật đầu, móng tay dường như đã cắm sâu vào lòng bàn tay. Là hắn! Tứ vương gia, vậy mà hắn không có chuyện gì, hắn vẫn hoàn hảo. Thế nhưng, một chút hắn cũng không nhớ nàng sao?
Cả đời này, mộng tưởng duy nhất của nàng chính là trở thành Tứ vương phi, bởi vì khắp thiên hạ này chỉ có nam tử như thế mới xứng với Vân Mộng Chỉ nàng. Vì giấc mộng này, nàng không biết đã cố gắng bao nhiêu, nhưng Tứ vương gia vẫn luôn thờ ơ. Cuối cùng, nàng chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Vân Phụng Khải, nhưng Vân Phụng Khải lại nhẫn tâm đánh nát tia hi vọng cuối cùng của nàng.
Nàng không cam lòng! Nàng cất giấu toàn bộ đau khổ không nơi thổ lộ, cho nên lúc Tân Tinh đến Vân gia, nàng liền nghĩ rằng phải trả thù Vân Phụng Khải. Hắn là thúc thúc của nàng, nếu như hắn không chịu giúp nàng, vậy thì hãy cùng nàng nếm thử tư vị mất đi tình cảm chân thành đi!
“Vậy chúng ta đi thôi, đại tỷ!” Vân Liệt Diễm nắm tay Hàn Chỉ, mỉm cười với Vân Mộng Chỉ.
“Diễm nhi, đừng đi!” Vân Phụng Khải lo lắng, loại cảm giác đau đớn như lăng trì này khiến cho hắn vô cùng thống khổ, hắn không muốn thêm ai khác nếm thử như hắn. Vân Mộng Chỉ, nàng ta vốn dĩ không phải là người!
“Thúc thúc, cho dù nhớ lại có đau khổ dường nào thì mọi chuyện cũng đều đã qua rồi. Thúc nhìn Vân Mộng Chỉ đi, nàng ta đứng trước mặt thúc cũng không có gì đặc biệt hơn người. Nàng ta hung ác thì sao? Thúc cảm thấy mấy năm qua nàng ta có hạnh phúc không?” Vân Liệt Diễm buông tay Hàn Chỉ ra, đột nhiên mỉm cười, kéo Vân Phụng Khải xoay người lại để cho hắn nhìn Vân Mộng Chỉ cùng Tân Tinh: “Thúc suy nghĩ kỹ một chút, thúc có cái gì sai? Thúc đưa Tinh nhi về Vân gia là vì bảo vệ nàng, là chính nàng quá mềm yếu, nếu như nàng đủ kiên cường, đủ tin tưởng thúc, thì làm sao có thể bị Vân Mộng Chỉ đùa giỡn xoay vòng như vậy? Nếu quả thật thương tâm tuyệt vọng, nàng vẫn có thể thoải mái buông tay thúc mà không phải là buông bỏ chính mình. Nếu nàng yêu thúc, nàng sẽ tự chăm sóc cho mình, nghe lời thúc nói, không giao thiệp với người Vân gia, không tin tưởng bất kỳ ai, chỉ tin tưởng một mình thúc. Thê nhưng nàng không có như vậy, Vân Mộng Chỉ chỉ dùng một con mèo mà đã dọa sợ nàng, dùng một chút mê dược mà có thể khiến cho nàng đau khổ!”
“Không! Không phải như thế! Là ta không chăm sóc tốt cho nàng, là lỗi của ta!” Vân Phụng Khải lắc lắc đầu. Là hắn không tốt, biết rõ Tinh nhi chỉ là một nữ tử yếu ớt, lại không bảo vệ nàng.
“Lỗi của thúc? Lúc nàng ở bên cạnh thúc, cho dù nàng không biết thúc là sát thủ thì nàng cũng phải biết thúc đã vượt qua cái chết trong đao sắt máu tanh, nếu như nàng không chuẩn bị thật tốt trước khi yêu thúc thì cần gì phải đến với thúc? Nàng thật đáng thương, nhưng lại không thể trách người khác. Lúc thúc bị thương, nàng có thể thấy chết mà không cứu, quyết định cứu thúc thì phải hiểu thúc không phải là người bình thường. Nàng bị thúc thu hút, nguyện ý ở bên cạnh thúc cho dù phải trả một cái giá lớn. Trên thế giới này, tại sao có thể có chuyện tốt như vậy xảy ra? Vân Mộng Chỉ chỉ dùng một chút thủ đoạn mà nàng đã mắc câu, nàng có tư cách gì để khiến cho thúc đau khổ vì nàng như thế?”
Vân Liệt Diễm không phải là không thương xót cho Tân Tinh, nhưng nếu mọi chuyện bắt đầu từ lúc nàng ra tay cứu giúp Vân Phụng Khải thì giữa bọn họ đã có sai lầm. Đơn thuần, hiền lành, lương thiện, không phải lỗi của nàng, nhưng nàng sai ở chỗ đã tự tổn thương chính mình. Nếu nàng thật tâm yêu Vân Phụng Khải, nàng nên học cách tự chăm sóc cho mình. Lần đầu tiên nhìn thấy khăn tay có vấn đề thì phải nên cẩn thận, nàng còn dám đến tìm Vân Mộng Chỉ, quả thật là ngại mạng quá dài. Cho dù nghĩ không ra thì khi cảm thấy Cửu nhi có vấn đề, nàng nên cảm thấy Vân Mộng Chỉ cũng không được bình thường. Vân Phụng Khải trở về, đáng lý ra nên nói chuyện này với hắn, vậy mà nàng lại đợi, kết quả Vân Phụng Khải bị Vân Mộng Chỉ hạ dược, đến khi nhìn thấy cảnh tượng kia mới bắt đầu biết đau lòng. Vân Phụng Khải tận lực để lại hai thị vệ bảo vệ nàng, nàng nên tìm hai thị vệ để bọn họ nghĩ cách truyền tin cho Vân Phụng Khải, nói cho hắn biết có chuyện gì đó không đúng. Nàng ngược lại, không nghe lời hắn, đi ra ngoài, còn tự đóng cửa rồi tự tra tấn mình cho đến khi tinh thần không còn, lại bị Vân Mộng Chỉ khiêu khích, cuối cùng là gánh lấy cái chết.
Không phải là nàng không đồng cảm, nhưng nàng thật sự không hiểu nổi tại sao nàng ta có thể ngốc đến như vậy!
Vân Liệt Diễm lại chỉ tay vào Vân Mộng Chỉ, nói: “Thúc thúc, thúc nhìn kỹ Vân Mộng Chỉ thử xem, nàng ta có cái gì đáng sợ hay sao? Nàng ta cũng chỉ là may mắn ăn phải hạt linh hồn của Miêu Yêu chín mạng mà thôi, cho nên võ công tương đối mạnh hơn người thường một chút. Thúc có thể thương xót cho nàng ta không? Chẳng phải lúc trước thúc thề phải giết chết nàng ta sao, nếu nàng ta chết rồi thì có thể nói những lời khiến thúc đau khổ được không? Còn nữa, cho dù đứa bé kia của ai thì cũng là con ruột của Vân Mộng Chỉ, lúc đó võ công của Vân Mộng Chỉ cao như vậy, làm sao nàng ta có thể để cho thúc đẩy một cái rồi xảy thai chứ? Rõ ràng là chính nàng ta cố ý làm cho thúc cảm thấy áy náy, tại sao thúc lại không nhìn ra quỷ kế của nàng ta? Ngay cả con của mình mà cũng có thể lợi dụng, nàng ta có cái gì đáng để thúc thương xót?”
“Mà thúc, cái sai lớn nhất của thúc chính là quá mềm lòng với hai nữ nhân này. Thúc yêu Tinh nhi thì nên dạy cho nàng làm thế nào để trở thành nữ nhân của thúc, thúc có thể để cho nàng nhìn thấy một mặt chân thật của thúc chứ không phải dựng lên toàn bộ hình ảnh hoàn mỹ trước mặt nàng. Ta còn nhớ lúc ta mới quen biết A Chỉ, có một lần hắn đưa ta đi giết người, khi đó ta lại nghĩ rằng hắn tạo cơ hội cho ta cướp bóc kiếm tiền, sau này trải qua chuyện của Thượng Quan Lâm Nhi thì ta mới hiểu hắn là đang thăm dò ta, thăm dò xem ta có thể bình thản tham gia trò chơi máu tanh của hắn hay không. Thúc thúc, một nữ nhân muốn đứng bên cạnh thúc cả đời mà không có năng lực thì ông trời đã chú định hai người không có kết quả. Còn Vân Mộng Chỉ, nàng ta nhẫn tâm như vậy mà thúc còn mềm lòng với nàng ta. Không phải nàng ta có chín cái mạng hay sao? Nếu là ta thì mọc một đầu ta lại chặt một đầu, cho đến khi chặt hết mới thôi. Ta xem, nàng ta có thể làm gì được ta?” Vân Liệt Diễm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Chỉ: “Ngươi nghĩ rằng chuyện năm đó chỉ có ba người các ngươi biết hay sao? Ta thật hết nói nổi với ngươi, trên thế giới này quả thật không còn nữ nhân nào ác độc như ngươi!”
“Bốp! Bốp!” Vân Mộng Chỉ vỗ vỗ tay, cười nói: “Lúc đầu ngươi đi vào, ta còn nghi ngờ ngươi, ta lại không nhìn thấy tu vi võ công của ngươi, mà một chút ngươi cũng không giống người không có võ công. Lát sau khi nắm tay ngươi, ta vẫn cảm thấy kỳ lạ, thì ra ngươi quả nhiên là thâm tàng bất lộ. Vân gia có một thiên tài như vậy, phụ thân thật sự sẽ để cho ngươi rời khỏi Vân gia sao?”
“Xem ra ngươi đã bị nhốt ở Đồng thành này quá lâu rồi, cho nên không còn biết tình hình bên ngoài nữa. Ta đây tốt bụng nói cho ngươi biết, trên đại lục này đã không còn Vân gia, người Vân gia đều đã chết sạch, chỉ còn lại một mình ngươi. Đúng là có duyên lại gặp ngươi ở đây, ta đành phải xin lỗi lòng tốt của ông trời rồi!” Vân Liệt Diễm nhếch môi. Vân Mộng Chỉ, gặp phải ta thì chính là bất hạnh của ngươi!
“Sao tiểu muội lại xa lạ với tỷ tỷ như vậy chứ?” Vân Mộng Chỉ mỉm cười, nói: “Những người kia chết thì chết đi, chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi! Tỷ muội chúng ta khó có dịp hợp ý, có chuyện gì không phải là nên bình tĩnh nói chuyện với nhau hay sao?”
“Ta cũng biết mình cùng đại tỷ ngươi ‘tâm đầu ý hợp’ rồi, nhưng đại tỷ ngàn không nên, vạn không nên để ý đến nam nhân của ta. Ta là loại người lòng dạ hẹp hòi vô cùng, cái gì là của ta, người khác liếc mắt nhìn một cái cũng không cho phép! Đại tỷ, ngươi trắng trợn nhìn chằm chằm vào phu quân của ta như vậy, ta làm sao có thể vui vẻ được chứ?” Vân Liệt Diễm nháy nháy mắt với Vân Mộng Chỉ: “Đại tỷ, tuổi ngươi cũng đã lớn như vậy rồi, ăn trong chén mà còn muốn nhìn trong nồi, thật sự là lòng tham không đáy!”
“Ngươi… !” Mặc cho Vân Mộng Chỉ có năng lực nhẫn nại đến cỡ nào thì khi nghe thấy lời này của Vân Liệt Diễm cũng vẫn phải thay đổi sắc mặt. Không có nữ nhân nào thích nghe người khác nói mình già, hơn nữa nàng gặp Tứ vương gia trước, lúc đó Vân Liệt Diễm vẫn còn chưa đủ lông đủ cánh, dựa vào cái gì mà muốn tranh với nàng?
“Ta? Ta làm sao?” Vân Liệt Diễm đi đến bên cạnh Hàn Chỉ, chỉ tay vào Hàn Chỉ nhưng lại nói với Vân Mộng Chỉ: “Đây là người của ta! Đoạt nam nhân với ta, còn phải xem ngươi có năng lực đó hay không!”
Hàn Chỉ nghe thấy lời nói của Vân Liệt Diễm, khóe môi khẽ nhếch. Xem ra, cố gắng của hắn đã không uổng phí, hôn lễ ở Yến thành có thể sẽ được cử hành thuận lợi.
Vân Mộng Chỉ trợn to đôi mắt xinh đẹp, nhưng vẫn không nổi điên. Nàng nhận ra, Vân Liệt Diễm này rất khó đối phó.
Một người kiêu ngạo như vậy, hoặc là ỷ có người giúp nàng, hoặc là có bản lĩnh thật sự. Nàng phải nghĩ cách, nàng không muốn chết sớm như vậy, với năng lực của nàng thì tu luyện đến Thần cấp cũng không phải là không thể. Bây giờ nàng có chín cái mạng, cao nhất thì đã đến Thiên Lục cấp, thấp nhất cũng là cảnh giới Thiên Nhân, chỉ cần trong vòng mười năm hay hai mươi năm thì nàng nhất định có thể đột phá. Nếu không phải bị Tân Tinh vây trong nơi rách nát này thì nàng đã đi Tử Vong sơn mạch từ lâu rồi, mục đích của nàng lúc trước đã đạt được, vốn dĩ không muốn tiếp tục dây dưa. Tuy Tứ vương gia quan trọng nhưng tính mạng của nàng còn quan trọng hơn, không còn mạng thì nàng lấy cái gì để chiếm được hắn?
Vân Liệt Diễm híp mắt nhìn Tân Tinh, nói: “Nhìn cho kỹ, một nữ nhân ngay cả năng lực đoạt lấy nam nhân của mình cũng không có, vậy thì không có tư cách trách móc người khác!”