Beta: Yam
Quý Sơ Đồng ăn uống no say xong ôm bụng, ghé cằm vào bàn ăn nhà Dụ Noãn, biến thành con cá muối, à không, cá béo mới đúng.
Sau khi anh cầm một nắm kẹo về nhà thì hớn hở ngâm nga.
Hmmm, anh chợt nhận ra dường như bản thân chưa từng nghe thấy giai điệu này bao giờ.
Anh cực kỳ hay quên, có đôi khi sẽ quên luôn cả ca khúc do bản thân sáng tác.
Theo anh thì chuyện này giống hệt với chuyện ăn uống. Anh thích ăn gà cay, nhưng nếu anh ăn gà cay liên tục trong vòng một tháng thì chắc chắn cả đời này anh sẽ không bao giờ chạm vào gà cay nữa.
Tương tự như thế, lúc anh viết bài hát, một ngày phải nhẩm nó mấy trăm lần, mà không chỉ một là một ngày. Lúc bấy giờ, viết xong tương đương với được thả tự do, nên đương anh sẽ không nghe bài hát đó trong khoảng thời gian sắp tới.
Tuy rằng bệnh hay quên của anh khá nặng, nhưng anh chỉ cần nghe qua một lần thì chắc chắc lần sau sẽ có ấn tượng.
Anh thường ngâm nga tùy ý, muốn hát kiểu gì thì hát, nhiều lúc còn bị lệch tông. Thường thì đó chính là cách nguồn cảm hứng của anh tới.
Đương nhiên đây là bí mật thương nghiệp, chắc chắn anh sẽ không nói ra ngoài.
Tuy nhiên, rất lâu rồi anh không ngâm nga ra giai điệu mới. Từ khi chuyện đó xảy ra khiến trái tim bé nhỏ yếu ớt của anh tràn ngập vết thương, anh không sáng tác bài hát nữa.
Dường như… Đã hai năm rồi.
Quý Sơ Đồng tính thời gian xấp xỉ, nhanh chóng quẳng chuyện đó ra sau đầu, anh vui vẻ chạy đến phòng nhạc cụ để lấy cây guitar.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc. Nếu anh có thể nhẩm ra giai điệu mới thì thử viết ra xem sao.
Biết đâu đấy chính là giai điệu khiến cá muối lội ngược dòng.
Danh hiệu “Ông hoàng” và “Thiên tài âm nhạc” của giới giải trí năm đó không phải nói suông. Quý Sơ Đồng nghiêm túc hẳn lên, đến nỗi chính anh cũng cảm thấy sợ.
Ai ngờ người hai năm không sáng tác như anh lại có thể sáng tác và biên soạn xong bài hát, còn thu âm lại một bản demo đơn giản trong một buổi sáng cơ chứ.
“Thiên tài thật đáng sợ.”
Lúc Quý Sơ Đồng gửi demo cho Cố Khúc nghe, đối phương chỉ trả lời đúng một câu như vậy.
Thật ra, chính Quý Sơ Đồng cũng cảm thấy bản thân kỳ lạ. Mấy năm nay anh chẳng tìm thấy chút cảm hứng nào cả.
Để tìm được cảm hứng sáng tác, anh thậm chí còn đi sang nước ngoài, nhưng vì không có tác dụng nên anh đã suy sụp hoàn toàn.
Giống như Cố Khúc nói, anh chính là thiên sứ khép cánh lại. Anh ngã từ trên trời xuống biến thành một con gà quê, sau đó bị mặt trời của thành phố B hun thành gà nướng, rắc thêm chút thì là là có thể bưng ra bàn rồi.
Vậy mà hôm nay anh có thể viết được một bài hát, còn rất thuận lợi, không gặp chút trở ngại nào.
Bởi vì trong quá trình viết bài hát, trong đầu anh chỉ nghĩ…
“Đây là thứ tôi muốn ăn.”
Dụ Noãn cảm giác được ánh mắt của người đối diện bèn kéo bát cơm của mình lại gần.
Không thể nói cô ki bo được. Cô vốn chuẩn bị phần ăn gấp đôi cho bản thân, Quý Sơ Đồng đến lại chẳng khác gì châu chấu đi ngang qua, quét sạch toàn bộ thức ăn.
Mặc dù việc so sánh anh với châu chấu đúng là không lịch sự, nhưng… anh ấy ăn rất nhiều mà! Anh sắp sửa ăn hết cả phần của cô rồi!
Có vẻ Dụ Noãn sợ Quý Sơ Đồng giành mất phần của mình, cô phồng má trợn mắt với anh.
Quý Sơ Đồng bật cười trước dáng vẻ như mèo con bảo vệ đồ ăn của cô. Vừa rồi ở nhà, anh viết xong bài hát thì cảm thấy hơi đói, lấy điện thoại chuẩn bị gọi cơm hộp thì nhận được thông báo từ nick phụ Weibo, người bạn theo dõi đặc biệt đăng trạng thái mới.
Anh vừa ấn vào xem thì hai chân đã mềm nhũn cả ra trước sự kích thích đến từ mấy tấm ảnh đồ ăn của Dụ Noãn. Vừa rồi anh chỉ thấy hơi đói thôi, nhưng trong phút chốc tuyến nước bọt đã bị kích thích.
Khi anh thấy cô trả lời một bình luận rằng muốn ăn thì hãy cầu xin cô đi.
Anh cũng chẳng hiểu mình bị làm sao mà lại đi gõ cửa cầu xin cô thật.
Bây giờ nghĩ lại quả là đáng xấu hổ.
Quý Sơ Đồng gật gù, âm thầm khẳng định suy nghĩ của chính mình, cứ làm như cái người bị nói không biết xấu hổ này không phải anh vậy.
Anh chống tay lên bàn, buồn cười nhìn cô gái đối diện, sau khi ăn hai thìa cơm cô bỗng nhìn anh với vẻ đầy cảnh giác.
Nhìn dáng vẻ này của Dụ Noãn, Quý Sơ Đồng còn cảm thấy bản thân anh càng có thể mặt dày hơn chút nữa.
Anh đưa một tay ra chống cằm, mở lời đề nghị: “Dụ Noãn, hay là về sau hôm nào anh cũng sang nhà em ăn cơm nhé?”
Dụ Noãn đơ mất ba giây.
Dường như cô không thể tin nổi anh có thể nói được lời như thế.
Quý Sơ Đồng chưa đợi Dụ Noãn trả lời đã bổ sung thêm một câu: “Anh có thể trả tiền nguyên liệu và tiền công.”
Dụ Noãn lắc đầu: “Không cần.”
Mắt Quý Sơ Đồng sáng lên: “Em không cần anh trả tiền à?”
Dụ Noãn: “Không cần anh đến.”
“… Ồ.”
Quý Sơ Đồng ngay lập tức ngừng cười, sau đó anh nhanh chóng đưa ra một lời đề nghị nữa: “Anh còn có thể rửa bát, dọn dẹp giúp em, anh sẽ thầu tất cả việc nhà!”
Anh nói với vẻ vô cùng hào phóng, ý chí ngút trời. Nếu không nói thì chẳng có ai nghĩ rằng anh chỉ đang cố gắng để được ăn chực cả.
Dụ Noãn có vẻ hơi dao động.
Đương nhiên, chỉ có mình Quý Sơ Đồng cảm thấy vậy, bởi vì anh nhìn thấy Dụ Noãn đang cắn môi.
Anh biết, Dụ Noãn cắn môi có nghĩa là cô đang phân vân hoặc lo lắng. Nếu cô cắn môi, trong lòng cô hẳn là đang đưa ra quyết định gì đó, mà thường thì quyết định cô đưa ra lúc này sẽ là một lời đồng ý.
Thật ra anh không hề thích thói quen này của cô. Môi cô nhìn rất mềm mại, mỗi lần anh thấy cô làm vậy thì đều sợ cô sẽ cắn đến nỗi bị thương. Như thế chắc chắn sẽ rất đau, khiến anh cũng đau lòng theo.
Đúng lúc Quý Sơ Đồng cho rằng Dụ Noãn chuẩn bị đồng ý thì cô đột nhiên hỏi một câu: “Thầu toàn bộ việc nhà… Có bao gồm cả dọn ổ của Yêu Yêu không?”
“Hả?” Quý Sơ Đồng bỗng nghe thấy một cái tên xa lạ bèn hỏi với vẻ nghi ngờ: “Yêu Yêu là ai?”
“Mèo nhà tôi.”
“…”
Trầm mặc
Vẫn tiếp tục trầm mặc.
Chỉ còn lại sự trầm mặc.
Quý Sơ Đồng im lặng nhấc chân lên cao, lơ lửng giữa không trung. Vài giây sau anh dứt khoát ngồi khoanh chân trên ghế, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Nhà em còn nuôi mèo à?”
Sao anh lại không biết nhỉ?
Anh đã đến đây hai lần nhưng không hề biết nhà cô có mèo là sao?
Điều quan trọng không phải là cái đó, quan trọng là chính anh cũng không biết bản thân đã ở chung phòng với mèo hai lần! Tận hai lần!
Dụ Noãn thấy cảm xúc của anh lập tức trở nên nghiêm trọng bèn vội vã giải thích: “Anh đừng lo, tôi đã nhốt nó trong phòng rồi, nó sẽ không đi ra đâu.”
Quý Sơ Đông: “Em có chắc không?”
“Có, tôi chắc chắn!”
Lúc bấy giờ khi nhận được sự đảm bảo thì Quý Sơ Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói trở nên thoải mái hơn: “Sao em không nói sớm, em làm anh sợ gần chết.”
“Ai bảo anh không hỏi…” Dụ Noãn khẽ lẩm bẩm: “Hơn nữa, tôi cũng sợ sẽ dọa anh.”
Giọng của cô rất nhỏ, nhưng không qua được thích giác siêu tốt của Quý Sơ Đồng. Anh cũng đã quen với kiểu ăn nói nhỏ nhẹ của cô, vì vậy nên nghe hết được lời thì thầm oán giận đó.
Anh tằng hắng: “Ai bảo anh sợ?”
Sau đó anh vỗ ngực, ra vẻ bình tĩnh nói: “Em nhìn đi, nhìn anh có ổn không? Có sợ tí nào đâu?”
Dụ Noãn nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó còn nói với vẻ bình tĩnh hơn: “Anh bỏ chân xuống trước đi.”
Quý Sơ Đồng: “…”
Sao cô bé đáng yêu lại nỡ xé toạc ra như vậy?
Quý Sơ Đồng đấu tranh rất lâu giữa việc ăn chực và dọn cát cho mèo. Anh rối rắm đến nỗi muốn cắn môi, cuối cùng cũng yếu ớt đặt câu hỏi: “Cái đó… Mình có thể bàn lại được không? Ví dụ như… trừ việc dọn ổ mèo?”
Thấy dáng vẻ sợ gần chết nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc của anh, Dụ Noãn không nhịn được bật cười: “Thôi, anh không cần giúp tôi làm việc nhà đâu?”
“Đừng mà.” Quý Sơ Đồng tưởng rằng cô không cho mình đến ăn trực bèn vội vàng nói: “Dọn ổ mèo cũng được, nhưng mà…”
Tông giọng của anh chợt yếu đi mấy bậc: “Nhưng mà khi anh dọn ổ mèo, có thể phiền em nhốt nó lại được không?
Dụ Noãn dở khóc dở cười khi thấy dáng vẻ yếu đuối của anh lúc hiểu nhầm ý cô. Cô giải thích lại theo cách khác: “Tôi bảo thôi, không phải ý là không cho anh tới ăn cơm, ý là không cần anh làm việc nhà.”
Lần này đến lượt Quý Sơ Đồng đơ mất ba giây mới phản ứng lại, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Ý em là… em đồng ý à?”
Dụ Noãn gật đầu, ngay lúc hai mắt Quý Sơ Đồng chuẩn bị sáng lên thì cô lại bổ sung một câu: “Nhưng tôi muốn anh làm một chuyện.”
“Chỉ cần không phải dọn cát cho mèo thì chuyện gì cũng được.” Quý Sơ Đồng còn đang đắm chìm trong niềm vui ngày nào cũng được ăn chực, còn được ngắm cô bé đáng yêu của mình: “Chuyện gì thế?”
“Anh đi gặp một người đàn ông với tôi.”
“Được, không vấn… Gì, gì cơ?” Quý Sơ Đồng cho rằng bản thân anh vui đến độ xuất hiện ảo giác rồi, hỏi lại lần nữa: “Em vừa nói gì.”
“Đi gặp một người đàn ông với tôi.”
Dụ Noãn kiên nhẫn lặp lại lần nữa, chớp mắt nhìn anh: “Chẳng phải anh nói chỉ cần không phải dọn cát mèo thì chuyện gì cũng được ư?”
Quý Sơ Đồng: “…”
Hai chuyện này mẹ nó có thể giống nhau ư? Có thể giống nhau ư?
Quý Sơ Đồng chửi thầm trong lòng.
Sao anh cứ cảm giác bản thân vừa nhảy vào hố nhỉ? Cái hố này còn do anh tự đào nữa chứ?
Không đúng, chẳng phải Dụ Noãn mắc hội chứng sợ đàn ông ư, tại sao cô ấy lại chủ động muốn đi gặp người đàn ông khác?
Từ từ đã, người đó là ai?
Hàng ngàn câu hỏi chụm lại với nhau, cuối cùng Quý Sơ Đồng cũng tìm ra trọng điểm.
Anh giả vờ không quan tâm, trả lời: “Đương nhiên là được rồi, nhưng em muốn đi gặp người đàn ông nào vậy?”
Bố cô ấy, em trai cô ấy, anh họ, em họ, tóm lại tất cả những người đàn ông có quan hệ máu mủ với cô ấy, nhất định là một trong số họ! Làm ơn là một trong số họ đi!
Trong lúc chờ Dụ Noãn trả lời, Quý Sơ Đồng điên cuồng cầu nguyện trong đầu.
Tuy nhiên, lý tưởng tốt đẹp, hiện thực tàn nhẫn.
Dụ Noãn uống một ngụm nước để xua tan hương vị đồ ăn trong miệng, sau đó mới thong thả đáp: “Là ông chủ của một công ty game.”
“Ông, ông chủ?”
Trong nửa giây lẩm bẩm ngắn ngủi đó, Quý Sơ Đồng đã tưởng tượng ra vô số viễn cảnh.
Bạn mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học của Dụ Noãn, trúc mã của Dụ Noãn, mối tình đầu của Dụ Noãn, người Dụ Noãn thầm yêu, người Dụ Noãn đang theo đuổi hoặc người theo đuổi Dụ Noãn…
Không thể phủ nhận, người làm nghệ thuật đều có trí tưởng tượng phong phú.
Lúc Quý Sơ Đồng cảm thấy cuộc đời u ám, tương lai mù mịt cô độc thì câu nói tiếp theo của Dụ Noãn đã đem lại hy vọng cho kiếp sống của anh.
“Người đó muốn bàn với tôi về chuyện cải biên <Đậu đỏ> thành game, nói rằng trao đổi thẳng với tác giả mới có thể làm sát nguyên tác nhất.”
Nói đến đây, Dụ Noãn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Vốn có thể liên hệ qua QQ hoặc Wechat, nhưng người kia khăng khăng muốn gặp trực tiếp một lần. Có phải rất…”
“Kỳ lạ.” Trong lúc Dụ Noãn đang cố gắng tìm một tính từ để miêu tả nó thì Quý Sơ Đồng đã tiếp lời cô.
Dụ Noãn gật đầu: “Đúng rồi, kỳ lạ.”
Cô nhìn Quý Sơ Đồng, thăm dò hỏi: “Vậy anh có thể đi với tôi được không?”
“Đương nhiên rồi, anh phải đi với em!”
Quý Sơ Đồng khẳng định chắc nịch, cuối cùng lại hỏi một câu chẳng liên quan: “Nhưng mà số QQ của em là gì?”
“Hả?”
“Còn cả số Wechat nữa, nào nào nào, chúng ta trao đổi đi.”
“…”