Nhắc đến người chăm sóc, Lục Tiệp lại giả vờ câm điếc.
Cô biết Lục Tiệp không đồng ý, nên đến bãi đổ xe liền hỏi: "Tối nay muốn ăn cái gì đây?"
"Không biết" Lục Tiệp nói.
Hạ Giai Ngôn khởi động ô tô: "Vậy anh nghĩ thử xem, đừng đi đến nơi xa quá, tôi không muốn về nhà muộn."
Lục Tiệp nhìn về phía cửa sổ, mãi cho đến khi xe chạy nhanh ra khỏi bệnh viện, anh mới nói với Hạ Giai Ngôn: "Tìm mấy nhà hàng gần đây đi, để Khương Diên và Cố Hoàn cùng đến."
Cô tò mò hỏi: "Anh hẹn bọn họ khi nào vậy."
Lục Tiệp giật giật môi: "Bây giờ."
Lo lắng cho vết thương của Lục Tiệp, nên Hạ Giai Ngôn chọn một quán ăn nhẹ Quảng Đông. Cô hỏi ý kiến Lục Tiệp, anh nói: "Em quyết định đi."
Bọn họ chọn một gian phòng riêng có khung cảnh thanh tĩnh, Lục Tiệp không thích xem thực đơn, vì thế nhiệm vụ gọi món được trao cho Hạ Giai Ngôn. Hạ Giai Ngôn không biết khẩu vị của Khương Diên và Cố Hoàn như thế nào cả, bèn hỏi: "Khương Diên và Cố Hoàn thích ăn gì vậy?"
Lục Tiệp lạnh lùng đáp: "Làm sao anh biết được."
Không biết câu vừa rồi đã chọc gì đến anh, khiến Hạ Giai Ngôn có chút buồn bực, cúi đầu tự mình đọc thực đơn.
Thấy cô rầu rĩ nhìn thực đơn, Lục Tiệp có chút hối hận, anh cố gắng kìm nén, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với cô: "Em thích ăn gì thì cứ chọn cái đó, hai người kia cũng không kén chọn lắm đâu."
Khương Diên và Cố Hoàn có vẻ tới trễ, bọn họ vừa vào nhà hàng, thì người phục vụ đã bắt đầu mang thức ăn lên. Khương Diên vừa vào cửa đã giở trò làm chuyện xấu, anh ta chọc chọc tay vào tay phải đang băng gạc của Lục Tiệp: "Tôi vừa hỏi cậu, ông ấy bảo cậu không chịu nghe lời, miệng vết thương bị nứt ra."
Lục Tiệp đau đến nhíu mày, trực tiếp gạt tay Khương Diên ra.
"Cậu mà cũng biết đau hả? Biết đau thì nên an phận một chút, nếu để vết thương bị nhiễm trùng sẽ phát sốt, là phải khâu lần thứ hai đấy."
Phát hiện sắc mặt Hạ Giai Ngôn có chút bất thường, Cố Hoàn vội vàng nói: "Anh đừng có nói quá như thế, đâu có nghiêm trọng như vậy chứ. Tối hôm qua cậu anh đã nói, sau hai tuần là có thể cắt chỉ mà, cái gì mà khâu lại lần hai nữa"
"Muốn đạt được hiệu quả mong muốn thì bệnh nhân cũng phải phối hợp mới được." Khương Diên vút cằm: "Kêu cậu ta nằm viện để quan sát, anh ta không chịu; kêu đến nhà anh ở vàiậu ta cũng không chịu; kêu thuê người chăm sóc, cậu ta vẫn không chịu. Nếu đã vậy thì thế này đi, anh đành tự mình gánh vác toàn bộ vậy, đến nhà cậu ta ở vài ngày."
Có Hoàn cười anh ta: " Ngay cả bản thân mình anh còn chưa tự lo được, còn đòi lo cho người khác."
Khương Diên sờ cầm, gật đầu đồng ý: "Cũng đúng."
Hạ Giai Ngôn bị hai người bọn họ làm cho bật người, giương mắt thì phát hiện ánh mắt mãn của Lục Tiệp đang lườm nguýt mình. Cô thu lại ý cười, nói: "Ăn cơm trước đi, đồ ăn đều nguội rồi."
Được nữa chừng thì Cố Hoàn và Hạ Giai Ngôn cùng nhau vào nhà vệ sinh. Nhân dịp hai người đàn ông kia không có ở đây, Cố Hoàn nói với cô: "Giai Ngôn, em không rõ trước đâ giữa chị và giáo sư Lục xảy ra chuyện gì, nên nếu có lỡ miệng nói sai gì đó, mong chị bỏ qua nha."
Hạ Giai Ngôn đáp từ tận đáy lòng: "Không sao đâu, em cũng đừng để trong lòng."
"Vậy là tốt rồi." Cố Hoàn nói tiếp.
Cố Hoàn lại ngập ngừng, Hạ Giai Ngôn hỏi cô: "Em còn muốn nói gì sao?"
"Thì..." Cố Hoàn đấu trang một chút sau đó nói," Quan hệ của Khương Diên và giáo sư Lục tốt lắm. Lúc trước, Khương Diên bồi dưỡng ở Anh, giáo sư Lục còn quan tâm giúp đỡ anh ấy rất nhiều. Hiện tại tay giáo sư Lục Bị thương, anh ấy thật sự rất lo lắng, tối hôm qua bận việc đến hơn hai giờ sáng mới về nhà. Anh ấy thật sự hi vọng có người giúp đỡ chăm sóc cho giáo sư Lục, dù sao ba mẹ của giáo sư đều ở nước ngoài, bạn bè trong nước không nhiều lắm, lại còn không chịu thuê người chăm sóc, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chị là thích hợp nhất. Chị có thể cân nhắc một chút, xem như là giúp tụi em? Đương nhiên, nếu chị cảm thấy khó xử quá, thì để bọn em nghĩ cách khác cũng được ạ."
Từ nhỏ Hạ Giai Ngôn đã được giáo dục rằng, dù chịu ơn chỉ là một giọt nước cũng phải lấy cả dòng sông để báo đáp. Mà quảng cáo Ayers lần trước, ít nhiều gì cũng nhờ Khương Diên ra mặt mới có thể thuyết phục được Tiễn Anh hợp tác với công ty, Khương Diên có ơn với cô, cô vẫn nhỡ rõ. Mà Cố Hoàn đã thay Khương Diên mở lời, cô thật không nghĩ ra được lý do nào để từ chối.
Nhìn ra Hạ Giai Ngôn đã bị lay động, Cố Hoàn tiếp tục khuyên bảo: "Em thấy giáo sư vẫn quan tâm đến chị lắm, công việc của chị xảy ra chuyện, giáo sư lập tức nghĩ giúp chị cách giải quyết. Nếu ngày hôm này người bị thương là chị, em tin rằng giáo sư cũng sẽ cận thận chăm sóc cho chị."
Trầm mặc mấy giây, Hạ Giai Ngôn nói: "Chị không muốn anh làm nhiều chuyện như vậy, chị và anh ấ đã chia tay từ nhiều năm trước rồi."
"Hóa ra chị để ý chuyện này à?" Cố Hoàn ung dung nói: "Vậy chị đừng nghĩ đến việc giao sư là bạn trai cũ của chị. Chị có thể xem giáo sư là vật cưng của mình, lúc nào nhìn giáo sư thuận mặt thì có thể tưởng tượng thầy ấy thành ha kì sĩ*, còn lúc nhìn giáo sư không vừa mắt thì xem thầy ấy thành một con cún ngốc. Dù sao tay thấy ấy đang bị thương, không thể làm gì được chị, mà ngược lại, chị có thể tha hồ xâu xé thầy ấy, tùy thích!"
Hạ Giai Ngôn lại bị cô làm cho bật cười: "Nuôi một con cún như vậy thật đáng tự hào đó nha!"
"Còn phải nói sao ạ!" Cố Hoàn cũng cười phá lên.
Cố Hoàn và Hạ Giai Ngôn cười cười nói nói cùng trở về phòng ăn, hai người đàn ông đang ngồi trên ghế đều nhìn các cô với ánh mắt khó hiểu. Sau khi ngồi xuống ghế, Cố Hoàn lặng lẽ bày tư thế chiến thắng với Khương Diên, Khương Diên hiểu ý, hứng thú liếc Lục Tiệp một cái.
Kết thúc bữa tối, bọn họ tạm biệt nhau tại bãi đỗ xe. Trước khi lên xe, Khương Diên nói riêng với Lục Tiệp: "Cậu có chuyện gì thì tìm tôi đấy, gần đây tôi cũng không phải đi công tác."
Lục Tiệp nói: "Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ, cậu bận thì cứ lo việc của cậu đi."
Khương Diên thở ra một làn khói lạnh, biểu cảm trên mặt rõ ràng là đang nói với Lục Tiệp -- được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nói cũ!
Trên đường quay trở về nhà trọ của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn nói: "Tôi sẽ đến ở bên nhà anh vài hôm, dù sao tay anh vẫn chưa thể cử động lung tung, nếu không có ai giúp đỡ thì không được đâu."
"Em không phải đi làm sao?" Lục Tiệp hỏi.
"Tôi nghỉ phép rồi." Hạ Giai Ngôn trả lời.
Lục Tiệp nhìn ra ngoài cửa sổ, không rên một tiếng.
Hạ Giai Ngôn nghĩ rằng anh vẫn còn đang giận mình, bây giờ cố ý bày vẻ mặt đó cho mình xem. Nên cô không chắp nhặt với anh, vì thế đã nói: "Anh không phản đối thì quyết định như vậy đi."
Sau khi trở về nhà trọ, Hạ Giai Ngôn thu xếp xong cho Lục Tiệp mới chợt nhớ đến bản thân mình không mang theo quần áo để thay. Trước khi ra cửa, cô thông báo với Lục Tiệp một tiếng, không ngờ Lục Tiệp lại nói: "Đã trễ thế này rồi, đừng đi!"
Lục Tiệp mím môi, sau đó xoay người: "Em lại đây"
Hạ Giai Ngôn theo lời anh đi vào phòng ngủ, thấy anh lấy từ trong phòng cất quần áo ra một chiếc áo ngủ màu đen nhét vào ta cô: "Đồ mới, mặc tạm một đêm đi."
Chiếc áo ngủ này vừa rộng lại vừa dài, rõ ràng là không vừa với dáng người của cô. Cô nhíu mày, cầm chiếc đầm ngủ không nói lời nào.
Thấy vẻ mặt không hài lòng của Hạ Giai Ngôn, Lục Tiệp lại lật lật, tìm ra một cái khác: "Không thích màu đen à, còn có màu trắng đây."
Hạ Giai Ngôn không biết nên khóc hay cười, cô không cầm chiếc áo ngủ màu trắng ấy chỉ nói: "Không phải tôi để ý đến màu sắc, vấn đề là không vừa với người."
"Mặc ở nhà còn để ý làm gì, cũng đâu có ai thấy đâu." Lục Tiệp tùy tay quăng chiếc áo ấy vào lại tròn tủ quần áo, sau đó đưa khăn tắm và mấy đồ dùng rửa mặt khác: "Đi tắm đi, anh giúp em tìm chăn mền."
Nghe thấy anh lại muốn động tay động chân, Hạ Giai Ngôn vội ngăn cản: "Trăm ngàn lần đừng nha! Tôi xin anh lên giường ngủ đi, mấy thứ khác để xong tôi sẽ làm."
Dứt lời, Hạ Giai Ngôn liền đi vào phòng tắm. Áo ngủ của Lục Tiệp thật sự quá lớn, mặc lên người cô rộng thùng thình, như chụp một cái túi vải bố vào vậy. Ngắm mình trong gương, cô bất đắc dĩ lắc đầu: "Xấu quá!"
Trở lại phòng khách, Hạ Giai Ngôn thấy Lục Tiệp đang trải drap giường bằng một tay, nghe thấy tiếng bước chân, Lục Tiệp vẫn không quay đầu lại. Đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, cô mới nói: "Được rồi, còn lại để tôi trải cho."
Lúc này Lục Tiệp mới quay đầu, ánh mắt đảo trên người cô một vòng. Chiếc áo này quả thật quá rộng, lúc anh mua chiếc áo ngủ này vốn dài đến gối, nhưng Hạ Giai Ngôn mặc vào lại đến tận mắt cá chân. Tay áo được lật lên mấy lớp, cổ tay áo quá rộng, càng tôn thêm cổ tay mảnh khảnh của cô, tầm mắt của Lục Tiệp di chuyển tới trước vạt áo ngủ thì mắt anh tự dưng léo lên.
Ánh mắt lãnh đạm của anh đã có thêm một chút nóng bỏng, Hạ Giai Ngôn bị anh nhìn đến mất tự nhiên, vì thế bước qua giật chiếc drag trải giường, tiếp tục công việc vừa rồi của Lục Tiệp. Thấy Lục Tiệp vẫn chưa trở về phòng, cô liền hỏi: "Vừa rồi có uống thuốc không?"
Lục Tiệp lười phải nói, chỉ đáp"Rồi" chữ.
"Miệng vết thương còn đau không? Nếu không đau thì đừng uống thuốc, thuốc giảm đau không tốt cho dạ dày lắm." Hạ Giai Ngôn nhắc nhở anh.
Lục Tiệp nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn không nói gì.
Nhưng Hạ Giai Ngôn lại thích anh lạnh lùng như vậy, anh đối với cô xa cách, sẽ tốt hơn việc dây dưa không rõ với mình. Như vậy, cô sẽ không cảm thấy xấu hổ, lại càng không cảm thấy áp lực.
Anh vẫn không có ý rời đi, Hạ Giai Ngôn cũng không có tư cách đuổi anh đi, vì thế đành lôi đề tài khác nói chuyện với anh, để làm dịu bầu không khí: "Mấy ngày nay anh không thể lên lớp đứng không? Vậy đã tìm các thầy khác dạy thay chưa?"
"Anh đã tìm thầy trong học viện giúp đỡ rồi, thời gian này tạm thời không thể lên lớp được." Lục Tiệp trả lời.
Nhớ đến ngày kia là thứ bảy, Hạ Giai Ngôn hỏi" Vậy anh tìm ai dạy thay khóa của tôi vậy"
Lục Tiệp trả lời: "Giáo sư Xa."
"Không biết." Hạ Giai Ngôn đáp.
"Bài tuần nà, anh sẽ giúp em." Tay Hạ Giai Ngôn hơi khựng lại, Lục Tiệp lập tức bổ sung, "Anh đã làm xong giao án rồi, không dùng cũng hơi tiếc."
"Vậy được rồi, ngày mai anh đưa tôi số điện thoại của giáo sư Xa, để tôi xin phép nghỉ." Hạ Giai Ngôn đồng ý.
Hạ Giai Ngôn sửa sang giường sao cho gọn gàng, trong lúc bận rộn không chú ý làm chiếc gối trên đầu giường rơi xuống sàn nhà.Cô "Ui" một tiếng, chống người cúi xuống nhặt nó lên.
Thời điểm cuối người xuống, cổ áo dưới hành động của cô bị trễ ra, Lục Tiệp đang đứng ở đuôi giường, nhìn thấy chiếc xương quai xanh tinh xảo cùng làn da trắng nõn của cô lộ ra thì yết hầu trượt lên trượt xuống, đường cong* bên dưới cũng rục rịt thức dậy.
Hạ Giai Ngôn tiện tay nén chiếc gối lên giường, đang suy nghĩ xem, dùng cách gì để hạ lệnh đuổi khách, thì đột nhiên Lục Tiệp không nói một lời bước ra khỏi phòng. Hành động này của Lục Tiệp khiến cho cô cảm thấy khó hiểu, ánh mắt đảo qua bản thân mình thấy cổ áo bị trễ xuống thì liền hiểu rõ mọi chuyện.
--Hết Phần 4-
Hà kị sĩ: Nguyên văn em chưa mò được. Đang hỏi tiền bối sẽ bỗ sung sau ạ
(**) Đường cong: Nguyên văn. Em muốn hỏi thêm câu đó nguyên văn là đường cong bên dưới cũng dần đứng lên. Nhưng e làm thành câu trên mọi người xem dùm e có ổn không ạ.