• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sở Minh nghe Trầm Tư Tư nói xong thì nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy nàng ấy cũng đang nhìn mình, khóe miệng mang đầy ý cười.

“Thế nào, tớ nhớ không sai chứ!?”

Sở Minh khẽ liếc nhìn Lâm Tĩnh bên cạnh mặt vẫn không thay đổi, thì lắc đầu nói.

“Bây giờ thì tớ không thích uống nước Coca rồi, những thứ đấy đều có đầy các-bon-đi-ô-xít thôi, không có chút dinh dưỡng gì cả, mà còn đặc biệt khiến bản thân trở nên mập lên nữa.Không tốt cho sức khỏe, nên tớ đã sớm không còn uống nó nữa rồi.”

Nghe xong, ánh mắt của Trầm Tư Tư có chút buồn bã nhưng chỉ là một khắc ngắn ngủi thôi, sau đó nàng liền khôi phục tiếu ý, ngẩng đầu như trước mỉm cười nhìn Sở Minh.

“Vậy cậu muốn uống gì?”

“Sprite a.”

==!

Nghe Sở Minh trả lời Trầm Tư Tư hơi sửng sốt một lúc lâu rồi khẽ gật đầu, xoay người đi vào trong mở tủ lạnh lấy thức uống cho nàng. Lâm Tĩnh nhìn bộ dạng đắc ý của Sở Minh, thở dài, cái này... Coca và Sprite có gì khác nhau sao?

Ở thư phòng ba người ngồi trên ghế sofa, nói chuyện phiếm vài câu thì một người không mời mà chạy vào, vẻ mặt sợ hãi nhìn Trầm Tư Tư.

“Em gái, ngoài cửa có một con chó mực rất lớn, cùng Mi Mi nhà chúng ta, cái đó.....”

Trầm Tư Tư mỉm cười đứng dậy, đi lên phía trước kéo tay Trầm Từ.

“Ca, anh xem là ai tới?”

Trầm Từ nghe xong lời nói của em gái, lúc này mới phát hiện trong phòng còn có hai người khác. Một khắc kia khi nhìn thấy Lâm Tĩnh, cả người hắn đều trở nên hưng phấn, Sở Minh bĩu môi không vui liền ngăn khuất Lâm Tĩnh ra sau lưng mình, rồi híp mắt quan sát hắn. Chậc chậc, lâu ngày không gặp, tên tiểu bạch kiểm này ngày càng trắng, tay chân cũng sắp gần bằng đôi đũa rồi a. Nếu như mình là một lão yêu phụ chừng 40 tuổi thì tuyệt đối sẽ bao nuôi hắn a, cứ rảnh rỗi mang ra S/M một phen. Trầm Từ bị che đi ánh mắt thì mới miễn cưỡng nhìn qua Sở Minh đang ngồi ở bên cạnh, mỉm cười có lệ.

“Yêu, Minh, đã lâu không gặp, càng ngày càng có hương vị nữ nhân a.”

Sở Minh nhếch miệng cười cười đáp.

“Ha hả, anh cũng vậy.”

“...”

Trầm Tư Tư nghe xong khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo Trầm Từ đang quẫn bách không biết làm sao cho phải.

“Ca, không phải đã lâu không anh luôn nhắc đến Tĩnh Tĩnh sao, sao vừa thấy mặt liền cái gì cũng không nói a?”

Trầm Từ lúng túng sờ cái ót, có chút không được tự nhiên nhìn Lâm Tĩnh.

“Tĩnh Tĩnh, em gần nhất vẫn ổn chứ?”

Lâm Tĩnh lễ phép gật đầu.

“Một thời gian nữa Trầm thị sẽ cùng Vạn Lâm hợp tác, chúng ta...”Sở Minh ngồi ở bên cạnh, nghe thấy vậy liền không vui, mở miệng muốn ồn ào.

“Tư Tư, hôm nay tớ đến để kết duyên cho con chó nhà tớ, chứ không phải làm mai cho người khác!”

Trầm Tư Tư cười lắc đầu, đưa tay sờ sau đầu của Sở Minh.

“Minh, anh trai của tớ cùng Lâm Tĩnh, nam chưa kết hôn nữ chưa gả đi, nói chuyện phiếm vài câu làm sao khiến cậu nóng vội như vậy a?”

Sở Minh nghe Trầm Tư Tư nói xong liền tức đến muốn bể phổi rồi, trợn to mắt nhìn nàng. Thế nào, cậu là thật không biết quan hệ giữa tớ và Lâm Tĩnh hay là giả vờ không biết đây?

Lâm Tĩnh ngồi ở một bên cũng khẽ nhấp môi, đưa tay phải ra giữ lấy tay của Sở Minh. Sở Minh vì yêu nàng mà lo lắng nếu công khai sẽ ảnh hưởng, và gây ra nhiều bất tiện trong công việc của nàng. Từ trước đến nay, Sở Minh vốn quật cường lại cư nhiên yên lặng chịu đựng, nàng chẳng bao giờ kể khổ hay than oán cái gì. Sở Minh không nói qua thì không có nghĩa là Lâm Tĩnh nàng không biết cái gì. Sở Minh quay đầu nhìn Lâm Tĩnh rồi nhếch miệng cười cười, ý bảo rằng nàng không có việc gì cả.

“Tư Tư, người cùng chó vẫn là không giống nhau a, không phải nói cứ hướng về phía cái mông ngửi một chút là cảm thấy chút - ý vị không sai là có thể giao thành một khối a. Nói văn minh một chút thì ban ngày ban mặt sao có thể ở cùng một chỗ mà thở gấp được a? Còn muốn muốn so sánh như cậu nói, trai chưa vợ gái chưa chồng thì có thể cùng một chỗ chậc chậc, không nói tới người khác, liền giả sự cậu đã kết hôn rất nhiều lần đi. Giờ cậu và anh trai của mình cũng có thể kết thành một đôi a.”

Trầm Tư Tư bị Sở Minh người này vô lại nói đến nghẹn lại, sắc mặt tím tái, mất đi dáng vẻ ung dung vừa rồi. Sở Minh không phải là người không nói lý, xem cô gái nhà người ta bị nói cho tức đến nhanh hộc máu thì nàng cũng không tiếp tục bỏ đá xuống giếng, tiến lên hai bước, cười cười khích lệ.

“Tư Tư, cậu làm muội muội cũng không dễ dàng gì, nếu như người không biết còn tưởng cậu chính là mẹ của Trầm Tư nha.”

“...”

Đang nói chuyện, điện thoại của Sở Minh chợt vang lên, nàng vừa cầm lên nhìn, khuôn mặt liền cười rạng rỡ.

“Là Đồng Đồng.”

Trầm Tư Tư cùng Trầm Từ vừa nghe thấy tên của Tử Đồng thì sắc mặt liền chuyển sang màu trắng. Thời còn đi học, tác phong lưu manh của Tử Đồng để lại cho hai anh em họ ấn tượng sâu sắc, đến này như là tâm ma khó mà diệt đi được. Quả nhiên là lo sợ điều gì thì sẽ gặp cái đó, Sở Minh hướng về điện thoại nói vài câu, sau đó qua một đoạn thời gian thì chuông cửa nhà Trầm gia liền vang lên. Trầm Từ nhìn vào ánh mắt của Trầm Tư Tư, do dự mà đi mở cửa, vừa mở cửa ra thì một thân ảnh liền vọt vào.

Ngay sau đó, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Trầm Từ bị một người cường bóp, cái cổ thì bị gắt gao kiềm lại, mượn lực đem thân thể kéo xuống, nhưng tất cả giãy giụa chỉ là phí công. Trầm Từ thở hổn hển nhìn lại, quả nhiên là khuôn mặt quen thuộc đó.

“Yêu, Từ Từ, lâu như vậy không gặp, anh lại thay đổi a, quả nhiên là đẹp trai ngây người!”

Khuôn mặt của Tử Đồng được trang điểm đậm, mặc một bộ váy đen phảng phất như một Batman, ngón tay được sơn màu đỏ tươi tắn thỉnh thoảng quơ quơ ở trước mặt Trầm Từ, cười không thiện ý nhìn Trầm Từ. Lúc đầu nàng cũng không định tới đây đâu, nàng định cùng Nhị Thiếu cùng nhau đi xem phim rồi ôn tồn một phen, kết quả đi được nửa đường thì nhận được tin nhắn của Sở Minh, nội dung như sau.

Sở Minh: Đồng Đồng, nhanh đến giúp đỡ, Trầm Tư Tư tái xuất giang hồ a, cậu ta cư nhiên lấy chó làm mồi dụ, muốn cưa đổ tớ.

Tử Đồng: Bớt kiêu ngạo khoác lát đi, chỉ bằng với thân thể của cậu thì có cái gì để theo đuổi?

Sở Minh: Thật sự, vừa rồi cậu ta hướng về phía tớ phao mị nhãn a, may mắn là tớ phẩm chất cùng ý chí kiên định nên đều đem bỏ mặc.

Tử Đồng: Cậu ít nói nhảm, tớ và Nhị Thiếu còn có việc, tự mình giải quyết đi, đừng lôi kéo tớ vào đống hỗn độn của cậu. Tự mình rước lấy nợ tình người ta thì tự mình giải quyết đi.

Sở Minh: Đồng Đồng, cậu dám nói là Sở Minh tớ là cái loại người không có chuyện gì mà quấy rầy người khác sao? Sở Minh tớ sẽ vì mấy loại chuyện nhỏ nhặt liền sứt đầu mẻ trán sao?

Tử Đồng: Đúng vậy.

Sở Minh:....Quên đi, hảo tâm của tớ lại bị cậu xem như lòng lang dạ thú, nói chuyện nửa ngày với cậu xem như là uổng phí. Tớ biết là cho dù Trầm Tư Tư có nói cái gì thì cậu cũng sẽ không để ý đến.

Tử Đồng:???!!! Cậu ta dám nói cái gì?

Sở Minh: Quên đi, đều là chuyện nhỏ không quan trọng.

Tử Đồng: Sở Minh!!!

Sở Minh: Ai, lúc đầu tớ không muốn nói tới đâu, chuyện là tớ mang Bất Lương đi kiếm con kết duyên, không nghĩ tới con chó mẹ của Trầm Tư Tư không chỉ có giống không tốt, không biết đã kết ghép qua bao nhiêu lần, lại còn không biết rụt rè. Bất Lương nhà tớ vừa đến liền bị nó chọn trúng, nó lập tức chạy tới, tớ liền cảm thấy ngượng ngùng liền xoay người muốn tránh, kết quả là Trầm Tư Tư lại nói: Nữ nhân lưu manh như Tử Đồng cậu còn không sợ thì chút chuyện nhỏ này có tính là gì?

Tử Đồng:!!!!! Cậu ta dám! Minh, Trầm Tư Tư thật dám nói như thế với cậu, cậu không có gạt tớ?

Sở Minh: Tớ lấy nhân cách của tớ ra mà thề, tuyệt đối không có! (Hắc hắc hắc, tớ nói là cậu ấy tuyệt đối không có nói qua.)

Tử Đồng: Tớ xem là cậu ta ngứa da rồi! Tốt, cậu chờ đi! Sau năm phút nữa thì tớ nhất định tới!

Sở Minh: AI, Đồng Đồng, coi như qua đi, tình cảm hòa thuận, cậu cũng đừng quá tức giận. Bất luận Trầm Tư Tư nói cậu thế nào thì cậu ở trong lòng Sở Minh tớ đều vĩnh viễn không thay đổi a.

Tử Đồng: Ít nói nhảm, cậu ta lại dám khi dễ trên đầu tớ! Tớ đây liền đi tới xem!

Sở Minh: Đồng Đồng... AI, thật sự là không có biện pháp ngăn nổi cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang