• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đúng giờ, Lâm Tĩnh cùng Mộ Xa đi tới nhà của Sở gia, các nàng không nghĩ người mở cửa là Tử Đồng. Sau khi Tử Đồng mở cửa, thì việc đầu tiên là tức giận liếc mắt nhìn Mộ Xa, rồi sau đó quay đầu nhìn Lâm Tĩnh, sắc mặt liền biến thành phẫn nộ, không nói câu nào liền đẩy cửa trực tiếp bước vào nhà. Nàng tiếp tục ngồi trên ghế sofa mà xem ti vi. Nhị Thiếu nhìn Tử Đồng một chút bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ kéo tay nàng, rồi nhẹ giọng khuyên bảo.

“Được rồi Đồng Đồng, đừng giận dỗi nữa, nhân gia* không vội mà cậu gấp cái gì?”

*nhân gia: người ta

Tử Đồng nhếch miệng. “Tớ liền chịu không được khi nhìn tính tình của Mộ Xa và hiện tại, Sở Minh giống như một con rùa.”

Lâm Tĩnh nghe được lời của Đồng chỉ im lặng không nói, cúi đầu thay đổi dép đi vào.

Mộ Xa thì ngược lại tự tại hơn, nàng khoanh tay đi dạo quanh Sở gia. Sở gia xem như một tiểu tư, có ba phòng được trang trí đơn giản. Tổng thể được trang hoàng thiết bị đều dựa theo tâm tư của Sở Minh đến, lấy màu sắc yêu thích nhất của Lâm Tĩnh làm chủ, cùng phối hợp với màu trắng như tuyết của bức tường, khiến cho người nhìn cảm thấy ngăn nắp, sạch sẽ.

Ở trung tâm phòng khách treo ảnh của Sở gia cùng Lâm gia cộng thêm “Bất Lương” chụp chung, chính là một nhà hạnh phúc vô cùng. Mộ Xa nhìn chằm chằm hồi lâu, chợt cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.

Sở mẹ đang làm sủi cảo nghe được động tĩnh liền ra đón, quét mắt nhìn Lâm Tĩnh, rồi ngay lập tức kéo tay Mộ Xa lại.

“Yêu, xem cô gái này lớn lên bộ dạng thanh tú! Ta nghĩ Tĩnh Tĩnh thế nào cũng phải... đem Sở Minh quăng đi!”

Lâm Tĩnh nghe thấy liền biết Sở mẹ chính là đang trách nàng, cúi thấp đầu, nàng vẫn yên lặng ngồi trên sofa không nói một lời. Mộ Xa bị niết mặt vẻ mặt hơi bối rối, trên tay hơi ướt không biết là nên lau tốt hay cứ để yên, cuối cùng nàng chỉ có thể đứng tại chỗ tùy ý Sở mẹ pha trò.

“Sở mẹ, lão đại đâu?”

Tiểu Đản nãy giờ vẫn ngồi ở một bên chợt lên tiếng, hắn hôm qua mới trở về mà không ngờ vừa trở lại liền biết được Sở Minh cùng Lâm Tĩnh đã ra ở riêng. Hắn liền là người đầu tiên vội vàng chạy đến Sở gia, ai ngờ đến cả cái bóng người cũng không nhìn thấy. Nhìn tinh thần chán nản của Lâm Tĩnh hắn cũng không nỡ lòng lại đi hỏi, còn như Tử Đồng... Hắn càng không có can đảm đi hỏi, không thể làm gì khác là gửi hy vọng vào Sở mẹ.

Sở mẹ nhếch miệng cười.

“Nàng nói muốn mang một người đến, hình như tên là An Tĩnh thì phải.”

Lâm Tĩnh nghe vậy tay đặt vô thức nắm chặt, mím môi như trước không nói.

Chỉ trong chốc lát Hạ Tri cùng Thái Nhan cũng đã đến, vừa vào cửa nhìn thấy Mộ Xa, Thía Nhan liền sửng sốt.

“Mộ Xa, thật là cậu?”

Hạ Tri cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng, Mộ Xa gật đầu khẽ cười.”Thật là trùng hợp.”

“Các cậu quen biết nhau?”

Tử Đồng ngồi ở trên ghế sofa ăn nho do Nhị thiếu lột vỏ, tức giận hỏi.

Hạ Tri gật đầu, biểu tình có chút phức tạp.

“Mộ Xa cùng tớ còn có Nhan Nhan là bạn học thời đại học, cùng nhau ở nước ngoài du học, quan hệ... cũng không tệ lắm.”

Hạ Tri nhìn Mộ Xa từ trên xuống, bề ngoài vẫn không có biến hóa gì lớn, vẫn giống như hồi còn ở đại học cực kỳ chói mắt như vậy, biểu tình vẫn kiêu ngạo như vậy, khí chất như trước bức người, chỉ là... Nàng không bao giờ nghĩ tới, nàng và Lâm Tĩnh có liên quan gì, hồi ở đại học Mộ Xa tương đối lãnh đạm, bằng hữu không có bao nhiêu cả, Hạ Tri cùng nàng cũng là xem như tri kỉ rồi, mà giờ nàng và Sở Minh...

Mộ Xa khẽ cười yếu ớt, không quan tâm ánh nhìn của mọi người mà lôi kéo tay của Hạ Tri ngồi xuống ghế sofa.

“Hạ Hạ, đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”

Hạ Tri miễn cưỡng gật đầu Mộ Xa nhìn ra sự do dự của nàng, khẽ lắc đầu.

“Hạ Hạ, Sở Minh là Sở Minh, tớ là tớ, tớ không hy vọng bởi vì cậu ta mà làm cho quan hệ giữa chúng ta cái gì ngăn cách. Dù sao, ngoại trừ Lâm Tĩnh ra thì cậu chính là người bằng hữu tốt nhất của tớ.”

Hạ Tri không nói chuyện, ngẩng đầu như có chuyện gì đang suy nghĩ rồi nhìn chằm chằm Mộ Xa. Mộ Xa thản nhiên nhìn lại.

“Mẹ, con đã trở về.”

Tiểu Đản nghe thấy giọng của Sở Minh liền từ trên ghế bắn ra ngoài, hai mắt phấn khởi như tỏa ra như ánh vàng.

“Lão đại!!!”

Tiểu Đản xông lên phía trước ôm lấy Sở Minh, hắn mừng muốn chết, từ khi vào tiểu đội thì không có ai giống như Sở Minh đối tốt với hắn như vậy a. (==!)

“Nha nha nha, Tiểu Đản, mày mau buông ra! Cẩn thận đụng trúng An Tĩnh!”

Sở Minh giơ cánh tay ra đập thẳng xuống.

“Yêu, tiểu mỹ nữ này là ai a?”

Nghe Sở Minh nhắc nhở, Tiểu Đản mới phát hiện bên người của Sở Minh có thêm một mỹ nữ mộc mạc. Gương mặt An Tĩnh không có bất kỳ son phấn gì, làn da trắng nõn mịn màng tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân. Nàng ngẩng đầu, nhìn Tiểu Đản cười yếu ớt.

“Chào anh, em gọi là An Tĩnh.”

Tiểu Đản có chút xấu hổ, gãi đầu một cái đưa tay ra.

“Anh gọi là Tiểu Đản, là đệ tử của lão đại.”

Sở Minh tay mắt mau lẹ, “Ba” một tiếng hất tay của Tiểu Đản đi, ý chỉ vào đôi mắt của An Tĩnh.

Lần này trong phòng ai cũng đều hiểu, Tử Đồng cũng buông trái nho nhìn nhìn An Tĩnh.

Sở Minh được nhàn rỗi nhìn chung quanh một cái. Đầu tiên, mắt liền nhìn thấy Lâm Tĩnh, con mắt như lóe ra một tia sáng, rồi lại nhìn thấy Mộ Xa ngồi bên cạnh trong nháy mắt đôi mắt liền trở nên ảm đạm xuống, nàng khẽ thở dài. Xong kéo tay An Tĩnh, đem dép đặt trên mặt đất.”An, trước đổi dép đã.”

“Dạ.” An Tĩnh khóe lóe đáp ứng.

Lâm Tĩnh chứng kiến cảnh Sở Minh vì An Tĩnh mà cúi đầu đổi giày dáng dấp thì khẽ nhếch miệng rồi quay đầu đi.

Sở mẹ đứng ở một bên nhìn trái nhìn phải một chút rồi thầm than, quả thật không hổ là một đôi, ngay cả nổi máu ghen đều phải ngang nhau. Xong bà lập tức quay đầu nhìn Sở Minh, Minh, con quả thật là một đại ngu ngốc.

Thái Nhan đứng ở một bên, con mắt đều như không nháy mắt nhìn Sở Minh.

“Minh, cậu và An Tĩnh...”

Sở Minh liền tức giận liếc mắt nàng một cái.

“Cậu đoán mò cái gì, tớ và An Tĩnh chỉ là bạn tốt.”

An Tĩnh đang mang giày thì ngẩn ngơ, không rõ Sở Minh vì sao lại đột nhiên nói như vậy, giữa các nàng nếu không phải là bạn tốt thì còn có thể là cái gì?

*********************************************

Người đều đã đến đông đủ, mọi người bắt đầu đi lại bàn ăn ngồi xuống.

Tay của Sở Minh giành trước một cái dĩa sủi cảo, đặt trước mặt An Tĩnh, rồi nhếch miệng liếc mắt nhìn xung quanh một cái.

“Cái này là sủi cảo của An Tĩnh, ai cũng không thể tranh a.”

“...”

An Tĩnh cười yếu ớt, không nói gì, lại tựa như đã là thói quen khi Sở Minh làm như vậy.

Sở Minh nhìn thấy tất cả mọi người không nói lời nào, thỏa mãn gật đầu. Xong mới há to miệng cắn một cái sủi cảo, nếm được mùi vị, nàng liền lập tức bỏ đũa xuống nhìn Lâm Tĩnh một chút, rồi hướng về Sở mẹ ồn ào.

“Mẹ, sao người lại làm nhân bánh là hải sản, mẹ không biết rằng có người ăn bị dị ứng sao?”

Nghe vậy, Lâm Tĩnh khẽ nhíu, nhìn nhân bánh của sủi cảo một cái rồi cũng buông đũa xuống.

Sở mẹ vỗ đầu một cái mạnh.

“Nha, ta cư nhiên quên mất là Tĩnh Tĩnh không thể ăn được hải sản, Minh, đều là bị con ép buộc.”

“...”

Sở Minh xám mặt lại, bất đắc dĩ liếc nhìn Sở mẹ, cái này ngược lại bị đánh lại một quyền, trình độ cũng là quá cao thâm đi.

Mộ Xa cũng để đũa xuống, khẩn trương nhìn Lâm Tĩnh.

“Tĩnh, không có việc gì sao?”

Lâm Tĩnh hướng nàng lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Sở Minh. Sở Minh cũng ngơ ngác nhìn nàng, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì. Hai người cứ như vậy mà không coi ai ra gì chăm chú nhìn nhau. Chỉ trong chốc lát, Tử Đồng không nhìn nổi, lên tiếng.

“Sở Minh, Lâm Tĩnh, hai người xong chưa?”

Một câu nói đánh thức cả hai giật mình, đồng thời giống như bị điện giật mà quay đầu đi.

“Tớ không ưa nhất chính là cái loại rõ ràng là yêu nhau nhưng lại đi hành hạ nhau, hừ, đáng đời.”

“...”

Sở mẹ cười cười xấu hổ, vì muốn cho không khí bình thường trở lại. Bà đứng dậy đi đến bên cạnh ngăn tủ kéo ra một chai rượu đỏ.

“Đồng Đồng, con đừng nói nữa, chúng ta cùng uống rượu a! Hôm nay, Sở mẹ mời khách, các con không cần nói chuyện khác, tất cả mọi người cùng nhau vui vẻ.”

Mọi người, gật đầu đáp lời, Tiểu Đản đứng dậy nâng cốc mở ra, rót rượu cho mỗi người một ly, đến ly của An Tĩnh, Sở Minh đưa tay ngăn lại.

“Em ấy không thể uống.”

“Vì sao?”

“Không thể uống chính là không thể uống.” Sở Minh trợn tròn con mắt bá đạo quyết định.

An Tĩnh khẽ mỉm cười xin lỗi hướng Tiểu Đản lắc đầu, rồi nhẹ nhàng cầm tay Sở Minh.

“Minh, em không sao, vẫn có thể uống một chút.”

Nhìn thấy cái màn này, khiến tâm Lâm Tĩnh đau nhói. Nàng không nói gì chỉ cầm ly rượu bên cạnh một ngụm uống sạch.

Không khí trong phòng trở nên phi thường áp lực. Sở mẹ nhìn các nàng không hứng thú mấy liền sớm cho giải tán. Sở Minh uống rượu không nhiều lắm, liền kiên trì muốn đưa An Tĩnh trở về. Mộ Xa cùng Lâm Tĩnh cũng cầm áo khoác hướng Sở mẹ nói tạm biệt. Lâm Tĩnh uống có chút say, bước chân lảo đảo đi được một nửa thì gọi Mộ Xa lại.

“Mộ Mộ, cậu về trước đi. Tớ, tớ còn có việc...”

“Trễ như vậy cậu còn muốn đi đâu?”

Mộ Xa nghiêng đầu nhìn Lâm Tĩnh vì uống rượu mà hai gò má hồng hồng, mắt sáng như lóe ra điều gì đó, lại không yên lòng lắc đầu.

Lâm Tĩnh khẽ nhíu, không nhịn được phất tay.

“Cậu đừng quản.”

Nói xong, Lâm Tĩnh quay đầu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi trở về. Mộ Xa thở dài, cũng không nói cái gì nữa, xoay người trở về nhà, chính là bước chân có chút nặng trĩu.

Sở Minh đưa An Tĩnh trở về nhà thì trời cũng đã tối đen. Nàng bước từng bước nhỏ trở về nhà, tới cửa nhà thì phát hiện phía ngoài hành lang đèn đều đã bị hỏng rồi. Nàng hùng hùng hổ hổ vịn tường đi, tới khúc quanh cầu thang thì đột nhiên lóe ra một bóng người, kéo Sở Minh lại ép nàng vào tường.

Trong lòng Sở Minh liền cả kinh, thân thể trong nháy mắt liền căng thẳng, lẽ nào gặp phải tên háo sắc? Nàng chen chân vào định đá người nọ, chợt mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi của nàng, Sở Minh trợn mắt ngạc nhiên.

“Tĩnh Tĩnh?”

~~~~~~~~~~~TBC~~~~~~~~

Editor: Nếu mình có sai sót ở đâu mọi người cứ cmt nhắc mình sửa nhé, để có một bản dịch hoàn thiện hơn! Kamsa ạ~~

27.6.2017

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK