“Khó khăn chỗ nào?” Lý Đông Phóng nói, “Cháu bảo thích tôi ngước mắt nhìn cháu, còn cháu lại cúi xuống nhìn tôi, tôi có thể thỏa mãn cháu, nhưng hôm nay chú mệt rồi. Có nghĩa là… hôm nay chú mệt rồi, cuộc nói chuyện kết thúc tại đây.”
Ninh Mật nhìn anh giả vờ ngớ ngẩn không hề chớp mắt.
Lý Đông Phóng lấy lại tinh thần, thôi không cười nữa, anh cụp mắt nhíu mày, “Có đôi lúc cháu trông rất giống Ninh Mật, chắc cháu cũng chịu không ít khổ sở vì điểm này nhỉ? Có phải đã đụng đến dao kéo không?”
Ninh Mật im lặng một hồi, bình thản trả lời, “Không đụng đến dao kéo, chỉ làm vài lần chỉnh nhỏ thôi. Chu Tuấn nói chú rất tinh mắt, nếu gương mặt đã đụng dao kéo thì sẽ không được tự nhiên, chỉ cần nhìn kỹ là phát hiện ngay.”
“Xem ra ngay từ lúc bắt đầu là đã nhắm vào tôi rồi, cháu bị ép nhiều năm như thế… cho nên lời nói và cử chỉ mới giống được như thế?”
“Vâng, khoảng bốn, năm năm.”
Lý Đông Phóng kinh ngạc, “Lúc trước có đánh chết cháu, cháu cũng không nhận, sao bây giờ lại thừa nhận rồi?”
“Chú không tin cháu là Ninh Mật mà? Nếu đã thế thì cháu giả vờ làm gì?”
“Không tin thì đúng là không tin, nhưng tôi lại không có bằng chứng.”
Ninh Mật cười, “Bây giờ chú cũng đâu có bằng chứng, nói suông thì đâu có bằng chứng.”
“Thế nên cháu có nói với tôi cũng không sao hết à?”
“Đúng vậy.” Cô bình tĩnh nói, “Vạch trần cháu không dễ thế đâu, nếu không chú đi làm xét nghiệm DNA cho ông cụ xem. Chúng ta ở cùng một mái nhà, chỉ cần một sợi tóc đã đủ khiến cháu không còn đường chối cãi. Nhưng sức khỏe ông cụ không tốt, chú sợ ông xảy ra chuyện, cũng sợ đánh rắn động cỏ.”
“Chu Tuấn nói tôi thông minh, thế anh ta có khen cháu khôn khéo hay không?”
“Sự khôn khéo mà cháu có được ngày hôm nay là vì….” Cô nhìn anh, trong mắt lóe lên sự bất đắc dĩ.
“Vì sao?” Anh có hơi tò mò.
“Vì sự sống còn.”
Lý Đông Phóng lấy hộp thuốc lá ở trên bàn, anh châm lửa rồi rít một hơi, cô không nói anh cũng có thể đoán được, giống như Lâm Hựu nói vậy, anh quả thật đã nảy sinh lòng trắc ẩn.
“Tôi từng xem ảnh của cháu lúc mười mấy tuổi, nhìn có nét giống Ninh Mật. Sau này nếu có cơ hội thì cháu đi chữa lại đi. Đừng đợi đến già thì không biết phải làm sao.” Anh gẩy tàn thuốc, “Thân thể, da tóc là nhận được từ cha mẹ, mấy người đối xử với cháu như thế không xứng đáng được cháu ủng hộ… Cho dù chỉ chỉnh sửa nhỏ đi chăng nữa thì chắc hẳn cháu cũng đã chịu khổ rồi.”
Ninh Mật cụp mắt, lúc con người không chịu khổ, họ sẽ không biết mình có thể nếm trải bao nhiêu đắng cay. Trí nhớ con người cũng không tốt, thời gian càng lâu thì những ký ức không tốt kia cũng sẽ dần phai nhạt.
“Bọn họ không xứng đáng để cháu bảo vệ, nếu có một ngày… chú có thể nhớ đến chén canh giải rượu này của cháu không?”
Lý Đông Phóng chậm rãi ngước mắt nhìn cô.
Trong lúc hai người đang giằng co, Lý nguyệt bỗng nhiên gõ cửa phòng.
Thấy người đến, anh còn kinh ngạc hơn cả cô, đưa tay bóp tắt điếu thuốc, chào Lý Nguyệt một tiếng, sau đó lại hỏi, “Hôm nay đến bệnh viện thế nào rồi chị, ba có sao không?”
Lý Nguyệt nói, “Ninh Mật nói cậu uống say nên chị lên xem thử. Ba không sao cả, bác sĩ bảo cứ tiếp tục dưỡng bệnh. Khỏe hẳn thì không thể, nhưng không chuyển biến xấu là tốt lắm rồi.”
Anh gật đầu, lại hỏi, “Anh rể cũng đến hả chị?”
“Ở dưới lầu.”
“Em tìm anh rể nói chuyện.” Lý Đông Phóng đứng dậy.
Lý Nguyệt cười dịu dàng, chần chừ nói, “Đi đi, lâu rồi cậu không nói chuyện với anh rể. Chị nhớ lúc trước hai người thân nhau lắm. Bây giờ vừa gặp nhau, nói chưa được mấy câu là lại tranh cãi, cũng đâu còn trẻ như mấy thằng choai choai đâu mà càng ngày càng bất hòa.”
Lý Đông Phóng dừng lại một lát mới nói, “Do bận mà chị, em thấy anh rể còn bận hơn cả em. Dù quan hệ giữa em vợ và anh rể có xấu đi nữa thì cũng là người một nhà mà.”
“Đúng rồi, ba nay đã yếu rồi, chuyện lớn chuyện nhỏ gì ở công ty cũng một tay anh ấy lo cả. Nếu rảnh thì em cũng giúp đỡ anh ấy một chút, dù sao đây cũng là tâm huyết cả đời của ba. Em cũng biết anh ấy là anh rể em, nói chuyện hay làm việc cũng phải tôn trọng anh ấy một chút.”
Anh nghe thấy thế thì nhìn sang, nhưng lại né tránh ánh mắt của bà, “Vâng, em biết rồi.”
Ninh Mật đứng đó nghe hai người nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Lý nguyệt, chợt phát hiện ra trên đầu bà đã có nhiều sợi bạc, cô nhớ lần trước khi gặp bà không giống thế, hoặc có lẽ là do cô không để ý. Biết là bà gả cho Trương Minh Côn là bến đỗ tốt, cả đời được đối xử như công chúa, Trương Minh Côn chung thủy lại thật thà.
Nhưng dù có sống an nhàn, sung sướng đến mấy cũng khó mà địch nổi với sự mài mòn của thời gian, vẫn sẽ già đi.
…
Câu lạc bộ Lan.
Điền Quân vừa xuống xe liền ném chìa khóa cho người đến đón, vào cửa đã hỏi ngay, “Tuấn ca về chưa?”
“Về rồi, đang uống rượu ở căn phòng phía đông.”
“Lại ở đó, không nghe người ta nói sao, có tiền không ở phòng phía đông, đông không ấm, hạ không mát.” Hắn ta nói, “Tôi sẽ để anh ấy dời ra ngoài, để phòng đó thành phòng chứa đồ.”
Đối phương lặng lẽ nói, “Mới đi gặp người họ Nghêu về nên tâm trạng không tốt. Anh đợi tí rồi hẳn vào, vào rồi thì đừng nói mấy lời khó nghe.”
Điền Quân nhướng mày, kêu gào, “Có cái gì mà lẩn quẩn chứ, không phải từ lúc bắt đầu đã tìm người giải tỏa cho người khác à, sao tiễn đi rồi mà anh ấy vẫn còn tích cực như thế.”
“Chuyện tình cảm thì đâu ai nói trước được. Ở bên cạnh mình thì không thấy gì, nhưng vừa đưa đi liền nghĩ thông suốt ngay.”
“Ồ.” Điền Quân cười lạnh lùng, “Mình không động vào cũng không cho chúng ta động vào, chẳng nhìn ra được cô ta có cái gì quý giá, đám con gái trong tay tôi còn đẹp hơn cô ta nhiều.”
Đối phương không nói nữa, cửa phòng đã xuất hiện trong tầm mắt.
Điền Quân đẩy cửa bước vào, Chu Tuấn vừa châm rượu, lười biếng quét mắt nhìn anh ta một cái, “Từ xa đã nghe thấy giọng của cậu, lại không biết nặng nhẹ đi nói lung tung đúng không?”
Điền Quân vừa gặp anh ta thì sự kiêu ngạo bỗng chốc biến mất sạch, quệt miệng xấu hổ nói, “Tuấn ca, em chỉ đau lòng cho anh mà thôi.”
“Cậu đau lòng cho tôi làm gì?”
“Trong tay em vừa có mấy cô em tươi mới, hay là Tuấn ca nếm thử xem sao? Thuận tiện giúp em luôn?”
“Cậu cứ giữ lấy đi.”
Điền Quân cục tính, nghe thế có hơi giận, vỗ đùi nói, “Tuấn ca, anh gấp làm gì, chờ đến khi cô ta bị bỏ rơi em lại trói mang về cho anh. Lúc đó anh muốn làm gì thì cứ làm, nếu mà không nhịn được nữa thì bây giờ em đi trói cô ta lại mang đến trước mặt anh nhé.”
Chu Tuấn nhìn hai người, “Dạo này Đông Đài bất ổn, mấy cậu đừng có mà gây chuyện, cứ yên phận làm việc của mình đi.”
Nói đến đây, anh ta vứt điếu thuốc trong tay đi, dặn dò Điền Quân, “Mẹ nó cái trung tâm nghỉ dưỡng* của cậu có thể bớt lộ liễu một chút có được không? Đã nói phải làm ăn đứng đắn mà.”
*Một trong những nơi nghỉ ngơi, bao gồm các dịch vụ như mua bán, tắm rửa, phòng nghỉ, đánh bạc, giải trí, thể hình, spa…
“Nhưng làm ăn đứng đắn thì không kiếm ra tiền.” Điền Quân thở dài, “Tuấn ca, em hiểu ý của anh, nhưng mà, em nói anh cũng đừng giận, cái nghề này một khi đã bắt đầu thì đừng nghĩ đến chuyện sau này có thể rũ bỏ sạch sẽ.”
Chu Tuấn nghe thấy thế thì sắc mặt vô cùng khó coi, một hồi lâu sau mới có phản ứng lại, phất tay bảo hắn ta đi ra ngoài.
Chờ Điền Quân rời đi, trong phòng chỉ còn có hai người, anh ta thở dài một hơi.
Vương Như Kim nhìn anh ta, không nhịn được mà nói, “Tuấn ca đừng giận, anh cũng biết tính anh Quân hay lo mà, anh ấy quan tâm tới anh thôi.”
Chu Tuấn nhắm mắt không nói lời nào, một lát sau mới mở mắt ra nói, “Gần đây tôi xem một bộ phim, rất xúc động, kịch bản nói về hai chị em nhà họ Cao, hai chị em là người sống trong núi, bị người ta lừa bán đến thành phố. Sau này còn bị người ta lấy ra hầu hạ đám người có quyền thế, tính Đại Cao mạnh mẽ nên đứng ra che chở cho em gái mình, có mấy lần hai ông chủ có hứng muốn chơi em gái, Đại Cao liền đẩy em gái ra một mình chịu trận… Không biết vì sao tôi lại nhớ đến Tiểu Nghiêu. Nếu đổi là cô ấy, có lẽ cô ấy cũng sẽ xả thân bảo vệ em gái mình, nếu không thì vị ở trấn Cửu Thủy kia làm sao có thể áo cơm không lo như thế được.”
Vương như Kim gật đầu, “Nói cho cùng, Tiểu Nghiêu là cô gái mềm dẻo, khó trách anh Tuấn xem trọng cô ấy. Lúc trước, khi gặp cô ấy ở cô nhi viện, em đã nhìn thấy vẻ bướng bỉnh trong mắt của cô gái này.”
Chu Tuấn nói, “Tôi không yên tâm lắm, cậu đi theo Điền Quân, đừng để cậu ta làm ra chuyện gì lỗ mãng.”
Vương Như Kim nhận lệnh, nhưng trong lòng anh ta cho đến nay vẫn có chút không tin, nhịn không được nên hỏi, “Anh Tuấn, lúc trước nếu anh chọn em gái của Tiểu Nghiêu làm việc, còn Tiểu Nghiêu thì giữ lại bên mình thì đã bớt đi nhiêu việc rồi. Sao bỗng nhiên anh lại đổi sang Tiểu Nghiêu thế?”
“Cô em gái kia tính tình yếu đuối, không có chủ kiến, có đưa đến Lý gia thì chỉ có thể làm con chốt thí mà thôi, làm sao chống lại được mấy viên đạn bọc đường của Lý Đông Phóng chứ.” Anh ta nói với vẻ hối hận, “Lúc ấy chỉ muốn cầm tiền với tiêu trừ tai họa, nên đương nhiên sẽ chọn Tiểu Nghiêu. Nhưng mà con người đâu phải cỏ cây, nuôi dưỡng cô ấy một thời gian lâu như thế, khó tránh khỏi cảm giác quyến luyến.”
Vương Như Kim trấn an, “Tiểu Nghiêu trọng tình trọng nghĩa, cô ấy nhất định sẽ nhớ đến ơn chăm sóc của anh Tuấn mấy năm nay.”
Hy vọng cô ấy có thể nhớ, nhưng con gái chỉ cần lớn một chút liền biết ai đúng ai sai. Mấy năm nay, anh ta uy hiếp, áp bức, lợi dụng, dụ dỗ, còn cấm không cho cô đến trấn Cửu Thuỷ, chỉ cần người không ngốc thì sẽ oán hận. Dù Chu Tuấn đổ tội cho kẻ đầu têu thì bản thân anh ta cũng khó mà giũ bỏ sạch sẽ.