Soát lỗi: Rabbitlyn
Hai người cứ thế nhìn chằm chằm nhau, Lâm Hải Đường là người bỏ cuộc đầu tiên, dùng mũi chân đá cục đá, nhìn anh. “Chị đây không có bệnh, chú em nếu mẹ nó sợ, thì ngày mai cứ đi bệnh viện lớn kiểm tra.”
Trình Tụ có được câu trả lời mình muốn, không nói thêm câu nào, xoay người bỏ đi.
Lâm Hải Đường tức giận, gào lên, “Mẹ nó, sợ chết thì đừng ra đường tìm đ*.”
Đám người bán hàng rong ở đối diện cùng với đám công nhân tan tầm đồng thời nhìn qua đây để hóng chuyện, Trình Tụ cũng không dừng bước, bóng dáng sừng sững như ngọn núi.
Lâm Hải Đường cũng chỉ phun được một câu như thế thì cổ họng đã trở nnê khản đặc, không thể mắng thêm câu khó nghe nào nữa.
Sáng sớm, cô đột nhiên cực kỳ đau bụng, tuy không khiến cô đau chết nhưng cũng khiến cả người đau đớn theo, hai chân mất sức, cả người nhũn ra, như một đống bùn nhão nhoẹt, không vựng dậy nổi.
Lâm Hải Đường đi toilet tận năm lượt, nằm liệt giường, hai mắt choáng váng, cô cảm thấy đồ ăn mà anh ta đưa mình chính là thạch tín, tối qua cô chửi anh ta quá nhẹ nhàng rồi!
Trong gương hiện lên khuôn mặt trắng bệch của cô, đôi môi nhợt nhạt, mí mắt có hơi tái xanh, bộ dạng giống quỷ này mà bước ra đường thật sự có thể dọa chết người. Cô đun một bình nước nóng, nhúng khăn lông vào nước, đắp lên bụng mới cảm thấy đỡ hơn.
Cô nằm trên giường, thấy những tia nắng lấp ló giữa những đám mây, từng tia chiếu xuyên qua nóc nhà và cửa kính, thứ ánh sáng sáng ngời tinh khiết ấy thật làm người ta cảm thấy ấm áp.
Tiếng chuông di động vang lên, là một bài hát tiếng Anh khá dễ nghe, lúc trước cô chọn cài bài nhạc chuông này, mấy chị em cùng ngành còn cười nhạo cô, bảo cô học hành chả tới đâu, còn bày đặt nghe nhạc tiếng Anh, nghe không hiểu mà còn thích ra vẻ có văn hóa.
Cô nhận cuộc gọi, là giọng nữ: “Hải Đường, mấy hôm nay em nằm chết dí trong nhà làm gì đấy? Chả nghe được tin tức gì, đi đâu kiếm tiền rồi hả, có lén đi tìm thằng nào bao nuôi không?”
Hàng loạt câu hỏi như vũ bão tuôn ra, Lâm Hải Đường chỉ im lặng chớp mắt, nở nụ cười khổ, “Chị Lệ, hôm qua trong nhà hết đồ ăn, em còn định gọi điện thoại cho chị đây, mấy hôm nay kiểm tra gắt quá, nghe nói ở sau phố có vài người bị bắt đi rồi.”
Chị Lệ tiếp tục ra rả: “Đám sau phố bị triệt đi mới là tốt đó, không ai giành khách với cưng, mai nhớ đến Ngọc Lâm Thành, mặc đẹp một chút, là chủ đại lý nhà đất đấy.”
Lâm Hải Đường trả lời: “Dạ, chị Lệ, tối mai gặp.” Chị Lệ người cô quen biết từ lúc vào cái ngành này, ngực to, dáng người lại cao, lúc đầu thì được ông chủ nhà giàu bao nuôi, nhưng sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, chị Lệ lại bị bỏ rơi.
Người từ sớm đã dạy cô rằng đàn ông không phải thứ tốt đẹp gì, chính là chị Lệ này đây.
Cô cúp máy, đi ra sau bếp nấu một bát mì, không ớt, nước canh nhạt nhẽo, ăn vào mấy miếng đã phải nôn ra, bao tử thật không thể nào nhét thêm thứ gì vào nữa.
Thường lúc chập tối như thế này cô sẽ đi tìm chỗ đứng kiếm khách, nhưng hôm nay thật không thể lấy ra chút sức lực nào, cô đã phải nằm trên giường từ sớm, nghe tiếng xe cộ ầm ĩ ngoài kia.
Gần đây cô rất thích ngủ, ngủ một giấc đến sáng, ngủ đến tay chân rã rời, lúc ăn cơm thì mơ mơ màng màng, ăn xong lại nằm.
Gần đến tối, Lâm Hải Đường lại bắt đầu tô vẽ lớp trang điểm đậm lên mặt, mặc chiếc váy ngắn màu đỏ, diện áo khoác màu vàng nhạt, môi tô son đỏ rực, chải chuốt lại mái tóc, phần vải ren trên chiếc váy đã phác hoạ đầy đủ dáng người yểu điệu, giữa ngực là một rãnh sâu hút, dưới ánh đèn chính là một mảng da thịt trắng nõn nà, khiến người ta mơ màng.
Mặt trời đã ngả về tây, mặt đường lát đá như được quét lên một lớp sơn màu vàng cam bóng loáng, cô nhếch cao mông, dáng đi yểu điệu như hận không thể quyến rũ cho bằng hết đám cô hồn dã quỷ bên đường.
Ngọc Lâm Thành ở hướng Đông Bắc của thành phố, là một nhà hàng hai tầng, phải mất hai mươi phút đi xe buýt, cô đứng ở trạm xe, tay cầm một chiếc smartphone hàng second hand, ánh sáng từ màn hình điện thoại làm nổi bật lên lớp trang điểm dày cộm, trắng đến phát sáng, đứng bên cạnh là mấy ông chú trung niên không ngừng tặc lưỡi nhìn chằm chằm thân hình trắng nõn nà của cô.
Xe bus đã đến, người trên xe đã chật như nêm, đành chịu, đang là giờ tan tầm, cả xe chìm trong màu áo xanh của dân lao động, mùi mồ hôi của đàn ông và đàn bà trộn lẫn vào nhau, Lâm Hải Đường nhét một đồng tiền xu vào hộc, chỗ cô đứng vừa hay nằm ngay tầm mắt mấy người đàn ông.
Lâm Hải Đường đứng cạnh cửa, dựa vai vào lớp cửa kính lạnh lẽo, trạm tiếp theo là một xưởng giày, vỉa hè đứng đầy công nhân, vốn không gian trong xe đã chật chội rồi, nay lại ùa thêm một đám cuốn theo cái mùi khó ngửi kia vào xe.
Đàn ông đàn bà cứ thế chen lên xe, lối đi hẹp đã chật ních người, Lâm Hải Đường phía trước đã bị ép sát vào lan can, phía sau cũng bị người khác áp sát vào, mấy gã trai trẻ ồn ào như một bầy ong vỡ tổ ở phía sau cứ cố chen lên phía trước.
“Đi vào trong.” Tên đàn ông ghé bên tai cô, tay đặt lên mông cô, đẩy một cái.
Lâm Hải Đường nhíu mày, nghiêng người để gã bước vào trong, nhưng gã vẫn tiếp tục, “Ở sau trống, đi vào tiếp.” Một bờ ngực đàn ông nóng rẫy dán lên lưng cô.
Xe càng thêm chật chội, đầu người đen nghịt, Lâm Hải Đường nghiêng người tạo ra khoảng trống nhưng tên đàn ông phía sau vẫn không buông tha, càng dán chặt cô hơn.
Xe khởi động, đường xi măng vốn không dễ chạy, cứ thế tròng chành chạy đi, tên đàn ông phía sau vẫn cứ dán lên người cô theo nhịp lắc lư của chiếc xe, đôi tay cứ như thể vô tình mà chạm vào mông cô, Lâm Hải Đường mất hết kiên nhẫn, muốn mở miệng mắng người, nhưng vừa mở miệng, mùi hôi đã xộc thẳng vào mũi, suýt chút nữa hun chết cô.
Cô nhịn xuống, nào ngờ tên phía sau lại càng ‘được nước làm tới’, hích một cái lên mông cô, cô nhận ra thứ đồ nọ của gã đó đang dần căng lên, đây là thứ cảm giác cô không thể nào quen thuộc hơn.
Xe vào trạm, Lâm Hải Đường xoay người một cách khó khăn, dựa vào cột xe, là một gã thanh niên để đầu đinh, mắt hơi híp, thấy cô xoay người, bèn dừng động tác.
Lâm Hải Đường không hề nao núng, ngửa mặt, chửi luôn, “Mày mẹ có ngon thì đụng ngay trước mặt tao đây này.”
Tầm mắt của gã ta đặt cả lên ngực cô, mẹ nó ngon, mở cái miệng đầy răng vàng khè, dùng chất giọng vùng khác đùa bỡn, “Người đẹp, có gì à, có muốn xuống xe tìm chỗ tâm sự với mấy anh không?”
Mấy tên đứng bên cạnh đều là bạn gã, huýt sáo một cách kích động: “Người đẹp, tán gẫu chút đi.”
Lâm Hải Đường nhấc một chân đang đi giày cao gót lên, giẫm lên đôi giày của gã, xoay gót giày một vòng, nhấn xuống, “Đ*t con mẹ mày, đi mà tán CMM ấy.”
Chân bị giẫm đau, mặt gã nhăn lại, chửi đổng: “Con mụ chết giẫm, đạp cũng đủ độc ác.”
Lâm Hải Đường cũng bị chọc giận, đầu năm nay giở trò dâm dê với phụ nữ mà còn cố lí sự, cô ưỡn ngực, trừng mắt nhìn gã, tên thanh niên đầu đinh mất mặt, định ra oai phủ đầu, nào ngờ từ bên cạnh chen đâu ra một người đàn ông khác, cái áo khoác màu nâu che hết tầm mắt Lâm Hải Đường.
“Mẹ nó, chen cái đéo gì.” Gã thanh niên đầu đinh bị đẩy lùi về sau.
Người đàn ông này cao hơn gã nửa cái đầu, quay đầu lại trừng mắt nhìn gã, gã lập tức nín lại, cơn giận của gã giống như bị một gáo nước lạnh tạt vào, dập tắt.
Lâm Hải Đường đưa mắt nhìn lên, nhìn mặt tên đàn ông này, khuôn mặt như một bức phác họa bằng than chì, đường nét đầy góc cạnh.
Tay Trình Tụ chống trên đỉnh đầu cô, cả người Lâm Hải Đường nằm trọn trong lòng anh, cái cằm anh lắc lư trước mắt cô, viền râu lún phún màu xanh lá giống như những gốc mạ lúa còn lại sau khi thu hoạch trên ruộng, vùng ngực hơi nhô lên, lộ ra cơ ngực, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh lại nhìn ra cửa sổ, sóng mắt lưu chuyển.
Lâm Hải Đường càm ràm, “Trái đất cũng tròn làm sao.” Cô đếm, bốn ngày mà gặp nhau những ba lần, tỷ lệ cũng cao thật.
Trình Tụ cúi đầu nhìn cô, cằm hơi căng ra, khịa cô, “Là do cô cứ đi loanh quanh khu này ấy chứ.”
Anh lên xe sớm hơn cô, cách lớp cửa kính, anh thấy cô khoe chân khoe ngực, như một bông hoa hồng đỏ trước cơn gió lạnh, như một con hồ li thành tinh thu hút những cái nhìn thèm khát của những gã đàn ông xung quanh.
Lâm Hải Đường chưa kịp đáp trả, tài xế đã phanh gấp một cái, cô ngã cả người về phía trước, Trình Tụ vươn tay ra giữ lấy eo cô, trước ngực anh chìm trong một luồng hơi thở nóng rực.
Ngực Trình Tụ cứng như đá, Lâm Hải Đường ép cả người lên, không thở được.
Lại thêm một cú thắng gấp, tài xế nhoài người ra khỏi cửa sổ, chửi đổng, “Đéo nhìn đường à, muốn chết hả!”
Ngực của Trình Tụ lại tiếp tục ép lên người cô, bộ ngực vốn căng đầy nay bị đè ép, hơi thở của người đàn ông phun lên trán cô, đôi môi bởi vì cơn gió lạnh mà khô nứt ra giống như bờ ruộng cạn chờ mưa.
Suốt cả chuyến đi cả hai không ai nói gì, mà cũng có thể nói gì được đây, chỉ là bèo nước gặp nhau, mãi cho đến khi xuống xe, Trình Tụ cũng xuống sau cô, đã vậy còn đi te te đằng sau cô, mấy tên thanh niên ban nãy cũng xuống theo.
Gã trai để đầu đinh bước nhanh lên phía trước, khi đã giữ đủ khoảng cách, ỷ có nhiều anh em bên cạnh, lên giọng gào, “Ê, mày ở trên xe dám nhìn tao chằm chằm, mau quỳ xuống xin lỗi ông đây.”
Trình Tụ và Lâm Hải Đường cùng lúc quay đầu nhìn ra sau, Lâm Hải Đường và Trình Tụ đều trừng mắt nhìn gã, tất nhiên, cái nhìn của Trình Tụ có sức nguy hiếp hơn hẳn.
“Bà đây trừng mắt nhìn mày đấy, rồi sao thằng dê xồm?” Cơn giận vừa nãy của cô vốn chưa nguôi, nay tên khốn này còn dám xông xáo, theo sau cô xuống xe, đúng là muốn đâm đầu vào họng súng mà.
Gã đầu đinh nheo mắt nhìn cô. “Người đẹp, anh đây nỡ lòng nào để em quỳ xuống chớ, cưng cứ bảo thằng đàn ông nhà cưng xin lỗi anh đây một chút, không thì cô em ra gán nợ cũng được.”
Một tên thanh niên khác cũng lên tiếng, “Người đẹp ra chơi cùng mấy anh đây đi.”
Lâm Hải Đường cười cợt, “Mày muốn chơi gì, bà đây thấy mày còn đếch đủ lông đủ cánh đâu, bày đặt học người lớn ra trêu ghẹo gái nhà lành?”