Tại sao? Tại sao mỗi một lần nhìn thấy đôi con ngươi màu vàng trong veo này thì tim hắn lại cảm thấy đau đớn như thế?
Năm đó, rốt cuộc bọn họ đã trải qua những gì?
Rốt cuộc quan hệ giữa hắn và nàng là gì?
Hồi lâu sau, Thiểm Thiểm mới trấn an trái tim đang đập loạn của mình. Sau đó hắn sửa sang lại quần áo hơn rối loạn, mỉm cười với Vàng và nói: “Vàng, trở thành hoàng hậu của ta được không?”
“Vàng chỉ làm muội muội của ca ca, không hơn” Sẽ chỉ là muội muội của hắn, hoàng hậu hay thê tử gì đó không liên quan đến nàng. Từ một khắc sống lại, nàng chưa từng nghĩ sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào với hắn.
“Nếu ta thật sự muốn cưới nàng thì sao?” Thiểm Thiểm cười to, từng bước từng bước đi về phía Vàng. Hắn không tìm thấy phần thiếu sót trong lòng mình, nhưng Vàng quả thật rất thích hợp với hắn. Cưới nàng, hắn có thể khiến cho mẹ không la mắng nữa, đồng thời cũng có thể hưởng thụ giai nhân trong lòng, cớ sao hắn lại không làm?
Tình yêu rốt cuộc là cái gì? Giống như mẹ với cha sao?
Thế nhưng cha thì gặp được mẹ, con người kia của hắn đang ở phương nào? Hắn không biết, cũng không muốn biết, hắn chỉ biết ở bên cạnh nàng cũng không tệ lắm.
“Ca ca cần gì phải miễn cưỡng? Nếu không còn chuyện gì nữa thì ca ca hãy về đi, nơi này không phải là nơi ca ca nên tới” Vàng giữ chặt quần áo của mình rồi quay người rời khỏi phòng, bỏ mặc Thiểm Thiểm một mình ở lại.
Hắn nhìn bóng lưng của nàng, đáy lòng đột nhiên không thoải mái.
Sáng sớm hôm sau, Vàng đang định đi dạo phố cùng Vân Liệt Diễm thì quản gia đến thông báo có người cầu kiến.
“Long đại ca, sao lại là huynh?” Vàng nhìn thấy Long Nham lại cảm thấy ngoài ý muốn. Trước đó, nàng giúp Thiểm Thiểm xử lý công việc đã gặp lại Long Nham, không ngờ mới qua hai tháng mà hắn đã đến Hàn thành.
“Đúng lúc đi ngang qua đây nên đến thăm nàng một chút” Lúc Long Nham nhìn thấy Vàng cũng không thể tin, vậy mà nàng còn có thể sống.
“Ngươi chính là Long Nham?” Tầm mắt Vân Liệt Diễm dừng lại trên người Long Nham, cao thấp đánh giá một phen. Thoạt nhìn hắn có vẻ là một người tài, chẳng qua người này lại tạo cho nàng một cảm giác rất phức tạp. Nàng nếu đã biết chuyện năm đó thì đương nhiên cũng biết rõ vai trò của Long Nham.
Lúc trước nếu như không có Long Nham, Thiểm Thiểm cũng sẽ không bị thương, Vàng cũng sẽ không vì cứu Thiểm Thiểm là phải có kết cục của ngày hôm nay. Thế nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Long Nham, nếu muốn tính sổ thì phải đến tìm Ngân Linh Nhi.
“Ngươi là…?” Lần đầu tiên Long Nham gặp Vân Liệt Diễm, đương nhiên không biết cũng phải.
“Long đại ca, đây là mẹ của ta, chính là nương đó” Vàng mỉm cười, giới thiệu. Sau đó, nàng lại do dự nhìn Vân Liệt Diễm, nói: “Mẹ, chuyện lúc đó thật ra…”
“Mẹ biết, mẹ sẽ không trách hắn. Nếu không nhờ có hắn thì con cũng không sống được” Vân Liệt Diễm đương nhiên biết Vàng muốn nói gì. Nàng không phải là người không hiểu chuyện, từ chuyện năm đó cũng có thể nhận ra Long Nham không phải là người vô tình. Lúc đầu không phải do Ngân Linh nhi cố ý chọc giận hắn thì cũng sẽ không có kết quả như vậy, đừng nói là Long Nham, nếu đổi lại là nàng thì chỉ sợ cũng sẽ ra tay, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả Long Nham. Long Nham sau đó chẳng những không trốn tránh trách nhiệm mà còn giúp Vàng. Cho nên, Vân Liệt Diễm sẽ không tính nợ lên đầu hắn.
“Nếu đã đến thì cùng ra ngoài dạo phố đi” Vân Liệt Diễm nhìn Vàng, lại nhìn Long Nham. Chẳng lẽ Long Nham này có ý với Vàng?
“Quấy rầy rồi” Từ đầu Long Nham còn bất ngờ về chuyện Vàng có mẫu thân, nhưng nhìn đến Hàn Chỉ sau lưng Vân Liệt Diễm liền hiểu. Hai phu thê này chắc là phụ mẫu của hoàng thể hiện tại, là Thiểm Thiểm của năm đó. Chuyện xảy ra ở Hàn thành lúc đó hắn cũng nghe thấy, chỉ là đó giờ hắn không có hứng thú với tranh quyền đoạt lợi mà thôi.
Một hàng bốn người cùng hai đứa nhỏ Đường Đường và Tạp Tạp vừa ra khỏi phủ công chúa liền gặp Thiểm Thiểm. Lúc Thiểm Thiểm nhìn thấy Long Nham liền ngẩn người.
“Đã lâu không gặp” Long Nham rất khinh thường Thiểm Thiểm, dù sao cũng chỉ là một kẻ có mắt không tròng. Vì một nữ nhân ngu xuẩn mà suýt mất mạng, còn hại một nữ tử vì hắn phải hi sinh.
“Đã lâu không gặp” Thiểm Thiểm nhìn chằm chằm Long Nham, trong đầu như có cái gì đó chợt lóe. Hắn nhớ lúc trước mình bị Long Nham đánh trọng thương, vậy hắn đã khỏe lại bằng cách nào? Một mảnh hỗn loạn, vẫn không nhớ ra.
“Cha mẹ, mọi người định đi đâu vậy?” Thiểm Thiểm lướt qua Long Nham, hỏi Vân Liệt Diễm cùng Hàn Chỉ.
“Định ra ngoài dạo phố, nếu con đã đến đây rồi thì mẹ cũng có chuyện muốn nói” Vân Liệt Diễm nói với Thiểm Thiểm xong liền quay đầu cười cười với Long Nham, nói tiếp: “Long Nham, dù sao cũng là lần đầu tiên ngươi đến Hàn thành, vậy cứ để Vàng dẫn ngươi đi dạo một vòng đi. Tối nay phủ chúng ta mở tiệc thiết đãi ngươi, bất kể thế nào thì ta cũng phải cám ơn vì ngươi đã giúp Vàng”
Nếu không có Long Nham đặt Vàng vào đóa hoa Mạn Châu Sa thì Đóa Đóa cũng không thể gặp Vàng, như vậy thì Vàng sẽ phải hồn phi phách tán. Tất cả tuy là trùng hợp nhưng dù sao cũng đều nhờ một tay Long Nham tạo ra sự trùng hợp đó.
“Thật ngại quá” Long Nham đáp lễ. Nếu quay trở lại lúc đó mà hắn biết được chuyện xảy ra, có chết hắn cũng không làm Thiểm Thiểm bị thương, như vậy thì Vàng cũng không thống khổ như vậy.
“Hai đứa đi đi! Vàng, nhớ chăm sóc người ta cẩn thận nhé!” Vân Liệt Diễm khoát tay với bọn họ, sau đó nhìn Thiểm Thiểm, nói: “Con vào đây cho mẹ”
Thiểm Thiểm nhíu mày. Không phải mẹ quyết tâm ghép hắn với Vàng sao? Vậy tại sao bây giờ mẹ lại ngăn hắn, còn tạo cơ hội cho Vàng và một nam nhân khác?
Trơ mắt nhìn Long Nham và Vàng sánh vai đi trên đường, Thiểm Thiểm nhịn không được nhíu mày, hỏi: “Rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy?”
Vân Liệt Diễm liếc Thiểm Thiểm một cái, đáp: “Không phải con thích nữ nhân tên Ngân Linh Nhi kia sao? Vậy con cứ cưới nàng ta đi, mẹ không can ngăn nữa. Mẹ mặc kệ, không phải chỉ là thua cược thôi sao, cũng không xấu mặt đi đâu. Mẹ thấy Long Nham kia cũng tốt với Vàng lắm, Vàng thì một cũng Long đại ca, hai cũng Long đại ca, xem ra cũng có ý với hắn. Đều là con của ta, chỉ cần Vàng nhìn trúng Long Nham thì ta cũng sẽ đồng ý làm chủ hôn cho hai đứa nó”
“Mẹ nói cái gì? Làm chủ hôn cho họ?” Hai hàng chân mày của Thiểm Thiểm nhíu chặt lại với nhau. Mẹ hắn nói thật sao?
“Có vấn đề gì sao?” Vân Liệt Diễm đón lấy Đường Đường cùng Tạp Tạp trong lòng Hàn Chỉ, sau đó ném hai đứa cho Thiểm Thiểm nói: “Chăm sóc hai đứa nó cho mẹ, cha mẹ con phải đi hẹn hò rồi. Hẹn gặp lại!”
Sau đó nàng vui vẻ khoác cánh tay Hàn Chỉ, nói: “Phu quân, chúng ta cùng đi dạo phố”
“Được” Hàn Chỉ cười sủng nịch với nàng, hai người ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt của Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm đen mặt, Đường Đường trong lòng vẫn u u mê mê ngủ, Tạp Tạp thì hưng phấn nhìn Thiểm Thiểm, miệng không ngừng kêu: “Kha kha…”
“Là ca ca” Thiểm Thiểm bĩu môi, tại sao khi hắn nhớ đến Long Nham và Vàng thì lại khó chịu trong lòng? Chẳng lẽ là vì mẹ không ngừng nhắc đi nhắc lại Vàng phải gả cho mình, cho nên trong tiềm thức của hắn cũng đã xuất hiện quan niệm này sao? Hắn thích Vàng sao?
Thiểm Thiểm buồn bực lắc đầu, vội vàng tìm cách thu xếp cho hai đứa nhỏ này. Đóa Đóa bảo đảm không ổn, con nhóc đó một năm chưa chắc có ba ngày ở nhà. Diệp Khuyết thúc thúc luôn vội vội vàng vàng truy đuổi Tử Úc, có vẻ như vẫn chưa thành công. Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu đều đã ra ngoài chơi, Hàn Lăng gần đây cũng bận rộn chuyện thu xếp cục diện đến điên đầu. Vàng thì…
Thiểm Thiểm khó chịu trong lòng, đành phải đưa Đường Đường cùng Tạp Tạp về cung giao cho cung nữ, sau đó lại xuất cung. Hắn nhất định phải đến xem hai người họ đang làm cái gì, dù sao Vàng cũng là muội muội của hắn, hắn phải giúp nàng khảo sát nam nhân tên Long Nham có thật sự thích nàng hay không.
Lúc Thiểm Thiểm đang đi trên đường lại đột nhiên giật mình. Tại sao Long Nham và Vàng lại quen biết nhau? Khi đó, hắn và Ngân Linh Nhi rời khỏi Tử Vong Sơn Mạch, về sau thì vô tình đi vào cấm địa của Long Nham, Ngân Linh Nhi không cẩn thận chọc giận hắn ta, sau đó hắn ta đánh hai người một trận. Kết quả là hắn bị thương, sau khi tỉnh lại thì hắn và Ngân Linh Nhi cùng rời khỏi núi Long Sư. Chuyện này không hề có liên quan đến Vàng, vậy ý của mẹ là gì? Chẳng lẽ phần kí ức hắn đã quên chính là về Vàng và Long Nham?
Thiểm Thiểm đột nhiên dừng bước, còn một người biết chuyện. Những gì xảy ra năm đó hoặc trước đó, sư phụ hắn khẳng định biết. Thế nhưng đại lục Tranh Vanh lại cách đại lục Thần Chi xa như vậy. Tuy mẹ đã phá vỡ kết giới giữa hai đại lục nhưng muốn từ đây trở về đó nhanh nhất cũng mất vài ngày.
“Ngươi quay về đưa Đường Đường và Tạp Tạp về phủ công chúa, ta có việc phải rời khỏi đây mấy ngày” Thiểm Thiểm ra lệnh cho một ám đi theo mình. Hắn nhất định phải trở về đó tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện, tất cả mọi người đã gạt gắn chuyện gì và tại sao lại gạt hắn.
“Tuân lệnh, hoàng thượng” Ám vệ nhận lệnh, rời đi.
Đại lục Thần Chi gần đây cũng dần ổn định, cho dù hắn có rời khỏi mấy ngày cũng sẽ không có chuyện lớn gì xảy ra. Còn hắn đi đâu, đảm bảo không giấu được con mắt của mẹ, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người thay hắn dọn dẹp mọi chuyện.
Phủ công chúa.
“Nàng nói Thiểm Thiểm đã rời khỏi đây?” Hàn Chỉ nhíu mày. Thằng nhóc này đưa Đường Đường cùng Tạp Tạp vào cung rồi một mình bỏ chạy sao?
“Nếu nó không đi thì mới đáng đánh!” Vân Liệt Diễm nhướng mày, tới chừng này rồi mà còn không hiểu chuyện thì nàng nhất định sẽ tát nó chết tươi.
“Ừ” Hàn Chỉ không có hứng thú với chuyện này, Thiểm Thiểm đã trưởng thành, có rất nhiều chuyện nên tự mình quyết định.
“Phu quân, gần đây chàng rất ít khi cười. Bây giờ chàng chỉ thương Đường Đường, không thương ta” Vân Liệt Diễm chớp chớp mắt, khóe miệng Hàn Chỉ co rút.
Đại lục Tranh Vanh, Tử Vong Sơn Mạch.
“Sư phụ, người mau ra đây!” Thiểm Thiểm tìm khắp căn nhà của Long lão đầu, hắn muốn biết mọi chuyện, không biết được thì tuyệt đối không quay về.