Edit: Sherry Tan
Soát lỗi: Rabbitlyn
Lâm Hải Đường cảm thấy chiêu này thật sự có hiệu quả, khẽ thở phào trong lòng, nhịp hô hấp cô có hơi loạn, tên cao gầy dùng ánh mắt bất lương nhìn cô chằm chằm, sau lưng cô hơi rờn rợn, cô cố vực dây tinh thần, cố gắng bình tĩnh.
“Dám lừa ông, cẩn thận ông lột da đó." Tên cao gầy giở giọng đe dọa, tuổi thì nhỏ mà chẳng học hành giỏi gì cho cam, chỉ có biết dọa người là giỏi.
Lâm Hải Đường cười gượng hai tiếng, "Tin hay không thì tùy, bà đây nguyện ý thay mấy chú đưa cô này về, làm cái nhân tình thuận nước đẩy thuyền."
Nói xong, Lâm Hải Đường kéo lấy tay Lí Tịnh, Lí Tịnh cũng dùng sức nắm chặt lấy tay cô, lòng bàn tay của cả hai đều đầy mồ hôi, vốn tưởng rằng tên kia thật sự sẽ thả cả hai đi, nhưng đúng là Lâm Hải Đường đã xem nhẹ độ vô sỉ của lũ lưu manh này.
Tên cao gầy vuốt ve điếu thuốc, ánh mắt tàn nhẫn, "Cưng coi ông đây là con nít ba tuổi chắc, hôm nay tao không chỉ muốn thịt nó, mà tao còn muốn thịt cả mày nữa."
Lâm Hải Đường nghe xong lời hắn nói, cảm thán, đúng là dầu muối không ăn, trong đầu chỉ nhảy một chữ, CHẠY!
Chạy trốn người khác đúng là một hoạt động mất sức, trong lồng ngực như đốt lên một đống lửa lớn, hít thở khó khăn, bóng đêm và từng cơn gió lạnh trở thành kẻ mở đường phía trước, những tên mãnh thú đuổi sát theo sau như những cơn nước lũ, rẽ vài lần, ánh đèn đường dao động, không một bóng người ở chốn này.
Tiêu rồi, biết cầu cứu ai bay giờ.
Lâm Hải Đường chạy ở phía trước, Lí Tịnh chạy theo ở đằng sau, mắt thấy khoảng cách càng lúc càng gần, Lí Tịnh đã bị tên cao gầy chụp được mũ áo khoác, cô nàng ngã sấp ra mặt đất, Lâm Hải Đường lập tức quay người lại, đá một cú khá mạnh lên đùi tên cao gầy, đằng sau có hai tên cũng đang đuổi theo.
“Cô chạy mau đi!" Lâm Hải Đường nhào lên trước cản lại, hai tên ở đằng sau vì chạy theo mà đã thở hổn hển, cả hai đều không còn đủ sức để vượt qua cô, tên cao gầy vốn nằm lăn lốc trên đất đã bò dậy, đạp mạnh lên mông cô, Lâm Hải Đường đau đến chân mày nhăn cả lại.
Lí Tịnh đã chạy đi xa, không còn thấy bóng dáng nữa.
“Mẹ nó, đồ đàn bà thối tha, này thì chạy nè." Tên cao gầy lại đá cô một cái, Lâm Hải Đường nằm dưới đất, liên tục có người đạp chân lên người cô, cô co rút lại thành một cục.
Ai da, chết người đó.
***
Trình Tụ ngồi trong xe, trên tay mang còng tay, khạc hai miếng đờm có lẫn máu ra cửa sổ.
Phó cục trưởng Vương ngồi ở ghế bên cạnh hút thuốc, Trình Tụ vốn nghiện thuốc lá, vươn người ra, thân thiện, "Lão Vương, cho tôi hút với."
Phó cục trưởng Vương từ trong túi rút ra một điếu, đưa cho anh ngậm, tự mình châm thuốc luôn cho anh, "Đúng là bị chú em nói trúng rồi, đám người đó tối nay có chuyện."
Trình Tụ ngậm điếu thuốc, "Trận lửa buổi sáng, em đã quạt thêm một ít gió rồi, con người ấy mà, nếu đã không biết nhịn nhục, nên dĩ nhiên cũng không nuốt trôi được cục tức này."
“Nói cũng đúng." Cục trưởng Vương quay lại nhìn vết thương trên mặt anh, "Nhóc con, ráng nhịn một chút, đi bệnh viện băng bó đã."
Trình Tụ đưa tay ra sau sờ đầu, máu đã khô, chỉ còn mùi, mùi rượu và máu pha lẫn mùi máu tươi, trên mặt anh cũng có vết máu, không nhịn được phun một câu, "Mẹ nó, ra tay cũng mạnh bạo thật."
Là Mặt Sẹo lấy chai bia đập anh.
Chiếc xe đang rẽ vào, chợt có bóng người lao ra, chiếc xe cảnh sát vốn không hú còi lẫn bật đèn báo, người lái xe dẫm chân phanh thật mạnh, đầu Trình Tụ đập vào lưng ghế, "Mẹ nó."
Có cô gái xông lên gõ cửa kính xe, qua lớp cửa kính, Trình Tụ nhìn rõ khuôn mặt cô gái kia.
Trình Tụ hạ cửa kính xuống, "Lí Tịnh."
Lí Tịnh nhìn thấy là anh, trong lòng có chút bình tâm lại, thở hổn hển, không dài dòng trình bày, "Mau đi, ở phía trước, cứu chị Hải Đường."
Còi cảnh sát phá vỡ sự im lặng vốn có của đêm đen, đèn hiệu xanh đỏ xoay vòng, Lâm Hải Đường ôm đầu co ro trên mặt đất, tiếng ồn ào bên tai, tiếng bước chân tán loạn.
Rất nhiều người đang chạy, kêu to, tiếng còi cảnh sát kích thích mang tai, Lâm Hải Đường trở người, che mông kêu to.
Lí Tịnh bước từ trên xe xuống, nhào lên ôm chặt cô, khóc rung trời, "Chị Hải Đường, chị không sao chứ."
Bà đây kêu to như vậy, sao lại không có việc gì chứ!
Có người đàn ông cao lớn, che mất phân nửa nguồn sáng, có một bóng người sà xuống, Lâm Hải Đường híp mắt, mơ hồ nhìn thấy hình dáng của đối phương.
Trình Tụ ngồi xuống, nâng đầu cô lên, thấp giọng, "Lâm Hải Đường, cô mẹ nó đánh nhau lợi hại nhỉ! Một đánh ba."
Rõ ràng là ba đánh một, Trình Tụ trào phúng, Lâm Hải Đường không hơi đâu tranh chấp với anh ta.
Trình Tụ nhét cô vào xe cảnh sát, cô ngửi thấy mùi máu tươi, tưởng đâu chính mình chảy máu, kêu la oai oái, "Bà đây chảy máu ở đâu rồi, chết mất thôi."
Xe cảnh sát khởi động, Lâm Hải Đường nằm sõng soài ở hàng ghế sau, Trình Tụ lên sau, đặt đầu cô nằm lên đùi mình, Lâm Hải Đường kêu la thêm một hồi, giọng cũng muốn lạc đi, nhưng không ai thèm ngó tới cô.
Cô không lên tiếng, không gian trong xe im lặng đến mức đáng sợ, mùi rượu và mùi máu tươi tản ra trên đỉnh đầu, cô trợn mắt nhìn anh, ánh đèn đường hắt lên mặt Trình Tụ, còng tay trên tay anh hắt lại thứ ánh sáng lạnh lẽo, cả vầng trán anh bị một miếng bông băng thấm máu che lại, trên da toàn là vết trầy xước, có một đường máu đen đã khô dính bên sườn mặt.
Lâm Hải Đường dùng giọng mũi hỏi anh, "Uống say rồi ngã?"
Trình Tụ cúi đầu, trong mắt như có một hồ mực đen, không thể nào hòa tan, "Đánh nhau."
“Một chọi tám?"
”Hai chọi tám."
"Dư Khánh Sinh?"
"Ngồi sau xe."
“Chúng ta đi đâu.”
“Đi bệnh viện.”
Lâm Hải Đường hiểu rõ, là trận sáng nay.
Tới trước cửa bệnh viện, Trình Tụ mở cửa xe.
Trình Tụ hỏi cô, "Còn bước xuống đi bộ được không?"
Lâm Hải Đường gật gật đầu, nhưng vừa bước xuống, cô phải ấn mông lại vì đau.
“Đến lúc này còn cậy mạnh." Trình Tụ cúi người ngồi xuống, đưa bờ lưng rộng lớn của mình ra, đôi tay vẫn mang còng tay vỗ vai cô, "Lên đi."
Lí Tịnh và Dư Khánh Sinh ngồi ở phía sau, Dư Khánh Sinh bị cây sắt đập vào chân, giờ chỉ còn một chân lò cò, Lí Tịnh phải dìu cậu ta bước đi.
Dư Khánh Sinh vẫn còn sức đùa giỡn, "Hải Đường, chờ ông đây khỏe, ông đây đánh trả lại bọn nó."
Lâm Hải Đường nhìn chân của anh ta, không nói không rành mà cười cười, “Trước tiên anh hãy nằm đó chăm lại cái chân mấy tháng đi, đừng suốt ngày cứ đòi đánh đánh giết giết như thế, mất công mất nốt chiếc còn lại."
Dư Khánh Sinh vung tay, đám vào không khí một cái, "Ông đây không cần có chân cũng có thể đánh chúng."
Ánh mắt Trình Tụ trầm xuống, "Được, chú mẹ nó cũng cậy mạnh dữ."
Trình Tụ quay đầu trừng cô, "Cô mẹ nó leo lên nhanh coi."
Lâm Hải Đường liếc nhìn Lí Tịnh, cô nàng như một con thỏ trắng sợ hãi, tròng mắt đảo qua đảo lại nhìn cả hai.
Lâm Hải Đường lê chân theo hướng bệnh viên, "Bà đây tự đi được."
Trình Tụ như một ngọn núi sừng sững chắn ngay trước mắt, cản đường cô đi, mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhếch khóe môi, "Không bị đánh chết, tưởng mình đánh thắng rồi à."
Thằng cha này lại cà khịa cô, Lâm Hải Đường cắn răng.
Dư Khánh Sinh kêu to một tiếng, "Lí Tịnh à, em mau đỡ anh vào đi, anh đau muốn chết rồi đây này."
Lí Tịnh thu lại tầm mắt, mau chóng đỡ Dư Khánh Sinh đi vào trong.
Hai người giằng co trong hai phút, Lâm Hải Đường bị cơn đau đánh bại, đối phó với một con sư tử đang tức giận như vậy, cô đúng là bên yếu thế hơn.
Bờ lưng người đàn ông to rộng, cứng như tảng đá, cô vòng tay qua cổ anh, nằm trên lưng anh, chỗ nào cũng khó chịu.
Mấy người có liên quan đến vụ việc lần này đều đã vào bệnh viện, bênh viện vốn vắng vẻ nay đã đông người lên, tên Mặt Sẹo và đám đàn em tay mang còng đã đến trước, từ sớm đã được nhân viên y tế ra xử lí miệng vết thương, Trình Tụ đặt cô xuống ghế dựa.
Lâm Hải Đường nhìn thấy rõ vết máu đang kết vảy trên mặt anh, thật ghê người mà, đã vậy còn có vụn thủy tinh găm vào da.
Cô lại hỏi một câu giống như Lí Tịnh đã hỏi cô, một câu hỏi ngu cùng cực.
Cô miệng đắng lưỡi khô hỏi, "Đau không?"
Trình Tụ trả lời bâng quơ, "Hết đau rồi."
“Anh mau qua đây xử lí vết thương, đầu chảy nhiều máu như vậy, còn có thời gian nói chuyện yêu đương nữa hả." Một vị y tá trung niên kéo anh.
Trình Tụ nói, "Tôi đi đây."
“Ừ."
Nói chuyện yêu đương chó má gì chứ.
Bóng đèn dây tóc trên đầu lắc lư, màu sắc trên mặt mỗi người đều khác nhau, bóng áo blouse trắng ở trước mặt đi qua đi lại, không đủ người, là Lí Tịnh giúp Lâm Hải Đường xử lí miệng vết thương.
Trên mu bàn tay Lâm Hải Đường có vết thương, là vết thương do đánh nhau, nhìn bằng mắt thường có thể thấy mảng thịt đỏ dưới da đã bị lộ ra.
Lí Tịnh dùng tăm bông chấm một ít cồn I-ốt, rất nhẹ nhàng giúp cô lau xung quanh vết thương, "Chị Hải Đường, ráng nhịn một chút."
Lâm Hải Đường cắn răng nhịn đau, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, đàn em của tên
Mặt Sẹo ngồi bên cạnh tru lên như giết heo, "Chị, nhẹ tay chút."
“Anh nhìn cô gái này đi, người ta còn chưa kêu đau, anh là đàn ông không biết xấu hổ sao."
Tiếng tru như giết heo vang lên liên tục trong đại sảnh bệnh viện.
Lí Tịnh cúi đầu, giọng buồn bã, "Chị Hải Đường, em xin lỗi."
Lâm Hải Đường ngẩn ra, hơi căng thẳng mở miệng, "Không sao, đều là bạn bè với nhau cả, chị cũng không thể thấy chết mà không cứu."
Bạn bè ư, là cái danh từ xa vời nhất với cô, hôm nay thế mà cũng vọt ra từ miệng cô.
Lí Tịnh khóc nức nở, "Nếu không phải vì cứu em, chị cũng không bị thương."
Lâm Hải Đường an ủi cô, "Đừng khóc, chị sao có thể trơ mắt nhìn em bị đám đó ăn hiếp được chứ."
Lí Tịnh khóc to hơn.
Tên lưu manh ngồi cạnh dở khóc dở cười, "Em gái à, cũng đâu có ai sát muối lên miệng vết thương của em đâu."
Y tá cầm tăm bông trong tay nhấn mạnh một cái, "Này thì sát muối nè."
Tên lưu manh kêu đau ba tiếng liền.
Trên đầu Lí Tịnh cũng trầy vài đường, mà cô không nói ra, nếu không phải Lâm Hải Đường thấy vết máu trên đầu cô nàng, chắc Lí Tịnh cũng quên luôn vết thương trên người.
Lí Tịnh đi xử lí vết thương, Lâm Hải Đường nhàn rỗi đến mức buồn chán, cô muốn hút thuốc, nhưng xung quanh đều là cảnh sát, nên không dám hút, dù buồn tiểu cũng ráng nhịn lại.
Bận rộn một lúc lâu, trên đầu Trình Tụ đã quấn mấy vòng băng vải, chân trái Dư Khánh Sinh đã bị nẹp gỗ bó bột, Lâm Hải Đường bị kẹp giữa hai người.
Lâm Hải Đường nhìn chân Dư Khánh Sinh, quan tâm, "Xương cốt có sao không?"
Dư Khánh Sinh vỗ vỗ nẹp gỗ, "Không sao, tôi chịu đánh giỏi lắm."
Trình Tụ tiếp lời, "Gãy xương trật khớp."
Dư Khánh Sinh cười, vãn hồi mặt mũi, "Hồi trước cũng bị một lần, một thời gian là khỏi, không nặng như lần này."
Trình Tụ đảo mắt liếc anh ta, "Không nặng? Ông đây cho chú thêm một cẳng nhé."
Dư Khánh Sinh dịch dịch chân sang một bên, "Đừng mà, anh Tụ, cho em một điếu đi."
Trình Tụ nhìn cậu ta, "Bác sĩ bảo cậu nên uống nhiều canh xương hầm, bớt hút thuốc lại."
Dư Khánh Sinh ló đầu ra, "Không cho hút thuốc chính là lấy mạng em."
Trình Tụ nhất quyết không cho, "Một điếu thuốc có thể nghẹn chết chú."
Lâm Hải Đường từ nãy giờ chưa hé răng câu nào tiếp lời, "Thật sự có thể."
Hai tên đàn ông không ai nói gì nữa.
Một đám người đi ra đi vào bệnh viện thật chướng mắt.
Lâm Hải Đường tự mình đi ra cửa lớn, không khí mới mẻ ùa vào mặt, cả thể xác và tinh thần đều được thư giãn, cô thoáng liếc nhìn chiếc Santana đằng trước, mui xe phía trước đã lõm xuống, kính chắn gió đã vỡ một lỗ to, có thể tưởng tượng ra mức độ ác liệt của cuộc hỗn chiến hôm qua.
Nghĩ đến việc phải đi cục cảnh sát, cô cũng không phạm pháp, chuyện chẳng liên quan đến cô, Lâm Hải Đường chuẩn bị chuồn đi, Trình Tụ đột nhiên lao ra, tóm lấy cổ áo cô, híp mắt, "Đi đâu."
Lâm Hải Đường chân đi cà nhắc, cười nhẹ, "Đi WC."
Trình Tụ nói, "Tôi đi với em."
Lâm Hải Đường nói: "Không cần, tôi tự đi là được."
Trình Tụ nhìn cô, "Không sao, tôi đang rảnh."
Trình Tụ đi cùng cô đến trước cửa WC, theo sau hai người là một nhân viên cảnh sát, Lâm Hải Đường đi vào WC nữ, cô ngồi lên bệ bồn cầu, khó khăn hoàn thành một loạt động tác yêu cầu kĩ thuật cao này.
Xả nước xong, muốn làm một điếu, nhưng hộp thuốc trống không.
Từ WC bước ra, trên trán cô đọng một lớp mồ hôi mỏng, chỉ còn mỗi Trình Tụ đứng trước cửa WC hút thuốc, ngọn đèn trên đỉnh đầu tỏa ra một thứ ánh sáng mờ tối, phác họa sườn mặt rắn rỏi khỏe khắn của anh.
Lâm Hải Đường một tay đỡ tường chầm chậm bước đến, trên người cả hai đều nồng mùi thuốc sát trùng, "Cho tôi mượn một điếu."
Trình Tụ cầm điếu thuốc trong miệng ra kê đến bên miệng cô, "Điếu cuối cùng, không cho mượn."
Chiếc còng tay sáng bóng, một điếu thuốc đã cháy được một nửa.
Cô đã từng được lĩnh giáo công phu gạt người của tên đàn ông này, Lâm Hải Đường vẫn còn hơi do dự, Trình Tụ đã thu điếu thuốc về, lần nữa ngậm lên môi.
Hai người mặt đối mặt đứng cùng nhau, Lâm Hải Đường nhìn anh.
Trình Tụ cầm điếu thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, nhìn cô, "Thử trừng lại lần nữa xem."
Lâm Hải Đường trợn tròn mắt nhìn anh.
Mắt Trình Tụ nhíu lại, đôi tay nhấc lên phía trước, chiếc còng tay lạnh lẽo chạm vào cổ cô, cô bị kéo ra trước.
Môi cô thật mềm.