Thấy Dụ Vãn rời đi lâu như vậy rồi còn chưa trở lại, Quý Sơ Đồng chờ mà có hơi hoảng.
Nếu như Dụ Vãn mang tin tức không tốt về thì làm sao đây?
Nếu như Dụ Noãn thật sự từ chối và giễu cợt anh thì làm sao đây?
Trước đây chỉ có người ta chờ anh phản hồi, hiện giờ anh lại trở thành bên hoàn toàn bị động.
Lần đầu tiên anh không chắc chắn như này, cũng là lần đầu tiên lo lắng chờ đợi phản hồi từ người khác.
Quý Sơ Đồng lòng vòng ở trong phòng rất lâu, cuối cùng nắm chặt nắm đấm, quyết định tự mình đi hỏi.
Cho dù là bị từ chối, vậy cũng phải tự mình đi.
Tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, để người khác truyền mic cái gì chứ, vậy thì quá hèn nhát!
Quý Sơ Đồng sửa sang quần áo, đi đến cửa ra vào mở cửa.
Cửa vừa mở, lập tức trông thấy Dụ Noãn đang đứng ngoài cửa chìa tay chuẩn bị ấn chuông cửa.
Hai người xấu hổ nhìn nhau.
“Chào buổi chiều…”
Quý Sơ Đồng đột nhiên có hơi bí từ, bản lĩnh lẻo mép ngày thường giờ phút này đã quên hết sạch sẽ.
Dụ Noãn cũng rất căng thẳng. Vừa nãy cô đang rối rắm việc ấn hay không ấn chuông cửa hơn mười phút, còn chưa nghĩ ra phải giải thích như thế nào, ai ngờ người bên trong đã tự mở cửa trước.
Dụ Noãn lặng lẽ rút tay về, máy móc đáp lại một câu: “Chào buổi chiều…”
Bầu không khí càng xấu hổ hơn.
Bầu không khí trầm mặc hơn mười giây, Quý Sơ Đồng ho nhẹ: “Muốn vào ngồi một lúc không? Anh muốn giải thích một chút về chuyện ban nãy.”
Dứt lời liền nghiêng người nhường đường.
Dụ Noãn vốn muốn giải thích ý nghĩa câu “Hờ hờ hờ” lúc trước kia với anh, bây giờ ngược lại nghe thấy anh nói muốn giải thích, trong lòng cô có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, theo anh vào nhà.
Nhưng mà sau khi vào nhà, bầu không khí cũng không có thay đổi gì nhiều.
Hai người xấu hổ đứng đối diện trước cửa, biến thành xấu hổ ngồi đối diện trong phòng khách.
Dụ Noãn liếc nhìn Quý Sơ Đồng, lại cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, nghịch xoắn vạt áo.
Rối rắm một lúc lâu sau, cô khẽ cắn môi, cố lấy dũng khí mở miệng: “Thật ra chuyện vừa nãy…”
“Là hiểu lầm!”
Cô còn chưa nói hết thì bị Quý Sơ Đồng mở miệng giành trước.
Dụ Noãn ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm ngạc nhiên, không biết sao anh cũng nói đó chỉ là hiểu lầm. Cô tưởng là anh nhìn ra suy nghĩ của mình, vui vẻ lại ngượng ngùng.
Cô gật gật đầu đáp lại, nhưng không nói lại, mà chờ anh nói tiếp.
Thế mà thứ chờ được lại là một câu… Xin lỗi của đối phương.
“Vừa rồi là anh nhất thời xúc động, xin lỗi em.”
Giọng điệu Quý Sơ Đồng thành khẩn, trên mặt không có vẻ cà lơ phất phơ lúc bình thường.
Nhưng dáng vẻ này, lại khiến Dụ Noãn cảm thấy rất không thoải mái.
Khiến cô cảm thấy, hóa ra là cô tự mình đa tình.
Tâm trạng vui vẻ như thể từ không trung rơi xuống đáy vực, ngã xuống vũng bùn, chật vật không chịu nổi, mất mát không thôi.
Cô cúi đầu, thấp giọng mở miệng: “Thật ra tôi không hề có suy nghĩ giễu cợt anh, chỉ là vì tôi quá hồi hộp không biết nên phản ứng thế nào…”
Thanh âm nhỏ như muỗi, ngay cả chính cô cũng không nghe rõ.
Tâm trạng của cô ngay lúc này cũng giống như thanh âm này, chui vào trong đống bụi bặm.
Quả thật Quý Sơ Đồng cũng không nghe rõ hoàn toàn.
Chỉ là, có nghe rõ hoàn toàn hay không đối với anh mà nói đã không còn quan trọng nữa.
“Dụ Noãn.”
Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng Dụ Noãn, để cô ngẩng đầu nhìn mình.
Anh cười cười với Dụ Noãn: “Chuyện tỏ tình này vốn cần phải rất thận trọng, vừa nãy anh lại nhất thời xúc động mà đã nói lời thích em này, anh xin lỗi.”
Dụ Noãn cắn môi, không hiểu vì sao anh lại phải lặp lại một lần nữa.
Nói một lần thôi là đã rất đau lòng rồi, tại sao còn phải lặp lại lần nữa!
Cô tủi thân đến nỗi bắt đầu có hơi phẫn nộ.
Nhưng mà giây tiếp theo, ngọn lửa phẫn nộ nhỏ bé trong đáy lòng kia của cô đã bị một câu nói của anh dội tắt.
“Cho nên bây giờ anh rất thận trọng mà tỏ tình với em.”
Quý Sơ Đồng nhìn Dụ Noãn, chuyên chú và nghiêm túc: “Anh thích em.”
Dụ Noãn hơi trợn mắt, cũng quên mất lúc này phải làm ra biểu cảm gì, lúng túng sững sờ tại chỗ.
Mà Quý Sơ Đồng còn đang đợi câu trả lời của cô.
Chờ câu trả lời.
Chờ câu trả lời…
Vẫn đang chờ câu trả lời…
Biểu cảm của anh dần trở nên cứng ngắc, con ngươi dần ảm đạm.
Quý Sơ Đồng hoàn toàn sụp vai xuống, như thể là con cún lớn bị vứt bỏ: “Anh biết rồi…”
Thế nhưng trước khi con cún lớn bị vứt bỏ còn muốn giãy chết một phen. Quý Sơ Đồng không cam lòng mà tiến gần tới Dụ Noãn, tủi thân mở miệng: “Tuy là hỏi như vậy rất không khí phách, nhưng anh vẫn muốn hỏi em, sao em không…”
“Em, em cũng thích anh.”
Câu “Sao em không thích anh” Quý Sơ Đồng còn chưa hỏi ra, cũng bởi vì lời nói của Dụ Noãn mà nghẹn ở trong cổ họng.
Anh ngạc nhiên, nhất thời không kịp phản ứng lại: “Cái gì?”
Dụ Noãn quay đầu đi, mặt đỏ lên: “Không, không nói nữa, không nghe rõ thì thôi.”
“Không được thôi! Không được thôi!” Quý Sơ Đồng vội vàng bác bỏ, anh nghiêng về phía Dụ Noãn, ánh mắt sáng lấp lánh vì hưng phấn.
“Dụ Noãn!” Anh kích động kêu tên của Dụ Noãn: “Anh có thể ôm em một chút không?”
Dụ Noãn còn có chút không được tự nhiên, liếc mắt nhìn anh một cái cực nhanh, đối mắt một giây là lập tức dời đi: “Có, có thể.”
Vừa dứt lời, cô đã rơi vào một lồ ng ngực ấm áp.
Dụ Noãn bị Quý Sơ Đồng ôm vào trong lòng, mặt kề sát vào lồ ng ngực của anh, có thể dễ dàng nghe thấy tiết tấu tiếng tim đập hơi nhanh trong lồ ng ngực anh.
Cô không nhịn được mà cong khóe miệng, thật giống như khi còn nhỏ quên mang vở bài tập, lúc đang bối rối không biết phải làm thế nào, đột nhiên phát hiện có kẻ xui xẻo giống như mình thì lập tức an tâm hơn không ít.
Nghe thấy tiết tấu tiếng tim đập hơi nhanh của Quý Sơ Đồng, cô cũng thấy cân bằng hơn nhiều. Hóa ra, anh cũng căng thẳng giống như mình.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói vẫn khó nén vui vẻ của người đàn ông: “Dụ Noãn, anh cảm thấy có hơi không chân thật, em có thể nhéo mặt của anh một cái không?”
Dụ Noãn có hơi buồn cười, cô ngẩng đầu lên từ trong lồ ng ngực anh, phối hợp vươn tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc mặt của anh: “Bây giờ thì sao?”
“Vẫn ảo lắm.” Quý Sơ Đồng nắm chặt tay của cô, nhếch môi cười: “Hay là em hôn anh một cái thử xem?”
Dụ Noãn: “…”
Quý Sơ Đồng khẽ cụp mắt xuống, cúi đầu tiến đến trán cô, hôn một cái.
Chỉ một giây đã rời đi.
“Thế này em có sợ không?”
Dụ Noãn khẽ lắc đầu.
Anh lại hôn một cái lên mắt cô, rất dè dặt.
“Thế này thì sao?”
Dụ Noãn ngẩng đầu nhìn anh, như thể biết rõ bước kế tiếp anh muốn làm gì.
Cô có hơi hé miệng, giọng nói rất nhỏ cũng rất kiên định: “Sẽ không sợ.”
Quý Sơ Đồng ngẩn ra, ngay sau đó cười đến xán lạn.
Anh kéo Dụ Noãn vào lòng, ghé đến gần môi cô, hôn lên đó.
Giống như người đàn ông tinh nghịch, anh cắn nhẹ lên môi cô, thừa dịp cô vô thức mở miệng, anh lập tức ranh mãnh luồn vào trong đôi môi mềm mại của cô, quấn lấy đầu lưỡi trơn trượt.
Chẳng biết qua bao lâu, mãi cho đến khi Dụ Noãn bị hôn đến có hơi mất lực, Quý Sơ Đồng mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi của cô.
Nhìn thấy sắc môi ửng đỏ của cô, ánh mắt mờ mịt, Quý Sơ Đồng lại không nhịn được mà hôn lên môi cô một cái.
“Nếu biết sớm là em cũng thích anh, anh nên tỏ tình sớm hơn một chút.”
Hôn chậm nhiều ngày như vậy, thật sự là quá đáng tiếc.
*Tác giả có lời muốn nói: Eo!