.
Vô cùng sốt ruột đợi gần mười phút, rốt cuộc Hạ Giai Ngôn cũng nhìn thấy ô tô của Lục Tiệp đang chậm rãi chạy đến gần. Lục Tiệp còn chưa kịp xuống xe, cô đã vội mở cửa ra: "Cuối cùng anh cũng đã tới..."
Lục Tiệp gần như bị Hạ Giai Ngôn túm xuống xe, cô quên mất phải giữ khoảng cách với mình, xem ra cậu bé kia khiến cô sợ hãi không nhẹ. Anh đóng sầm cửa xe lại, vừa đi vừa hỏi: "Em đã cho cậu bé ăn cái gì?"
Hạ Giai Ngôn kể tường tận đầu đuôi cho anh nghe: "Cậu bé nói muốn ăn mì Ý, nên tôi dẫn cậu bé đi ăn. Ngoài mì Ý ra, cậu bé còn ăn khoai tây sợi, gà viên, còn uống cô ca nữa. Tôi không dám cho cậu bé ăn nhiều khoai sợi và gà viên, thậm chí cả cô ca cậu bé cũng chỉ uống gần nửa ly mà thôi."
"Sau khi ăn xong, cậu bé có chạy nhảy không?" Lục Tiệp lại hỏi.
"Không có, tôi đang định đưa cậu bé về nhà, còn chưa đi được hai bước cậu bé đã kêu đau bụng."
Lê Dục cuối đầu ngồi trên bậc thang, trên người đang khoác chiếc áo ban-đờ- xuy của Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp nhíu mày: "Tại sao lại không vào trong chờ."
"Cậu bé muốn ngồi chờ ở đây." Hạ Giai Ngôn giục: "Anh đừng hỏi nhiều như vậy nữa, mau đưa cậu bé tới bệnh viện thôi."
Nghe thấy điều này, mặc dù Lê Dục không ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại vụng trộm liếc hai người bọn họ một cái. Cũng chỉ là một cậu bé mà thôi, căn bản không thể che giấu cảm xúc của mình, Lục Tiệp nhạy cảm tóm được sự lo lắng trong mắt cậu, anh bước qua ôm lấy Lê Dục, hỏi: "Đau ở đâu?"
Lê Dục che bụng mình nói: "Ở đây ạ."
Lục Tiệp mở tay cậu ra, tay cậu bé rất ấm, sắc mặt vẫn bình thường, một chút bộ dạng không khỏe cũng không có. Anh không nặng không nhẹ nhấn vào bụng cậu, ở bên cạnh Hạ Giai Ngôn vừa thấy thế đã khẩn trương lên, không nhịn được nói: "Lục Tiệp anh nhẹ tay một chút..."
Vừa dứt lời, Lê Dục bỗng nở nụ cười, chôn mặt vào vòm ngực của Lục Tiệp, cọ cọ anh như chó nhỏ.
Hạ Giai Ngôn trợn mắt há hốc mồm, vài giây sau mới hiểu được vấn đề.
Lục Tiệp đưa áo ban-đờ-xuy cho Hạ Giai Ngôn, tiếp theo kéo cổ áo Lê Dục ra hỏi cậu: " Tại sao cháu lại giả bộ bệnh hả?"
Lê Dục vẫn muốn giấu đi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nhưng cổ áo bị kéo ra, cậu chỉ có thể chuyển hai mắt nhìn Lục Tiệp.
Lục Tiệp hỏi lại một lần nữa, Lê Dục nhìn nhìn sang Hạ Giai Ngôn, rụt rè nói: " Dì không chịu dẫn cháu đi đập chuột.."
Hạ Giai Ngôn dở khóc dở cười, nhưng thấy cậu bé không bị gì, trái tim treo lơ lửng trong không trung rốt cuộc cũng rơi xuống đất. Lục Tiệp cảm thấy chưa nguôi giận nhìn Lê Dục, cô sợ Lục Tiệp sẽ trách cứ cậu bé như học trò của mình, vội vàng nói: "Không có việc gì là tốt rồi, lên xe cả đi, nơi này gió lớn lắm."
Trên đường về, trong xe im ắng. Lê Dục nịnh nọt xích lại gần bên cô hơn một chút, nhỏ giọng hỏi: " Dì ơi, dì vẫn đang tức giận ạ?"
Hạ Giai Ngôn ôm cậu, dịu dàng nói: " Nếu con đồng ý với dì, sau này không được lấy chuyện như vậy ra đùa giỡn nữa, thì dì sẽ không giận con nữa nè."
Lê Dục thẳng tắp gật đầu, Hạ Giai Ngôn đưa ngón tay út ra: " Ngoắc tay nha."
Lục Tiệp phân tâm nhìn vào kính chiếu hậu trong thấy một lớn một bé đang ngồi phía sau, khóe môi anh không tự giác cong lên. Hạ Giai Ngôn vẫn rất thích con nít, đã qua nhiều năm như vậy, cô vẫn không thay đổi một chút nào cả.
Lái ô tô chạy đến gần tiểu khu, Hạ Giai Ngôn nói với Lục Tiệp: " Dừng xe ở bên cạnh là được rồi, không cần phải chạy vào đâu."
" Đến lúc thằng bé đòi em bế, chẳng phải anh vẫn phải quay lại sao? Đưa hai người đến dưới lầu cho chắc? Lục Tiệp nói.
Hạ Giai Ngôn trầm mặc, còn Lê Dục thì ngưỡng mặt lên hỏi cô: " Dì ơi, chú có ở cùng nhà với dì không ạ?"
"Không có." Hạ Giai Ngôn trả lời.
Lê Dục lại nói: "Dì Phỉ Phỉ ở cùng nhà với một chú, chú ấy có thể giúp con tắm rửa, nhà dì không có chú, vậy ai sẽ giúp con tắm rửa đây?"
Dĩ nhiên Hạ Giai Ngôn nói: "Dì sẽ giúp con tắm rửa."
Lê Dục lớn tiếng nói: "Con không cần! Dì là con gái."
Cô cố gắng dỗ Lê Dục: "Chẳng phải dì bảo mẫu trong nhà của con cũng là con gái đó sao? Con cứ xem như dì là dì ấy, tạm chấp nhận đêm nay có được không nào?"
Câu bé này rất cố chấp, cậu nói: " Không chịu! Con và dì không thân thiết, con không cần dì tắm rửa giúp con."
Tại thời điểm hai người bọn họ tranh cãi, Lục Tiệp đã dừng ô tô dưới lầu nhà trọ. Anh thở ra, quay đầu nói với Hạ Giai Ngôn: "Nếu đã đến đây rồi, thì để anh giúp cậu bé tắm rửa xong sẽ về ngay."
Sau khi xuống xe Hạ Giai Ngôn muốn dắt tay Lê Dục, nhưng cậu không chịu, ngược lại còn chạy tới đòi Lục Tiệp bế.
Lục Tiệp xoay người bế Lê Dục lên, Hạ Giai Ngôn theo sau hai người bọn họ, Lê Dục ôm cổ anh, trông rất vui vẻ. Cô thật không hiểu, ngay cả cười Lục Tiệp cũng chẳng thèm cười lấy một cái, sao đứa nhỏ này lại có thể tự động tự giác bám dính lấy anh như vậy chứ.
Mãi cho đến khi vào cửa, Lê Dục vẫn mãi không chịu buông tay. Cậu quấn lấy Lục Tiệp, giọng non nớt nói: " Chú không được bỏ đi nha."
"Chú sẽ không đi.” Lục Tiệp cam đoan với cậu.
Hạ Giai Ngôn mở đèn, sau đó nói cho Lục Tiệp biết: " Chỉ có một phòng tắm thôi, ở trong phòng của tôi ấy. Anh dẫn cậu bé vào đi, tôi qua hàng xóm hỏi mượn đèn sưởi rồi về."
Bọn họ cũng chưa có kinh nghiệm giúp trẻ em tắm rửa, không biết mất bao lâu. Hạ Giai Ngôn nghĩ nên mượn đèn sưởi, cho dù có tắm lâu một chút cũng không phải lo Lê Dục sẽ bị cảm lạnh. Lúc cô mang đèn sưởi bước vào phòng tắm thì Lê Dục đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, Lục Tiệp nữa ngồi nữa quỳ giúp cậu bé cởi giày. Cậu bé đang nói chuyện phiếm với Lục Tiệp, lúc đầu cô chẳng thèm nghe đã đi ra, nhưng lúc sau lại phát hiện cậu bé đang nói chuyện bằng tiếng Anh, không khỏi cảm thấy khó hiểu quay đầu liếc hai người bọn họ một cái.
Lục Tiệp nhận ra ánh mắt hơi tò mò thắc mắc của cô, vì thế đã nói: " Hiện tại các nhà trẻ đều áp dụng chương trình giáo dục song ngữ không tệ, cậu nhóc này phát âm rất chuẩn."
Hạ Giai Ngôn thuận miệng trả lời một tiếng. Bật đèn sưởi lên, cô lại nhớ tới phòng khác, trong túi sách của Lê Dục có quần áo để thay sau khi tắm rửa.
Mang quần áo và khăn tắm đến phòng ngủ Hạ Giai Ngôn chợt nghe tiếng nước chảy từ trong phong tắm truyền ra do cửa chưa đóng kín. Cô chỉ định nhìn qua khe cửa xem tình hình bên trong thế nào, để tránh Lê Dục cho rằng mình chăm sóc không tốt. Thế nhưng, cô vô tình thấy hai tay Lục Tiệp đầy bọt xà phòng, ống tay áo sắp trượt xuống, không nhịn được nên đẩy cửa đi vào.
Ống tay áo đã gần như ướt hơn một nữa, Lục Tiệp không mở lời, nhưng lúc Hạ Giai Ngôn ra hiệu bảo anh đưa tay qua, anh ngoan ngoãn đưa tới, để cho cô giúp mình xắn ống tay áo lên.
Lê Dục đang trần truồng, thấy Hạ Giai Ngôn bước vào, cậu liền đỏ mặt nói: " Xấu hổ quá ... xấu hổ quá..."
Hạ Giai Ngôn nói: " Dì còn chưa mắc cỡ, mà cháu là một đứa con trai đã mắc cỡ cái gì hả?"
Lục Tiệp buồn cười, anh nói với Lê Dục: " Mắc cỡ thì xoay người đi chỗ khác, chú lớn như vầy còn không xấu hổ nữa là."
Dưới sự giúp đỡ của Hạ Giai Ngôn, rất nhanh Lê Dục đã tắm rửa xong.
Lúc nãy mãi lo cho cậu bé, làm Hạ Giai Ngôn quên mất phải đến cửa hàng bánh ở phía tây mua bánh mì hoặc bánh ngọt. Cô hỏi Lê Dục: " Dì bảo mẫu thường chuẩn bị cái gì cho con ăn vào bữa sáng?
Lê Dục thành thật trả lời: " Cháo tiểu mễ và bánh bao, sữa và bánh mì nướng hoặc là sữa đậu nành và bánh mì ạ."
Hạ Giai Ngôn định nấu trước một nồi cháo tiểu mễ, sáng mai thức dậy, chỉ cần hâm lại là có thể ăn. Cô để Lục Tiệp dỗ Lê Dục ngủ, sau đó bận bịu vào bếp.
Lê Dục bị ẵm lên giường của Hạ Giai Ngôn, chiếc giường vừa rộng vừa êm, cậu lăn qua lăn lại trên giường hai vòng rồi chui vào trong chăn.
Lục tiệp xoay người giúp cậu đắp chăn thật kín, sau đó kéo ghế dựa đến đầu giường, ôn hòa nói: " Nhắm mắt lại đi."
"Sau khi con ngủ, chú sẽ đi về hả?" Lê Dục hỏi.
"Ừ" Lục Tiệp không lừa cậu: " Sáng mai phải nghe lời dì Giai Ngôn nhé, biết không?"
Lê Dục dùng sức gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.
Chờ tiểu mễ nở ra, Hạ Giai Ngôn chỉnh lửa nhỏ lại quay về phòng ngủ xem Lê Dục đã ngủ chưa. Đến cạnh cửa, cô thấy Lục Tiệp đang ngồi trên ghế, tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lê Dục, biểu tình trên mặt rất nhu hòa. Hẳn là Lê Dục đã ngủ, cậu nghiêng người, cơ thể nhỏ bé co thành một quả bóng, dáng vẻ đơn thuần mà bình yên khiến người khác vô cùng yêu mến.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Lục Tiệp lập tức thu tay đứng dậy, sau đó nhìn thoáng qua về phía cửa. Anh không nói gì, chỉ lấy tay Lê Dục đang bỏ bên ngoài để vào trong chăn, sau đó đứng lên, khe khẽ đem ghế dựa để lại vào chỗ cũ. Anh thả nhẹ bước chân ra ngoài phòng ngủ, đứng đối diện với Hạ Giai Ngôn nói: Anh về đây, cố gắng đừng để cậu bé thức giấc."
Hạ Giai Ngôn vô ý thức gật đầu. Mặc dù cô đang nghiêng người cho Lục Tiệp ra khỏi cửa, nhưng tầm mắt vẫn khóa trên khuôn mặt non nớt đang nằm trên giường. Tiếng giày da va chạm vào sàn nhà càng lúc càng xa, cô xoay mạnh người, vội vã gọi Lục Tiệp một tiếng.
Nghe vậy, Lục Tiệp dừng bước, sau đó quay đầu lại.
Hai người chỉ cách nhau vài bước chân, Hạ Giai Ngôn không ung dung được như vẻ mặt của anh, chỉ rũ rèm mắt xuống hỏi: " Anh có hối hận không?"
Lưng Lục Tiệp cứng đờ, hai tay buông thõng bên người không tự chủ siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay từ từ nổi lên.
Đèn hành lang u ám, chiếc bóng mờ ảo bị kéo dài in lên tường, vẫn không nhúc nhích. Hạ Giai Ngôn nhắm mắt, thanh âm run rẫy nói: " Nếu lúc ấy anh để em giữ đứa bé lại, thì bây giờ con của chúng ta chắc chắn cũng sẽ đáng yêu như Dục Dục vậy."