Bị một hích của Hạ Giai Ngôn lần này, Lục Tiệp khôn ngoan ôm lấy hai tay cô, để trách cô lại làm loạn một lần nữa: "Dù sao cũng cùng một chỗ, có gì mà phải sợ."
Hạ Giai Ngôn cảm thầy tầng tầng lớp lớp da gà lại nổi lên, cô phát run: "Lục Tiệp, anh thật sự càng ngày càng buồn nôn."
Lục Tiệp cười rộ lên: "Sao lại buồn nôn? Tôi cho rằng như thật giống cảm giác như thời mới yêu nhau."
Sau khi chương trình kịch trên truyền hình kết thúc, Lục Tiệp đưa Hạ Giai Ngôn về nhà. Thời điểm Hạ Giai Ngôn xuống xe, anh đặc biệt dặn dò: "Lần sau đừng một mình gặp vị bác sĩ kia, nếu không anh ta hiểu sai ý, thì em đã hại người khác đó."
"Em sẽ không!" Nói xong, Hạ Giai Ngôn phóng khoáng đóng sầm cửa xe, đưa lưng về phía Lục Tiệp vẫy tay tạm biệt.
Tuy nói như thế, nhưng sau khi Hạ Giai Ngôn về nhà vẫn điện thoại cho Chiêm Tuệ nói rõ tình hình của cô và Cao Lập Hàm. Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng người nhận máy không phải là Chiêm Tuệ, mà là Hạ Giai Mặc. Anh hỏi Hạ Giai Ngôn: "Anh gọi điện thoại về nhà, nhưng không ai nhận."
Đầu bên kia dừng một chút, nói tiếp: "Ở cùng một chỗ với Lục Tiệp?"
Sau ba giây do dự, Hạ Giai Ngôn quyết định kể hết tình hình hiện tại cho anh biết: "Vâng ạ."
Nghe được đáp án như vậy, Hạ Giai Mặc cũng không thấy lạ thường, anh hỏi: "Hai đứa quay lại?"
Hạ Giai Ngôn hít một hơi, sau đó thừa nhận.
Hiếm thấy Hạ Giai Mặc trầm mặc, phải một lúc sau, anh mới nói: "Hẳn bố mẹ cũng đã đoán được điều gì, cuối cùng cần phải giấu giếm hay nên thẳng thắn, tự em quyết định đi."
"Em không biết." Hạ Giai Ngôn có chút hoang mang.
Anh nhắc nhở Hạ Giai Ngôn: "Ngày mai bố sẽ xuất viện, sau khi về nhà, chắc chắn ông sẽ hỏi cho ra ngọn ngành. Em suy nghĩ phải trả lời như thế nào đi."
Vốn Hạ Giai Ngôn định tìm một cơ hội tốt để nói rõ với bố mẹ, nhưng vì câu nói của Thông Thông, ngay lập tức cô bị đẩy đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cô có chút phiền não, dày mặt cầu cứu Hạ Giai Mặc: "Anh, anh nhất định phải giúp em."
Đầu dây bên kia Hạ Giai Mặc lau trán: "Anh giúp thế nào đây? Tìm đại người bạn nào họ Lục đến đây diễn kịch, nói với bố mẹ đây là chú Lục mà Thông Thông nói à?"
"Chủ ý này không tồi!" Hạ Giai Ngôn đang trong trạng thái cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.
Hạ Giai Mặc bị cô chọc tức đến bật cười: "Em nghĩ bố mẹ đều là đồ ngốc à, cho phép em lừa dối như thế? Nếu em xử lý không tốt, coi chừng khiến Lục Tiệp họa vô đơn chí đó."
Hạ Nguyên xuất viện vào ngày mùng tám tết, Hạ Giai Mặc và Chiêm Tuệ đã bắt đầu đi làm, còn Hạ Giai Ngôn thì ngày nghỉ được dài hơn so mới bọn họ một chút, thế nên nhiệm vụ đón bố già xuất viện liền được đặt lên vai cô.
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện bước vào phòng bệnh, cô liền cảm thấy thấp thỏm.
Đào An Nghi đã thu dọn đồ dùng hằng ngày xong xuôi, đang ngồi xem tivi cùng Hạ Nguyên. Thấy con gái bước vào, bà liền nói với Hạ Nguyện: "Giai Ngôn đến rồi, chúng ta về thôi."
Thời điểm bước đến giường bệnh xách hành lý, Hạ Giai Ngôn phát hiện sắc mặt của bố mình tốt hơn rất nhiều so với hai ngày trước, không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.
Hạ Nguyên không hề bỏ qua mỗi một thay đổi biểu cảm nào của cô, vẻ mặc ông nghiêm nghị, suốt dọc đường đi cũng không hề nói chuyện.
Đào An Nghi lặng lẽ nháy mắt với con gái, nhắc nhở cô biểu hiện cho tốt. Hạ Giai Ngôn gật mạnh hai cái, Hạ Giai Ngôn nhìn đỉnh đầu hai người, chỉ có thể nghiêng người dùng tay ra dấu "ok" với mẹ mình.
Sáng nay Đào An Nghi vẫn chưa đến chợ mua thức ăn, cô hỏi Hạ Giai Ngôn trong tủ lạnh còn nguyên liệu nấu ăn không, Hạ Giai Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Chắc là không ạ."
Đào An Nghi bất mãn: "Cái gì mà chắc, hai ngày nay con đều ở nhà, trong tủ lạnh có gì mà con không rõ sao?"
Đèn giao thông vừa mới chuyển từ đèn đỏ sang đèn xanh, Hạ Giai Ngôn chăm chú lái xe chưa kịp trả lời, im lặng đã lâu đột nhiên Hạ Nguyên mở miệng: "Đừng nói trong tủ lạnh có gì nó còn không biết, mà ngày cả việc có về nhà hay không cũng chưa biết đâu."
Hạ Giai Ngôn cảm thấy oán giận của bố so với mình gấp trăm ngàn lần. Cô cũng không lên tiếng cãi lại ông, một lát sau mới nói: "Cho dù có, thì thịt và rau cũng không còn tươi nữa, chúng ta nên đi mua lại thôi ạ."
Sau khi đi làm, Hạ Giai Ngôn cũng rất ít có cơ hội cùng bố mẹ đi chợ. Trong trí nhớ, trước đây cô rất thích quấn quít cùng bố mẹ đến chợ, bởi vì ven đường luôn luôn có đủ hàng quán, nào là đậu hũ, kẹo đường, còn có bán cả kẹo hồ lô, tất cả đều khiến cô hiểu được dư vị của đồ ăn.
Đào An Nghi luôn bảo những thứ đồ ăn đó không hợp vệ sinh, cho dù cô khóc nháo năn nỉ thế nào vẫn thờ ơ, ngược lại với Hạ Nguyên, ông không muốn nhìn thấy nước mắt của con gái, chỉ cần Hạ Giai Ngôn bẹp miệng, nước mắt lưng tròng nhìn ông, ông nhất định sẽ dao động. Dường như bọn họ đều nhớ lại chuyện xưa, biểu tình trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn.
Cơm trưa Hạ Giai Ngôn tự mình xuống bếp. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô đã nằm trên giường lấy thực đơn nguyên liệu nấu ăn chị dâu đưa cho mình xem qua một lần, cũng chọn ra một vài thứ mà bố mình thích ăn, định hôm nay làm cho ông nếm thử.
Cầm chiếc dao bào trên tay Hạ Giai Ngôn tự dưng nhớ lại dáng vẻ luống cuống tay chân của Lục Tiệp, bất giác cười thành tiếng.
Đào An Nghi bước vào phụ cô, vừa mới bước đến cửa chợt nghe con gái bật cười thần kinh như vậy. Bà nhíu mày, thấp giọng trách cứ: "Con cầm dao phải tập trung một chút, cắt trúng tay bây giờ."
Hạ Giai Ngôn quay đầu: "Con rất nhanh nhẹn mà."
"Đang nghĩ cái gì mà cười vui vẻ như vậy?" Đào An Nghi hỏi.
"Bố xuất viện chẳng lẽ không đáng vui sao ạ?" Ý cười bên miệng Hạ Giai Ngôn muốn giấu cũng không giấu được.
Sáng nay mua chút mộc nhĩ ở cửa hàng bán hoa quả khô, Hạ Giai Ngôn đem chúng ngâm vào nước, chỉ là một cái nhỏ mà giờ đã bắt đầu nở to. Cô nghĩ có thể được rồi, vì thế tính đêm chúng thái thành miếng nhỏ. Đào An Nghi thấy thế, ngăn cản cô: "Mộc nhĩ phải ngâm lâu một chút, hay để lại tối ăn đi."
"Dạ?" Hạ Giai Ngôn nói, "Con còn định làm mộc nhĩ chưng gà cho bố nữa đấy."
Đào An Nghi nói: "Cái nha đầu con, muốn dùng chút trò vặt này dỗ bố con sao? Đừng làm mộc nhĩ chưng gà nữa, bây giờ con ra ngoài nói với bố con rằng con và Lục Tiệp chưa từng dẫu lìa ngõ ý còn vương tơ lòng, bảo đảm ông nhất định sẽ vui mừng đến nỗi bỏ cả rượu chè thuốc lá."
Hạ Giai Ngôn dừng tay chốt lát, cô hỏi: "Bố biết rồi ạ."
Đào An Nghi nói: "Bố con chỉ té một cú thôi, tai, mắt và não ông đều bình thường. Thông Thông không phải chỉ hỏi một câu chú Lục, con liền chột dạ đến đầu cũng không dám ngẩng lên, đến tột cùng chú Lục kia là ai, không cần phải đoán nữa chứ?"
"Mẹ có giận không? Bố có giận không ạ?" Hạ Giai Ngôn lập tức hỏi.
Nếu nói đến tức giận, từ sau khi biết Hạ Giai Ngôn mang thai thì đã giận. Bà không thể nào tưởng tượng được, con gái được tự tay mình dạy dỗ nghiêm khắc lại có thể trong khi còn ngồi trên ghế nhà trường chưa chồng lại có thai. Có vài ngày, bà thật sự tức đến nỗi chỉ muốn bỏ Hạ Giai Ngôn tự sinh tự diệt, nhưng dù sao cũng là con gái mình dứt ruột sinh ra, bà vừa không muốn lại không thể để mặc cô. Bà lấy tay chỉ thái dương cô: "Con đó, còn sợ thái độ của bố mẹ sao? Bố con vừa bàn sẽ không nghiêm khắc với con nữa, con lại có thể dám quay người liền nối lại tình xưa với Lục Tiệp, con bảo bố có thể không tức giận không?"
Hạ Giai Ngôn đã sớm đoán được kết quả này, cô gọi mẹ một tiếng thật dài, nói tiếp: "Bố giận con, mẹ cũng giúp con dỗ bố đi."
Bị con gái nũng nịu trong chốc lát, cuối cùng Đào An Nghi cũng mềm lòng. Bà né khỏi cái đầu cứ bám dính trên vai mình, tức giận nói: "Trong tủ lạnh có một hộp hạt dẻ đã bóc sẵn, con lấy mà làm món hạt dẻ, bố con thích ăn."
Hạ Giai Ngôn vô cùng vui sướng, cô cọ cọ hai má mẹ mình: "Con biết chỉ mẹ là thương con nhất mà."
Đào An Nghi cố ý làm mặt lạnh, hừ lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi phòng bếp.
Khi Hạ Giai Ngôn gọi vào ăn cơm, Hạ Nguyên đang đứng trước bể ngắm cá vàng. Ông chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh bàn ăn, nhìn thức ăn được bày trên mặt bàn toàn món mình thích, không khỏi giương mắt liếc con gái mình một cái. Hạ Giai Ngôn cười híp mắt, cô nói: "Bố ơi, bố nếm thử đi ạ, đồ ăn hôm nay tất cả đều là con làm đấy ạ."
Sau khi ngồi xuống, đầu tiên Hạ Nguyên nếm thử một chút món gà hạt dẻ mà mình thích nhất. Thật ra hương vị cũng không tệ lắm, nhưng ông cố ý xoi mói: "Chưa canh được lửa, thịt gà hơi bị nhừ, có rảnh thì nên về nhà học hỏi mẹ con đi, đừng thường xuyên ở bên ngoài với mấy người vớ vẩn."
Hạ Giai Ngôn khúm núm gật đầu, mà Đào An Nghi đang ngồi bên cạnh Hạ Nguyên cúi đầu cười rộ lên.
Mặc dù bữa cơm cơm bố cô thưởng thức vô cùng vui vẻ, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn chưa dám đề cập đến Lục Tiệp với ông. Đợi đến khi thấy bố mình ngủ trưa dậy, cô liền cầm trái táo đã gọt vỏ ra ban công tìm ông.
Mấy ngày nay buồn chán nằm trong bệnh viện, sau khi về nhà Hạ Nguyên bỗng dưng phát hiện quang cảnh tuyệt đẹp của ban công nhà mình. Đông qua xuân đến, cây cối trong tiểu khu nảy chồi xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống. Ông ngắm nhìn đến mê mấn, cho đến khi nghe thấy giọng nói của con gái, ông mới quay đầu lại.
"Bố ơi, con gọt táo cho bố đây." Hạ Giai Ngôn ngồi vào chiếc ghế đối diện bố mình, sau đó cầm quả táo đưa tới.
Hạ Nguyên cầm lấy, tuy rằng khi nói chuyện vẫn giương cung bạt kiếm, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn một chút so với lúc trước: "Bố đã cho rằng người làm bố này, đã sớm không còn địa vị gì trong lòng con nữa rồi."
Hạ Giai Ngôn xoa xoa hai cánh tay lành lạnh của mình, thề son sắt: "Trong lòng con, bố và mẹ vĩnh viễn ở vị trí đầu tiên."
Nghe thấy lời này của con gái, khóe miệng Hạ Nguyên giãn ra, sau đó hiện lên một đường cong nho nhỏ. Vì muốn giấu đi, ông há miệng cắn một miếng táo, sau đó mới nói: "Ngọt lắm."
Hạ Giai Ngôn thấy lần này được ủng hộ, vì thế mở miệng nói: " Bố, con có chuyện muốn nói với bố."
Không ngờ, vẻ mặt Hạ Nguyên nhanh chóng thay đổi, ông nhìn về phía con gái: "Nếu có liên quan đến Lục Tiệp thì con không cần phải nói."
Hạ Giai Ngôn nghẹn lại, lời muốn nói kẹt giữa cổ họng, thốt ra chẳng được mà nuốt vào cũng chẳng trôi.
Cầm quả táo nặng nề đặt lên trên chiếc bàn tròn nhỏ, Hạ Nguyên đứng lên nói: "Hai đứa muốn quay lại thì quay lại, muốn kết hôn thì kết hôn, bố sẽ không can thiệp chuyện của hai đứa. Nhưng mà con nhớ cho kỹ đây, con không phải nói cho bố biết, vì bố cũng không muốn biết."