Đứng dưới bóng cây nhìn Lâm Hựu đi tới, thật ra trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng, bất an, không biết chuyện gì sẽ chờ đợi cô tiếp theo.
Lâm Hựu lấy còng tay ra, cầm trong tay ước chừng, thấy cô nhìn mình thì có hơi mất tự nhiên, anh ta đưa tay gãi gãi đuôi chân mày.
Nghiêu Trăn chủ động vươn ta ra, cười nói, “Không phải anh vẫn luôn muốn bắt tôi ư? Bây giờ anh được như ý rồi đây.”
Lâm Hựu cười ngại ngừng, nói vài lời khách sáo, “Tôi chỉ làm theo thông lệ thôi, mọi người đều phải được đưa về lấy lời khai trước, đắc tội rồi.”
Anh ta cúi đầu còng tay cô lại, “Em gái cô hiện giờ rất an toàn.”
Cô nghiêng đầu nói với Lâm Hựu, “Cám ơn anh nhé.”
“Đây là trách nhiệm của tôi.”
Nghiêu Trăn bước theo sau anh ta, cái còng trên tay tuy không nặng nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, tựa như băng mà cũng tựa như lửa.
Gương mặt cô vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã loạn cả lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, từ khi lên xe cảnh sát đến khi về đến sở cảnh sát vẫn không ngừng lại.
Lúc xuống xe, cô nhìn thấy mấy kẻ quen mặt bị áp giải đi vào, tất cả đều là đàn em bên cạnh Chu Tuấn, vừa quay sang liền bắt gặp Lưu Tam trong tầm mắt.
Không phải Lưu Tam đã chạy trốn với Chu Tuấn ư? Hay là do hắn ta bảo vệ Chu Tuấn nên mới bị bắt?
Cô bị đưa vào trong, lúc này lại có người nói nhỏ bên tai Lâm Hựu, “Chu Tuấn thoát rồi.”
Bước chân của Lâm Hựu khựng lại, thấp giọng chửi thề một tiếng, vụ án này trong cục đã theo gần nửa năm, bây giờ lại để anh ta chạy thoát.
Lâm Hựu xốc lại tinh thần, “Lưới trời tuy thưa nhưng lại khó thoát, trước mắt thì phải lấy lời khai bọn họ rồi định tội Chu Tuấn, sau đó nghĩ cách bắn anh ta lại sau.”
Anh ta nói xong mới nhận ra Nghiêu Trăn vẫn còn đang ở đây, đưa mắt nhìn sang, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau.
Tâm trạng của Nghiêu Trăn có hơi phức tạp, không biết nên cảm thấy may mắn hay là tiếc nuối, cô vẫn chưa nghĩ đến cảnh sau này đến viếng mộ Chu Tuấn là cảnh tượng thế nào.
Lâm Hựu như cười như không nhìn sang cô, “Có phải cô không muốn Chu Tuấn bị bắt đúng không?”
“Đã bắt đầu lấy lời khai chưa?” Nghiêu Trăn hỏi anh ta.
Lâm Hựu hừ vài tiếng, không nói gì giao cô cho cấp dưới sắp xếp nơi giam giữ.
Anh ta đẩy cửa phòng thẩm vấn ở bên cạnh ra, nhét tay vào túi bước vào trong. Tư Tư ngẩng đầu nhìn lên, nói với nhân viên cảnh sát đang cúi đầu ghi lời khai, “Tôi chỉ biết có bấy nhiêu thôi. Chứng cứ thu thập được đã nằm trên tay anh. Tuy bọn tôi là vợ chồng lâu năm nhưng quan hệ giữa bọn tôi không tốt, một năm gặp nhau không được mấy lần.”
Cô nói xong rồi cầm túi lên, Lâm Hựu thu bút lại, mở ra xem thử, sau đó bắt tay với cô, “Cám ơn cô, nếu như không nhờ có cô kịp thời giap nộp chứng cứ thì bọn tôi không thể ký giấy bắt người.”
Cô cười, lắc đầu tỏ vẻ không có gì, chần chờ một lát mới hỏi, “Trong số những người bị các anh bắt, có ai tên là Vương Như Kim không?”
Ánh mắt Lâm Hựu sáng rực, đôi mắt híp lại nhìn cô, “Sao thế?”
Tư Tư thở dài, mấy lời đã đến bên môi nhưng vẫn không thể hỏi thành lời, “Không có gì, tôi bỗng nhớ ra có một người tên đó.”
Lâm Hựu à một tiếng, thản nhiên đáp lại, “Trong lúc bắt người anh ta có hành động chống đối nên đã chết rồi.”
Vẻ mặt cô đờ ra, khó tin nhìn Lâm Hựu, “Chết rồi ư?”
“Đúng vậy.”
Lâm Hựu hờ hững trả lời lại, nhận ra vẻ mặt của cô không đúng bèn hỏi, “Sao thế, hai người quen nhau à?”
“… Không quen.”
Tư Tư trừng mắt, giọng nói đã hơi khàn, cô gục đầu xuống muốn đi ra ngoài.
Cô vừa đi thì Lý Đông Phóng gọi điến đến, vừa lên tiếng lại bắt đầu im lặng.
Lâm Hựu không có thời gian tiếp anh, chủ động nói luôn, “Đang lấy lời khai trong sở cánh sát đây.”
Lý Đông Phóng bên kia thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hựu cất giọng mỉa mai, “Sao, không lẽ anh nghĩ Chu Tuấn sẽ mang cô ta đi trốn hả?”
Lý Đông Phóng cười, “Chu Tuấn ốc còn không mang nổi mình ốc, hơn nữa em gái cô ấy vẫn còn ở đây, cô ấy có thể chạy đi đâu được chứ… Tôi chỉ sợ tình hình hỗn loạn sẽ làm cô ấy bị thương.”
Lâm Hựu hứ một tiếng, hỏi thăm anh, “Cậu sao rồi anh?”
“Qua cơn nguy kịch rồi.”
Lâm Hựu thở phào nhẹ nhõm, “Ông đây mất ngủ cả đêm.”
Lý Đông Phóng trầm ngâm một lát, “Tôi sang đó ngay.”
Xe đi bắt Chu Tuấn thất bại quay về trước cục cảnh sát, mọi người đều bực bội, tâm trạng không tốt lắm. Xem tình hình này thì có lẽ sẽ lấy lời khai nhóm người Nghiêu Trăn ngay trong đêm nay, Lâm Hựu không khách khí nói, “Anh không cần qua đây đâu. Có qua cũng không gặp được, trong lúc lấy lời khai thì không được gặp người ngoài.”
Giọng Lý Đông Phóng lắng xuống, “Giữa tôi với cậu mà vẫn không thể thu xếp ư?”
Lâm Hựu lau mặt, “Bây giờ đang đầu sóng ngọn gió, em không nói thì anh cũng hiểu mà.”
Anh im lặng một lúc, “Vậy phiền cậu chăm sóc cho cô ấy nhé.”
“Được rồi, được rồi. Chỗ bọn em đâu phải âm tào địa phủ, người bước vào phải xả thân xuống biển lửa vạc dầu đâu.”
Lý Đông Phóng biết bây giờ anh ta đang bận, chậm rãi rít một hơi thuốc lá, ngồi trên băng ghế dài ở bệnh viện, hiếm khi nào nói nhỏ nhẹ như thế, “Mấy ngày này sẽ có luật sư sang đó, phiền cậu sắp xếp để luật sư và Nghiêu Trăn gặp nhau trước khi lấy lời khai lần nữa. Cô nhóc vẫn còn nhỏ, không biết cái nào nên khai cái nào không.”
Lời nói có hơi khó hiểu, nhưng Lâm Hựu nghe xong mà gồng thật mạnh, không nhịn được phải đồng ý.
Lý Đông Phóng cúp điện thoại, trong lòng vẫn thấy bất an, không biết là do anh quan tâm quá hóa loạn nên hôm nay nhạy cảm, hay là do anh quả thật đã suy nghĩ nhiều.
Nghĩ rồi lại nghĩ, anh nhanh chóng gọi cho trợ lý Tiền, bảo cậu ta tranh thủ tìm một luật sư chuyên về những vụ án thế này.
Tối qua chuyện ông cụ bệnh tình nguy kịch được truyền đi khắp nơi, nhưng phúc lớn mạng lớn, bây giờ ông cụ đã có thể thở bằng máy thở. Bên cạnh có Lý Nguyệt chăm sóc. Anh bận rộn sắp xếp công việc suốt cả đêm đến giờ cũng thấy rã rời, hút xong một điếu thuốc lại nhìn điện thoại, sau đó bước vào phòng bệnh.
Không biết bọn họ nói gì mà anh vừa bước vào liền im lặng.
Lý Nguyệt quay đầu nhìn anh.
Lý Đông Phóng cất điện thoại vào, “Chị nhìn gì thế?”
Lý Nguyệt mím môi, “Hôm nay em chăm ba đi, chị có chút chuyện.”
“Chuyện gì?”
“… Ly hôn.”
Lý Đông Phóng nghe xong thì không hỏi nữa, anh thấy đây là chuyện đau lòng của Lý Nguyệt, bà lại lớn tuổi hơn mình, nhất định sẽ có những lúc thấy mất mặt, nên anh chỉ quan tâm vài câu, “Ông ta không dây dưa với chị chứ?”
Anh chỉ ai mọi người đều biết rõ, Lý Nguyệt lắc đầu, “Không có.”
Ông cụ ho vài tiếng, giọng nói có hơi khàn, “Tổ chức họp báo đi, làm sáng rõ mọi chuyện.”
Lý Đông Phóng nhìn sang, nghe ông cụ dặn dò, “Làm sáng tỏ chuyện ba qua đời qua internet. Chuyện Ninh Mật cũng phải làm sáng tỏ, phải nói đó là sai lầm của Trương Minh Côn. Về những chuyện sâu xa kia, không cần phải nhiều lời.”
Lý Đông Phóng không có ý gì, từ tối qua đến sáng nay, vì tin đồn mà cổ phiếu công ty đã có biến, không hợp kéo dài lâu thêm.
Nhưng chuyện đó cũng là do Lý Đông Phóng cố tình tung ra, tự biên tự diễn một hồi, anh muốn để Trương Minh Côn rối trước, ra tay trước. Tuy nhiên, di chúc là thật, anh cũng hi vọng chuyện này sẽ chặt đứt suy nghĩ dùng quân cờ Nghiêu Trăn này. Phải nói rằng anh đã vắt kiệt suy nghĩ để đoạt được cơ hội trước tiên.
Thời gian tạm giam đến mười tiếng.
Nghiêu Trăn bị giam trong một căn phòng tối chỉ khoảng ba mét vuông, trong lúc đó, Lâm Hựu có đến đưa nước một lần, anh ta bảo đây là chăm sóc đặc biệt với cô. Nhưng cô lại thấy đây giống như chiến thuật đánh vào tình cảm, muốn xông vào phòng tuyến của cô, chờ đến tối lấy lời khai sẽ dễ dàng hơn.
Cô nằm sấp trên bàn chợp mắt một lát, khi mở mắt ra, cả căn phòng đã chìm vào bóng tối.
“Tách”, ngọn đèn trên vách tường chợt sáng lên.
Lâm Hựu cầm một hộp đồ ăn, đứng trước cửa phòng giam nhìn cô cười.
Nụ cười ấy vô cùng giả dối.
Đầu tóc cô có hơi rối, bờ môi hơi khô, nhìn chung có vẻ khá chật vật.
Lâm Hựu nói, “Vợ Chu Tuấn đến đã giao nộp rất nhiều bằng chứng có lợi, tai kiếp lần này của Chu Tuấn khó mà thoát nổi.”
Cô liếm môi, “Có liên…”
Nói được hai chữ cô bỗng phát heiejn cổ họng mình khô khốc, ho khan vài tiếng rồi nói, “Có liên quan gì đến tôi?”
Anh ta đẩy món đồ ngọt đến trước mặt cô, “Ăn đi, vừa nãy Vu Thiến mang sang đây thăm tôi, tôi lại không thích đồ ngọt.”
“Cám ơn anh.” Cô nhận lấy, nhìn nhãn hiệu của cửa hàng này, khóe môi cô khẽ cong cong, “Bên biệt thự Trung Ảnh cũng có một cửa hàng này, lúc trước tôi thường hay ghé đó ăn.”
Lâm Hựu lúng túng, “Thế à, tôi có nghe Vu Thiến nhắc đến chuyện này… Cái này thật ra không phải của Vu Thiến đưa, là tôi đi mua cho cô đấy.”
“…” Cô nhìn anh ta, “Ý anh là sao?”
Lâm Hựu đi tới đi lui, trịch thượng nhìn cô, “Chú Lâm Hựu của cô cũng là một người chính trực, thế mà cũng phải bỏ qua thể diện, xin lỗi cô.”
Nghiêu Trăn không đụng vào đồ ăn, cắn răng hỏi, “Anh muốn làm gì hả? Cảnh sát Lâm!”
Ba chữ sau cùng cô thiếu điều cắn chặt răng mà nói.
Lâm Hựu buông tay, “Cô đừng căng thẳng, tôi không có ý gì cả, cũng không muốn làm gì cô.”
Anh ta nói xong liền đi ra ngoài, bóng lưng nhanh chóng biến mất khỏi phòng tạm giam.
Cô sững sờ nhìn món đồ ngọt, cảm giác bất an lại kéo đến. Bị giam trong đây không thể nào biết được tình huống bên ngoài ra sao, có hơi tuyệt vọng.
Ngày hôm sau.
Nghiêu Trăn được đưa đến nơi tiếp nhận thăm hỏi.
Người đến thăm là người quen.
Lý nguyệt.
Nghiêu Trăn chớp mắt nhìn bà.
Đi sau bà là một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da, trên tay còn cầm cặp táp.
Hai người đi tới rồi ngồi xuống.
Nghiêu Trăn ngồi đờ ra một lúc, bất an hỏi, “Mấy người muốn làm gì, đây là sở cảnh sát đấy.”
Lý Nguyệt không nói gì, ngược lại thì ngươi ngồi bên cạnh lên tiếng, “Chào cô, tôi là Điền Bắc, luật sư của công ty luật Bắc Dương.”
Cô mím môi không nói lời nào.
Luật sư Điền Bắc đưa tài liệu ra, hỏi trước một câu, “Trước khi chúng tôi tới đã bắt đầu lấy lời khai chưa?”
“Chưa.” Cô nhìn Lý Nguyệt, chần chờ vài giây mới đáp.
“Thế thì tốt rồi.”
Nghiêu Trăn không hiểu lắm, cô cụp mắt nhìn xuống, vài giây sau cất giọng run run, “Lý Đông Phóng đâu? Tôi muốn gặp anh ấy.”
Lý Nguyệt nói, “Nó nhất định sẽ tìm cách đến đây, trước khi gặp nó, chúng ta bàn chuyện trước có được không?”
“Nói chuyện gì?”
Luật sư mở tài liệu ra, không hề nhìn cô mà cất giọng đầy lạnh lùng, Bàn về chuyện sau khi lấy lời khai cô sẽ được thả vì vô tội, hoặc là khi lấy lời khai có vấn đề sẽ lãnh án.”
Cô há to miện, “Tôi không hiểu… Ý mọi người là sao…”
Lý Nguyệt quan sát nét mặt của cô, an ủi, “Nghiêu Trăn, cô đừng sợ, bọn tôi không hề muốn làm tổn thương cô, tôi đến đây để bày tỏ thái độ của tôi và ba tôi mà thôi.”
Cô ngơ ngác hỏi lại, “Thái độ gì?”
“Cô cùng biết nhà họ Lý chúng tôi có thể diện thế nào tại Đồng Đài này. Có một số việc nếu như cô đổi vị trí để suy nghĩ, tôi tin cô sẽ hiểu sự bất đắc dĩ của tôi và ba. Khi đó cô xuất hiện với thân phận Ninh Mật, mọi người đều biết cô là cháu của Đông Phóng. Bây giờ cháu gái lại thành người yêu, sau này nếu bị đám phóng viên chụp được chẳng phải sẽ bị mọi người cười chê ư.”
Bà dừng một lát rồi nói tiếp, “Ba tôi không phải là người cố chấp trong chuyện tình cảm, chuyện hôn nhân. Nhưng bây giờ gặp phải chuyện này, ông ấy cũng không thể nói không nghiêm trọng, cô bị bắt giam, có dính dáng đến xã hội đen, những lịch sử đen tối này… gia đình đứng đắn như bọn tôi không thể nào tiếp nhận được.”
Lúc này luật sư lại lấy ra một xấp tài liệu, “Nghi phạm Chu Tuấn vẫn còn đang trong quá trình truy nã để quy án, đủ loại chứng cứ biểu hiện cô và người đó có quan hệ không rõ. Trước mắt vẫn chưa chứng minh được cô có vô tội hay không, đối với cô mà nói thì đó là chuyện tốt mà cũng là chuyện xấu. Chỉ cần tìm được chứng cứ chứng minh cô nhận được lợi ích từ chuyện này, đây chính là tội lừa gạt.”
Ông ta nhìn Nghiêu Trăn một lát rồi lật ra một tờ giấy, “Chúng tôi điều tra ra sức khỏe của em gái cô không tốt, tiền thuốc men đều do nghi phạm Chu Tuấn chu cấp. Lai lịch của số tiền đó có phải là có vấn đề hay không, có phải là do nghi phạm Chu Tuấn và Trương Minh Côn thuyết phục đấy là lợi ích khi cô lừa gạt tài sản của nhà họ Lý hay không. Chuyện này thì cần phải chờ kiểm chứng. Nhà ở trấn Cửu Thủy, chi phí sinh hoạt của em gái cô ở đó, đặc biệt tiền tiền thuốc đắc đỏ đều là tiền của cô. Dựa vào tư liệu của tôi, cô chưa bao giờ làm việc… À đúng rồi, chồng của em gái cô là người của nghi phạm Chu Tuấn. Cô bảo là bị ép buộc, nhưng hai người họ lại tự nguyện đăng ký kết hôn. Chuyện này cũng khó mà giải thích… Nhưng chuyện này nói lớn thì lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng rất nhỏ. Tuy nhiên, chỉ cần truy cứu thì có thể sẽ khiến cho cô không thể nào vô tội được.”
Lý Nguyệt lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, “Đây là chút lòng thành của tôi, đủ để cô xài vài năm. Chi bằng cô hãy đưa em gái cô rời khỏi nơi này. Nếu như cô đồng ý, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa, mấy chuyện không rõ ràng này đều là chuyện nhỏ. Luật sự Điền Bắc sẽ giúp cô thu xếp, vài ngày nữa là cô đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
Hai người họ giống như bắt tay nhau diễn trò, một người chơi trò tình cảm, một người phụ trách tạo áp lực.
Đầu óc Nghiêu Trăn trống rỗng, cô thản nhiên đáp, “Tôi không đồng ý thì vẫn có thể được thả ra, Lý Đông Phóng nhất định sẽ nghĩ cách.”
Lý Nguyệt nghe thấy thế thì không hề cảm thấy ngạc nhiên, bà cười, “Nó quen biết rộng, nhưng dẫu sao thì vẫn còn trẻ. Cô cảm thấy nó làm ăn bên ngoài thuận buồm xuôi gió là do người ta nể mặt nó hay là nể mặt ông cụ? Có một số chuyện nếu ba tôi không gật đầu thì nó cũng sẽ không làm được gì. Tôi nói có lẽ cô không tin, gia đình như chúng tôi thì chẳng có mấy đứa ngốc đến nỗi vì tình yêu mà trở mặt với gia đình. Chúng tôi không cần làm gì nhiều, chỉ cần cắt nguồn tài chính là sẽ trị được ngay. Lấy trứng chọi với đá…”
Cô cúi đầu lẩm bẩm, “Tôi không tin.”
“Nếu cô không tin thì suy nghĩ lại đi, em trai tôi là đứa có hiếu. Tôi cũng không tin trong lúc ông cụ đang yếu mà nó dám ở bên cô. Tôi cũng không tin con trai lại giỏi hơn ba.”
Bà cất thẻ ngân hàng vào, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, “Ba con bọn họ trở mặt thì người xui xẻo chính là cô. Ngồi tù ba đến mười năm, nó sẽ chờ cô ư? Cô gái ngốc, chỉ sợ cả đời cô sẽ bị hủy vì từng ngồi tù ấy…”
“Suy nghĩ kỹ rồi xin người ở đây cho gặp mặt luật sư Điền Bắc.”