Trước đó bọn họ đã cùng cùng chung chăn gối với nhau nhiều ngày như vậy, cũng không có chuyện gì xảy ra, chắc chắn là Quý Sơ Đồng đã nhẫn nhịn rất lâu, lần đầu l@m tình vậy mà đã giày vò đến hơn nửa đêm.
Thể lực của Dụ Noãn không bằng anh, cô đã mất hết sức lực từ lâu, nhắm mắt nằm xụi lơ trên giường, mệt mỏi đến nỗi ngủ thiếp đi.
Quý Sơ Đồng nằm trên người cô một lúc nữa, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm tắm vài phút, giặt khăn tắm rồi nhẹ nhàng lau người cho Dụ Noãn đã ngủ say.
Sau khi lau xong, anh tiện tay ném khăn đi, cũng mặc kệ nó rơi ở xó nào trên sàn.
Quý Sơ Đồng nằm xuống bên cạnh Dụ Noãn, ôm cô vào lòng, người trong lòng anh cũng theo thói quen vươn tay ôm lấy vòng eo thon gọn của anh, mơ hồ lẩm bẩm một câu: “Mệt chết đi được.”
Quý Sơ Đồng nghe vậy thì bật cười, cúi đầu hôn l3n đỉnh đầu cô, hạ giọng xuống mức thấp nhất: “Cảm ơn lời khen.”
Hai người giày vò đến hơn nửa đêm và ngủ một giấc cho đến tận bình minh.
Lúc Dụ Noãn tỉnh dậy, theo thói quen nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy đã hơn chín giờ, cô sốc đến nỗi bật dậy từ trên giường.
Quý Sơ Đồng bị động tác của cô đánh thức, lười biếng ngáp một cái: “Bây giờ vẫn còn sớm, sao em không ngủ thêm một lát?”
“Cũng gần mười giờ rồi, sớm gì nữa?”
Dụ Noãn lo lắng muốn khóc, đây là lần đầu tiên cô đến nhà Quý Sơ Đồng, nếu ngày đầu tiên đã dậy muộn như vậy thì nhất định sẽ để lại ấn tượng không tốt trong lòng bố mẹ Quý.
Cô cũng không đoái hoài đến sự đau nhức giữa hai ch@n, cầm lấy bộ quần áo bên cạnh mặc vào, nhưng mà vừa mới mặc chiếc áo len bó sát vào thì đã bị người sau lưng bò ra khỏi chăn ôm lấy eo cô.
“Đừng nghịch.” Dụ Noãn vỗ nhẹ lên cánh tay đang quấn trên eo của mình, vội vàng muốn mặc quần áo vào.
Quý Sơ Đồng đá chân hai cái, cùng với chăn chui vào trên đùi Dụ Noãn, gối đầu lên đùi cô, ngửa mặt mỉm cười nhìn cô, như thể biết cô đang lo lắng điều gì, an ủi: “Bố mẹ anh sáng sớm đã ra ngoài chúc Tết rồi, em đừng sợ.”
Dụ Noãn sửng sốt: “Sao anh biết?”
“Sáng sớm thức dậy đi uống nước anh đã gặp họ ở phòng khách.” Quý Sơ Đồng mặt không đổi sắc, tim không đập loạn mà nói dối.
Sao anh có thể nói rằng ngay từ tối qua, mẹ anh đã đoán trước được chuyện buổi tối sẽ xảy ra, sợ Dụ Noãn thức dậy sẽ xấu hổ nên đã căn dặn trước.
Nghe được lời giải thích của anh, lúc này Dụ Noãn mới thả lỏng hơn một chút, thở phào nhẹ nhõm.
Quý Sơ Đồng xoa xoa bụng cô: “Vợ à~”
Mặt Dụ Noãn tê rần, cô vỗ nhẹ lên mặt anh: “Không biết xấu hổ.”
Chỉ mắng anh không biết xấu hổ, nhưng không có phản bác lại xưng hô này của anh.
Quý Sơ Đồng ôm eo cô, vùi mặt vào bụng cô, cười khàn khàn: “Vậy em cũng không biết xấu hổ chút mà gọi anh một tiếng đi?”
Dụ Noãn không nghe theo, phồng má, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Không gọi.”
Vẻ mặt Quý Sơ Đồng tủi thân nhìn cô: “Chỉ một câu thôi cũng không gọi à?”
“Đừng giả bộ đáng thương!” Dụ Noãn nhéo mặt anh, kéo sang hai bên, giọng điệu có chút tức giận: “Lần nào anh cũng dùng chiêu này để lừa em.”
“Anh không dám nữa, không dám nữa…”
Khuôn mặt Quý Sơ Đồng bị cô nhéo đến biến dạng, miệng không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng bàn tay đang ôm eo cô lại lén luồn vào dưới gấu áo cô, nhanh như chớp cởi khuy áo lót của Dụ Noãn.
Dụ Noãn: “…”
Dụ Noãn: “???”
Hai người làm loạn một hồi trên giường, suýt chút nữa đã làm thêm một hiệp, nghe thấy bụng nhau kêu réo mới miễn cưỡng rời giường đi tìm đồ ăn.
Bố Quý và mẹ Quý không có ở nhà, Dụ Noãn cũng không còn gò bó như trước nữa, cơm nước xong cô và Quý Sơ Đồng ở phòng khách chơi với Đại Vương.
Đại Vương theo lời bố Quý nói thì chính là một thành viên trong nhà họ Quý, nó là một con rùa đã được nuôi ba năm, rất nhút nhát, nuôi nhiều năm như vậy, khi gặp người vẫn hay chạy vào trong góc, nhưng bố Quý rất thích nó.
Con rùa cưng này ngược lại đã nhắc nhở Dụ Noãn một chuyện, cô thở dài: “Anh có nhận thấy giữa chúng ta vẫn còn một vấn đề lớn không?”
Quý Sơ Đồng nghi ngờ: “Vấn đề gì?”
Dụ Noãn chọc vào cái đuôi nhỏ của Đại Vương, yếu ớt nói: “Anh quên Yêu Yêu ở ven hồ Đại Minh rồi à?”
Quý Sơ Đồng: “…”
“Noãn Noãn.”
Im lặng mấy giây, cuối cùng Quý Sơ Đồng cũng lên tiếng.
Anh ngồi thẳng dậy, chân thành nói: “Thật ra em muốn tiếp tục nuôi Yêu Yêu cũng không sao, chúng ta cứ như trước đây là được.”
Nhờ anh mà ngay cả chứng sợ đàn ông Dụ Noãn còn vượt qua được, anh là đàn ông trưởng thành, một vấn đề nhỏ như sợ mèo thì chắc cố gắng một chút cũng có thể vượt qua.
“Thật sao?” Đôi mắt Dụ Noãn sáng lên.
Quý Sơ Đồng gật đầu, cười nói: “Nhắc tới thì nó là bà mối của chúng ta đấy, anh cũng không thể theo đuổi được em rồi lại bỏ rơi bà mối được.”
“Bà mối gì chứ.”
Dụ Noãn ngượng ngùng cười, cô nhìn Quý Sơ Đồng, chớp chớp mắt: “Cảm ơn anh.”
Cô thật lòng cảm ơn anh vì đã đón nhận Yêu Yêu.
Những ngày này, vì về quê nên cô đã gửi Yêu Yêu đến nhà bạn học đại học, cô em đó là bạn cùng phòng đại học của cô, trong nhà còn có một chú Poodle, hầu như tối nào cô cũng nhận được những bức ảnh tương tác của Poodle và Yêu Yêu mà cô em đó gửi cho cô, càng xem càng nhớ.
Vốn dĩ cô đã quyết định đưa Yêu Yêu về quê, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn không gặp Yêu Yêu mà đã nhớ nó như vậy, nếu thực sự để nó ở quê thì trong lòng cô cũng rất không nỡ.
Hiện tại Quý Sơ Đồng lại nói không ngại để cô tiếp tục nuôi Yêu Yêu, đương nhiên là cô vui mừng từ tận đáy lòng và biết ơn.
Những ngày tiếp theo, Dụ Noãn ở nhà Quý Sơ Đồng rất suôn sẻ, bố mẹ Quý cũng thực sự coi cô như con ruột, yêu thương cô còn hơn cả con ruột của mình.
Ngày mồng sáu Tết, Quý Sơ Đồng không để Dụ Noãn ở nhà nữa, kéo cô đi thắp hương trong một ngôi miếu trên núi.
Mặc một chiếc áo khoác cotton dày, cả người trông giống như một con chim cánh cụt, cử động cũng không thuận tiện lắm chứ đừng nói đến việc leo núi.
Mới leo lên được nửa núi, Dụ Noãn mệt sắp chết đến nơi.
Mặc dù nói gia đình cô sống ở tầng 13 nhưng bình thường đều đi thang máy để lên xuống, đâu có thể lực tốt như vậy để leo lên núi.
Lại leo lên những bậc núi quanh co để ra đường lớn, Dụ Noãn đi đến bên đường lớn ngồi xổm xuống, không muốn đi lên nữa, cô thử bàn bạc với Quý Sơ Đồng: “Không thì chúng ta leo đến đây thôi nhé?”
Cô chỉ vào đường nhỏ và bậc thang mình vừa leo lên, đưa tay đo độ cao từ đây đến chân núi: “Cũng cao như thế này rồi…”
Quý Sơ Đồng không khỏi cười cô, cũng đưa tay đo độ cao từ đây đến đỉnh núi: “Kiên trì thêm chút, chúng ta còn leo lên cao như này nữa là đến nơi rồi.”
Dụ Noãn bĩu môi, vứt cho anh một ánh mắt khinh bỉ không hài lòng.
Quý Sơ Đồng bật cười, cúi người xuống, đưa tay xoa đầu cô, trêu chọc cô như trêu trẻ con: “Ôi, bé đẹp còn biết trợn mắt trắng à? Sao mà trợn mắt cũng đẹp vậy?”
Dụ Noãn lầm bầm: “Nếu em lại trèo xuống, em sẽ trợn mắt trắng thật đấy, giống vầy…”
Vừa nói, cô vừa ngẩng mặt về phía Quý Sơ Đồng, trợn mắt trắng như cá chết, kết quả là khiến cô mất trọng tâm, sắp ngã về phía sau.
Quý Sơ Đồng kịp thời đưa tay đỡ lấy vai cô, kéo cô lại.
“Được rồi, đừng lười biếng nữa, tiếp tục tiến về phía trước.”
“Không muốn!”
Quý Sơ Đồng buồn cười đỡ cô dậy, nhưng Dụ Noãn lại không vui, cố tình giận dỗi ngồi xuống.
Quý Sơ Đồng nhướng mày, dứt khoát đưa tay luồn vào nách cô, bế cô lên như bế một đứa trẻ, hai chân trực tiếp rời khỏi mặt đất.
Dụ Noãn giật mình: “Anh, anh làm gì vậy!”
Cô giãy dụa, thế nhưng chân cô ngắn, độ dài của chân cô cũng không dài bằng độ cao mà Quý Sơ Đồng nhấc cô lên.
Quý Sơ Đồng cười: “Không phải em không muốn đi à? Anh ôm em lên.”
Tuy trời lạnh không có nhiều người leo núi như thường lệ nhưng cũng có người đến chùa thắp hương, tốp năm tốp ba lúc đi ngang qua đều bị thu hút bởi đôi tình nhân trẻ.
Dụ Noãn da mặt mỏng, sao có thể chịu được nhiều người lạ nhìn như vậy, cô vội nhỏ giọng nói với Quý Sơ Đồng: “Mau thả em xuống, em leo là được!”
Quý Sơ Đồng đặt cô xuống đất, cười nói: “Ôm mắc cỡ đến vậy à? Vậy anh cõng em, em giấu mặt đi để người khác không nhìn thấy.”
Dụ Noãn đánh nhẹ anh, nặng nề hừ mũi: “Em tự đi!”
Nói xong cô cũng ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi về phía trước, hai tay còn đánh một cách nhịp nhàng.
Nhìn thấy dáng vẻ khí phách hùng dũng oai vệ của cô, Quý Sơ Đồng ở phía sau cười nắc nẻ, ôm bụng chạy chậm theo sau.
Trong chùa vẫn còn rất nhiều người đang thắp hương, Quý Sơ Đồng và Dụ Noãn cúi đầu lạy các vị Bồ Tát mà họ không đọc được tên, sau đó đi đến khoảng đất trống rộng rãi trước chùa, dựa vào lan can đá cẩm thạch và nhìn xuống khung cảnh bên dưới ngọn núi.
“Anh vừa cầu nguyện điều gì thế?”
Dụ Noãn đột nhiên hỏi.
Quý Sơ Đồng khoác một tay lên lan can, chống đầu đứng nghiêng người, nghe cô hỏi mình, anh mỉm cười hỏi lại: “Còn em vừa cầu nguyện điều gì?”
“Em hỏi anh trước.” Dụ Noãn bất mãn phàn nàn, nhưng vẫn trả lời anh: “Em đã đồng ý cùng anh leo núi đến đây, đương nhiên là cầu nguyện rằng chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Cô nhìn về phía Quý Sơ Đồng: “Em đã nói rồi đấy, bây giờ đến lượt anh nói rồi chứ?”
Quý Sơ Đồng nheo mắt lại: “Anh tới đây là để thực hiện lời hứa của mình.”
“Thực hiện lời hứa?” Dụ Noãn nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt khó hiểu.
Quý Sơ Đồng mỉm cười, đưa tay gõ nhẹ vào mũi cô: “Trở về cảm ơn Bồ Tát đã để cho anh có thể gặp lại em, để em có thể thích anh.”
Mặc dù ngày thường cô đã quen với cái thói không đứng đắn của Quý Sơ Đồng, anh thường dùng lời nói trêu chọc cô, nhưng bây giờ Dụ Noãn nghe được lời này của anh, Dụ Noãn vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Miệng lưỡi trơn tru.”
“Có đâu, trước mặt Bồ Tát không thể nói dối đâu.” Quý Sơ Đồng nghiêm túc nói.
Anh dừng một chút rồi nói: “Bạn học Dụ Noãn, tôi muốn hỏi bạn vài câu hỏi.”
Dụ Noãn a một tiếng, quay lại nhìn anh: “Câu hỏi gì?”
Quý Sơ Đồng không nói ngay, mà nhìn về hướng cửa chùa, lại cười nói với cô: “Bồ Tát ở đây, bạn phải đảm bảo là mình nói thật.”
“Tôi đảm bảo.” Dụ Noãn chớp mắt, vẻ mặt đầy tò mò: “Vậy rốt cuộc là câu hỏi gì?”
“Câu hỏi đầu tiên, bạn có phiền nếu trên bàn có thêm một cái bát không?”
“Không phiền…”
Dụ Noãn xấu hổ, đây là câu hỏi gì vậy chứ.
“Câu hỏi thứ hai, bạn có phiền nếu trên giường có thêm một chiếc gối không?”
Chẳng phải là đã có thêm rồi hay sao…
Dụ Noãn oán thầm, lắc đầu: “Tôi không phiền.”
“Câu hỏi cuối cùng…”
Quý Sơ Đồng đứng thẳng người, dựa lưng vào lan can, mở tay về phía Dụ Noãn, chiếc nhẫn bạc trong lòng bàn tay anh khiến cô lóa mắt trong giây lát.
Quý Sơ Đồng nghiêng đầu cười với cô: “Câu hỏi cuối cùng, em có phiền nếu nửa đời sau của em có thêm anh không?”
Dụ Noãn ngẩng đầu nhìn anh, đưa tay phải về phía anh, cong mắt cười: “Cầu còn không được.”