Điện thoại của Ninh Mật không còn bao nhiêu pin, nhìn điện thoại sắp sập nguồn, Ninh Mật mới hoàn hồn lại. Cô bỗng nhớ đến chuyện Chu Tuấn động tay động chân trong điện thoại của mình, anh ta vẫn luôn giám sát mình. Ninh Mật nghĩ nghĩ, vội vàng tắt máy, đưa cho Lý Đông Phóng sạc pin.
Anh nhìn cô một lát, đưa tay sang, bàn tay ấm áp bao phủ lấy tay cô.
Ninh Mật không nói gì, tâm trạng có hơi sa sút.
Đầu ngón tay nhoi nhói vì bị anh khẽ nhéo khiến cô tỉnh táo lại, nghe anh nói, “Sau khi sang đó, dù có chuyện gì thì em cũng phải bình tĩnh, biết chưa?”
Cô nghe thấy thế thì bỗng thấy bất an, “Anh nghe được tin gì rồi ư?”
Lý Đông Phóng đáp, “Không có, anh chỉ dặn dò em vậy thôi.”
Thấy cô vẫn đang nhìn mình, anh nghĩ một lát rồi nói, “Hiện giờ vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn, sang bên đó có lẽ còn cần em chăm sóc, vì thế anh mong em trước khi tìm được em gái em thì phải cố gắng bình tĩnh.”
Cô gục đầu ừ một tiếng với anh, Cửu Thủy chỉ là một trấn nhỏ, dân cư không nhiều, nhà ở cũng thưa thớt. Nhưng Nghiêu Thiện bây giờ đã lập gia đình, có lẽ đã có người chăm sóc, cho nên dù có gặp động đất, tuy không nguy hiểm đến tính mạng thì cũng có người ở bên cạnh con bé.
Vừa nãy, Lý Đông Phóng nói thế không phải vì anh yếu đuối mà anh muốn cô mạnh mẽ hơn. Cô hiểu ý anh, cũng biết rõ, trước khi xác định được em gái có gặp bất trắc hay không thì cô cũng không được rối.
Lái xe đến đó phải mất bảy, tám tiếng đồng hồ. Thấy trời đã sụp tối, bọn họ đành phải ghé vào trạm dừng chân để nghỉ ngơi, ăn tạm vài món. Ninh Mật đến khu siêu thị mua một chai cà phê, để cho Lưu Quốc Yến tỉnh táo trên đường.
Lý Đông Phóng đi theo sau, cầm hai gói thuốc lá, cô định cản anh, nhưng nghĩ đến chuyện có lẽ là do anh sợ mình và Lưu Quốc Yến nửa đêm sẽ buồn ngủ, mua mấy món giúp nâng cao tinh thần, cho nên cô không cản nửa.
Lý Đông Phóng và Lưu Quốc Yến đứng bên lề đường hút hết hai điếu thuốc mới lên xe.
Dọc đường đi, trên xe vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng Lý Đông Phóng lại nói vài câu với Lưu Quốc Yến, hỏi anh ta có buồn ngủ không.
Đến nơi cách trấn Cửu Thủy khoảng một trăm mười cây số thì không đi được nữa, trên đường kẹt xe liên tiếp. Vừa nãy Ninh Mật không gượng nổi nên đã chợp mắt một lát, bây giờ lại bị tiếng còi xe đánh thức.
Vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy chỗ bên cạnh mình trống không, Lý Đông Phóng không ở trên xe.
Trên người cô đang đắp một cái áo khoác nam, chỉ thêu màu xám đậm, có lẽ Lý Đông Phóng tìm thấy ở trong cốp sau hoặc ở đâu đó.
Bên ngoài đang mưa, địa hình ở đây cao hơn mực nước biển nên nhiệt độ cũng thấp hơn, nhưng trong xe lại rất ấm áp. Vừa mở cửa xe ra gió lạnh đã quất thẳng vào mặt, cô vội vàng kéo áo khoác lên, xoay người đóng cửa xe.
Lý Đông Phóng thương lượng gì đó với người đứng đằng trước, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, người kia cũng cầm một điếu thuốc trong tay. Anh vừa nói vừa đốt thuốc cho người kia, đưa tay chỉ chỉ con đường phía trước, rồi lại cúi đầu lắng tai nghe người kia nói chuyện.
Anh nói xong thì cười cám ơn, sau đó đi về phía cô.
Ninh Mật thấy đôi giày da của anh đã lấm lem bùn đất, rồi lại giẫm xuống vũng nước khiến phần đế giày dính bùn càng dày thêm, trông không giống một đôi giày nữa rồi. Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh chật vật như thế, cũng là lần đầu tiên có người đàn ông vì mình mà chật vật như thế, hơn nữa anh còn đang bị thương.
Nghĩ đến đây, sống mũi cô cay cay, hốc mắt cũng nóng lên.
Lý Đông Phóng vừa bị thương nên sức khỏe ít nhiều cũng không bằng lúc trước, anh mới đi có vài bước đã thở hổn hển, quay đầu tìm một tảng đá to cạo đi lớp bùn trên giày.
Thấy cô cứ nhìn mình mãi, chóp mũi lại đo đỏ, anh dậm dậm chân gạt bùn đất đi, “Em nhìn gì thế?”
“Anh đi đâu thế, vừa nãy em ngủ thiếp đi…”
“Anh lại đằng trước hỏi đường, xem xem phía trước còn đi được không.”
“Đi được không anh?”
Anh lắc đầu thở dài, “Có lẽ chúng ta phải tìm một chỗ gần đây ở tạm.”
Ninh Mật ngước nhìn ánh trăng mờ mờ, bọn họ chịu đựng cả đêm chắc là mệt lắm rồi, Lưu Quốc Yến lái xe suốt đêm, vết thương của Lý Đông Phóng vẫn chưa khỏi, bị hành không nhẹ.
“Không biết đằng trước có nhà trọ nào không nữa, ở đây vắng vẻ quá.”
Lý Đông Phóng nói, “Anh đã hỏi thăm rồi, chạy lên trước một chút là đường lớn, cũng coi như là chốt giao thông trọng điểm, xe hàng chạy tới chạy lui cũng nhiều, có nhà trọ cũng có quán cơm.”
Lưu Quốc Yến mừng rỡ, “Thế thì tốt quá, chúng ta mau đến đó thôi.”
Lý Đông Phóng cúi đầu nhìn Ninh Mật, bàn bạc với cô, “Lưu Quốc Yến lái xe lâu như thế cũng mệt rồi, chúng ta phải nghỉ ngơi thôi. Hơn nữa bây giờ đã ba, bốn giờ khuya, trời vẫn chưa sáng, dù chúng ta có đến trấn Cửu Thủy thì cũng không thể tìm người được.”
“Tìm chỗ nghỉ ngơi đi, em không sao đâu.”
Nghe cô nói thế, Lý Đông Phóng thở phào nhẹ nhõm, tuy cô sốt ruột nhưng vẫn hiểu chuyện như trước, anh đúng là không nhìn lầm người.
Tuy cách trấn Cửu Thủy một khoảng nhất định, nhưng vẫn có thể nhận ra nơi này bị ảnh hưởng không ít, ví dụ như trên đường đi có đá vỡ khắp nơi, sườn núi dọc đường cũng có những nhánh cây bị gãy ngang.
Càng đi về phía trước thì càng có hơi người, hai bên đường cũng dần thông thoáng hơn, ánh đèn đường phía xa xa tỏa ra vầng sáng le lói.
Có lẽ có nhiều xe chạy xuyên đêm về đây giống bọn họ, vì giao thông và thời tiết nên cũng đành phải nghỉ chân giữa đường. Vì thế bọn họ hỏi qua hai nhà trọ, không đầy khách thì cũng hết chỗ, cuối cùng cũng tìm được một nhà trọ có quy mô và có mặt tiền khá tốt trong trấn.
Ninh Mật lấy nước ấm lau người cho Lý Đông Phóng, sau đó lấy thuốc dự phòng giúp anh thay băng. Vết thương trắng bệch, không biết đây là tình huống bình thường hay là do ở trong môi trường ẩm ướt quá lâu.
Cô nhẹ nhàng thổi cho anh, hỏi, “Đau không anh?”
“Không ấn thì không đau nữa.”
Cô nghiêng đầu chăm chú băng bó vết thương cho anh, thở dài, “Hình như những người quen biết em đều không may mắn.”
“Sao em lại nói thế?”
“Nếu không quen em thì anh sẽ không cần chạy theo em đến đây chịu khổ.”
Lý Đông Phóng an ủi cô, “Trên thế giới này còn có rất nhiều người khổ hơn em.”
“Em chỉ thấy mình khổ, những người khác không liên quan đến em.”
Cô băng vết thương cho anh xong, anh liền dọn dẹp đống băng cũ, kéo chăn lại, nhìn cô thật sâu, “Sao em không nghĩ đến chuyện hoạn nạn gặp chân tình, biết đâu sau lần này tình cảm hai ta sẽ tốt hơn.”
Ninh Mật cúi đầu, hai tay nắm chặt, ngón tay phải xoa xoa ngón tay trái, “Tiếc là chỉ có anh làm cho em mà em chưa giúp được anh chuyện gì hết. Bảo tình cảm thêm sâu cũng chỉ là một phía từ em, em lại không thể làm cho anh chuyện gì cả.”
“Anh nói thế không phải muốn để cho em nghĩ tình cảm cần phải có sự hỗ trợ từ hai phía mới có thể sâu sắc.”
“Chu Tuấn nói mỗi người đều đang diễn một vai diễn riêng của mình, nhận thức giá trị của bản thân trước mặt ông chủ, nếu không thì chỉ có kết cục là bị bỏ rơi… trong chuyện tình cảm cũng thế.”
“Ừ.” Lý Đông Phóng hờ hững nói, “Chu Tuấn đúng là tam quan bất chính.”
Ninh Mật, “…”
“Anh đã nói rồi, em ở lâu với anh ta chẳng có gì tốt mà.”
Cô không biết phải nói gì, bên tai chỉ còn giọng nói của anh, “Chuyện trấn Cửu Thủy, em không có gì muốn nói với anh sao?”
Ninh Mật trầm mặc một lát, anh đã theo mình đến đây thì còn gì để giấu chứ, cô kể lại ngắn gọn, “Em gái em tên là Nghiêu Thiện, em là Nghiêu Trăn. Thật ra ban đầu bọn em không có tên, kí ức năm năm, sáu tuổi vô cùng mơ hồ. Em chỉ nhớ lúc ở cô nhi viện, mọi người gọi em là Đại Nghiêu, em em là Tiểu Nghiêu. Sau này viện trưởng đặt tên cho bọn em… còn chuyện cụ thể hơn thì em không nhớ rõ.”
“Cô nhi viện là do một người có tiền thành lập, sau này không còn ai quản lý thì đóng cửa, lại gặp bọn buôn người khiến bọn em phải tha hương, trôi dạt mấy năm trời rồi lại bị người ta bán cho Điền Quân, bị đưa đến câu lạc bộ Lan để dạy dỗ…”
Cô chớp chớp mắt, lời kể cũng mịt mờ, thật ra là cô được dạy dỗ để làm tiếp viên. Hôm đó vì phạm lỗi nên cô mới bị đánh. Vừa lúc gặp Chu Tuấn dẫn đám đàn em quay về, thấy em gái cô thì ngây ra một lúc. Vài ngày sau, em gái cô bị Điền Quân đưa đến trước mặt Chu Tuấn, anh ta nâng cằm con bé lên ngắm nghía vài lần, nói “Rất giống” rồi rời đi ngay.
Chuyện sau này Lý Đông Phóng đã biết, cô không kể nữa.
Lý Đông Phóng đưa tay vuốt ve gương mặt cô, nằm trên giường nhìn cô, “Em và em gái lớn lên cùng nhau ư?”
Cô gật đầu.
Lý Đông Phóng thở dài.
Cô thấy vẻ mặt anh có gì đó không đúng bèn hỏi, “Anh sao thế?”
Lý Đông Phóng không nói gì, trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như thế, có lẽ là do anh quan tâm quá nên bị loạn. Ninh Mật mất tích đã nhiều năm, lúc ấy thông tin không được phát triển như ngày nay, nhà họ Lý cũng đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ nhưng không tìm được. Bây giờ muốn tìm một người đúng là khó như lên trời.
Sau khi Ninh Mật mất tích, anh hai quanh năm suốt tháng bôn ba khắp nơi trong nước tìm kiếm con bé lại bất hạnh gặp tai nạn mà qua đời. Sau đó chị hai ngày ngày buồn bã uất nức cũng mất theo, lúc ấy Lý Đông Phóng đã bị đã kích rất lớn.
Bây giờ nhớ lại cũng đã vài chục năm, thời gian thắm thoắt thoi đưa, nhưng giờ nghĩ lại thấy giống như trò chơi.
Chuyện thương tâm vốn dĩ không thể thay đổi, nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì.
“Không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.”
Nghiêu Trăn hỏi, “Lần đầu gặp em sao anh lại biết em là giả?”
“Em còn nhớ lần đầu tiên khi em về nhà, anh đã tặng cho em một đôi bông tai không?”
“Nhớ chứ.”
“Trên tai trái của Ninh Mật có một nốt ruồi, từ khi sinh ra đã có, không nhìn kỹ thì sẽ không ai biết. Nhưng chuyện này Trương Minh Côn không biết, Ninh Mật rất sợ anh ta, không thân thiết với anh ta. Còn chị có lẽ là biết hoặc cũng có thể là không, lúc ấy chị ấy chỉ lo lắng chuyện mình không thể sinh con, phải sang Mỹ thụ tinh trong ống nghiệm, giày vò bản thân đến phù nề không dám ra ngoài gặp người.
Cô không nói gì, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, lo vết thương trên eo anh.
Cô nghĩ bọn họ đều là cáo già cả, chẳng ai đối phó được ai, có lẽ Trương Minh Côn không ngờ cô lại phản chiến nhanh như thế, đồng thời lại dây dưa với Lý Đông Phóng. Thật ra với lòng dạ của Trương Minh Côn, ngay từ đầu ông ta đã không có ý định chơi bài lừa gạt với Lý Đông Phóng.
Chẳng qua, ông ta chỉ nhân lúc ông cụ đang yếu để cô giả mạo một thời gian, thừa cơ trừng trị Lý Đông Phóng, để Ninh Mật giành được cổ phần, sau đó lấy cớ cô còn nhỏ không có năng lực quản lý, để ông ta quản lý giúp vài năm.
Từ đầu đến cuối Nghiêu Trăn vẫn không mở điện thoại, cô nghĩ dù gì cũng đã đến trấn Cửu Thủy, dù là thế nào cũng phải nghĩ cách đưa em gái đi, cùng lắm thì mặt dày cầu xin Lý Đông Phóng. Nếu anh ấy có thể giúp đỡ, coi như em gái cô trong họa có phúc giành lấy cơ hội thoát khỏi sự quản lý của Chu Tuấn.
Đến lúc đó, cô có thể vứt bỏ mọi thứ để chạy trốn, chẳng ai uy hiếp cô được nữa.
Lý Đông Phóng đặt hai phòng, Nghiêu Trăn không cần phải kiểu cách trước mặt Lưu Quốc Yến, thẳng thắn ở cùng một phòng với Lý Đông Phóng.
Mọi người ai nấy đều mệt rã rời, chẳng còn tâm trạng làm chuyện khác.
Tuy Nghiêu Trăn mệt nhưng tinh thần cô lại vô cùng căng thẳng, cô nhìn màn đêm bên ngoài mãi cho đến hừng đông.