Beta: Rabbitlyn
Người đàn ông đã đi xa, Lâm Hải Đường khập khiễng bước chân lên lầu, đèn cảm ứng cầu thang đã hỏng từ sớm, hành lang chìm trong bóng tối, cô mò mẫm, bám vào tay vịn cầu thang rỉ sét để đi lên, dẫm lên bậc thang cảm thấy cái mông nhói lên, hai chân con mẹ nó mất hết sức lực.
Trong lòng cô không khỏi lôi mười tám đời tổ tông của tên đàn ông kia ra ân cần thăm hỏi một lần, mẹ nó, đếch biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, chỉ là cọng giá chưa khai trai, mà làm cô chết đi sống lại, chưa từng thấy tên nào dư thừa tinh lực như hắn.
Mà nghĩ lại, tên đàn ông này xong việc còn chủ động đưa cô về nhà, thật khác một trời một vực với mấy gã khách cũ kéo quần lên là đi mất dạng kia, cô cũng không chán ghét gì tên này lắm, cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì cho cam, nói cho cùng thì, loại người đi chơi gái, cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì.
Cô đã về đến căn phòng mình thuê, đun một bình nước, tắm sạch cả người, thay quần lót, loay hoay một lúc, mí mắt muốn đánh nhau đến nơi, nhìn thời gian, sáu giờ rưỡi rồi, mặt trời đã hơi hơi lóe dạng.
Nằm trên giường, cái mông bị đè lên đau đến không tưởng, cô không thể nào không nằm nghiêng người để giảm bớt cơn đau, mắng một câu: “Mẹ thằng đàn ông chó chết, mấy kiếp chưa chịch gái à.”
Cô nhắm mắt, mấy xe bán hàng rong ở bên ngoài đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên, tiếng bánh xe bằng sắt của chiếc xe đẩy lăn lên trên con đường cũ nứt đá, vô cùng chói tai, vang lên giống như tiếng còi báo động.
Cô chỉ nằm được tầm một tiếng rưỡi đã bị đống tạp âm này làm phiền đến không thể ngủ tiếp được, mở to mắt, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường một lúc, lại nhớ đến việc sắp đến cuối tháng, phải chi đủ thứ tiền, tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nướ,... lại cảm thấy nghẹt thở, đã vậy năm nay Lâm Nhiên còn vào đại học, vậy là còn có tiền học với tiền sinh hoạt nữa, tính toán một hồi, chính là một khoản không nhỏ, đầu cô đã ong ong。
Không có tiền thật rầu chết người, cô ra đây đi làm được nửa năm, lừa gạt người trong nhà, nói với người khác rằng mình đi làm nhân viên phục vụ trong tiệm ăn, tuy đều thuộc ngành dịch vụ cả, nhưng tính chất khác biệt, việc cô làm là loại việc không dám nhìn mặt người, cố gắng trốn tránh, ngày ngủ, ban đêm thì chờ lúc vắng người mới ra kiếm khách, đã vậy còn không dám đi ra ngoài đường lớn, sợ bị cảnh sát bắt đi thì phiền.
Cô làm cái nghề này cũng là bất đắc dĩ cả, mấy năm trước thì ngồi tù thay người khác, gánh tội trốn thuế, ba năm ngồi tù, cô cầm được mười vạn, lúc được thả còn phải giải quyết mấy món nợ trong nhà, linh ta linh tinh đủ thứ, mười vạn cũng xài hết.
Cô văn hóa không cao nên cũng chẳng tìm được công việc nào ra hồn, lên thành phố đi làm, đổi công việc mấy lần, cũng chẳng làm được lâu dài. Lúc đầu thì cuộc sống sinh hoạt khó khăn, còn phải bỏ tiền ra để thuê nhà, lại còn phải bỏ tiền ra nuôi em trai đang đi học. May mà em trai học hành tốt, không làm cô mất mặt, thành tích luôn top đầu nên dù cô có khổ, có mệt hơn một chút cũng chẳng là gì.
Mấy người có kinh nghiệm sống đều nói rằng nghề này kiếm tiền nhanh, cô không nói hai lời liền đi làm, lần đầu tiên làm chảy hơi nhiều máu, phải nằm viện hết hai ngày. Lúc đó cô cũng cắn môi mà hiểu ra rằng, phụ nữ làm cái nghề này cũng có mối rủi ro nhất định, nếu gặp được tên đàn ông biết thương tiếc mày, chính là “hoan lạc trên đỉnh Vu Sơn”, còn nếu gặp phải gã chỉ biết cấu xé như sói đói kia, thì chính là mất hết nửa cái mạng, chỉ còn đống xương trắng.
Lâm Hải Đường lật người, rên một tiếng, chắc mai phải đi ra hiệu thuốc mua cái gì đó bôi một chút, đàn ông mà, cũng chỉ thích hai chỗ này trên người phụ nữ mà thôi, một cái đằng trước, một cái phía sau.
Cô càng nghĩ càng nhiều, đầu lại càng đau,trong cơn đau cứ thế mơ màng ngủ đến 3 giờ chiều mới tỉnh dậy bởi cơn đói, lại nhớ đến mùi que nướng trên người tên đàn ông kia, dạ dày chợt cảm thấy trống rỗng.
Định xuống giường nấu bát mì, thêm vài cọng rau, ăn cho đỡ đói ai ngờ trong nhà lại bị cúp điện cắt gas rồi.
Mấy tháng gần đây, chuyện cúp điện cắt gas này đã xảy ra mấy lần, nguyên nhân là khu phía tây phải phá dỡ và di dời, mấy vị lãnh đạo phía trên ra lệnh phá dỡ khu nhà, thế là đội thi công bắt đầu đào, tất nhiên, cũng chả làm theo quy trình gì cả, chỉ đâu đào đó, mấy đường ống vốn chôn sâu dưới đất nhiều năm chưa từng sửa chữa bao giờ, giờ đào lên một cái là tạch luôn, thế là bên chính phủ phải điều người xuống sửa chữa vài lần.
Không thể tiếp tục nằm lười ở nhà được nữa rồi, trời cũng còn sáng, nên cô quyết định sẽ đi đến phòng khám để lấy thuốc uống vậy. Cô quấn chặt áo khoác rồi đi ra cửa, không trang điểm. Thật ra, với vóc dáng cao gầy cùng với nhan sắc thanh lệ, không cần phải trang điểm cũng gọi là xinh đẹp. Chỉ là, cô sợ lúc cô đang đi khách lại gặp phải người quen, nên lần nào cũng trang điểm cho bản thân giống quỷ, tốt nhất là mẹ ruột cũng không nhận ra được.
Đi ngang qua nhà chủ nhà ở lầu ba, hai vợ chồng đang cãi nhau ở trong nhà, tiếng động rất lớn, tiếng khóc hỗn loạn của trẻ con khiến cả tòa nhà cũ nát này như run lên, như thể ngay chốc nữa nhà cũng phải sập đến nơi.
Cô lại nhớ đến cái đôi thuê nhà ở lầu một ngày trước, tên đàn ông thích uống rượu, mỗi lần say rượu lại lấy dây lưng đánh cô vợ, cô gái gào khóc thảm thiết, kêu cứu mạng mãi, cô lúc ấy ở dưới lầu, dù đã vào mùa đông, đắp hai lớp chăn bông nhưng tiếng phụ nữ khóc lóc vô cùng kinh người, Lâm Hải Đường nằm trong ổ chăn mà run lên cầm cập như cái rây.
Hai chữ, chính là “sợ hãi”.
Bốn chữ, chính là “sợ muốn chết rồi”.
Cô thật sự rất sợ cô gái kia bị gã đó đánh chết bằng dây lưng.
Đồn công an cho người đến hòa giải, dùng mấy câu nói tốt đẹp khuyên bảo vợ chồng nên sống hòa thuận, nhưng gã đàn ông kia cảm thấy chuyện trong nhà không cần người khác nhúng tay vào, lần sau còn đánh ác liệt hơn, cô gái chịu không nổi, bỏ đi.
Ngày cô gái đó bỏ đi, lúc Lâm Hải Đường tan làm có gặp qua, mặt mũi bầm dập, da đầu bị rách mất nửa mảng, quấn đầy băng trắng, cả người như bị đánh đến độ mất luôn hồn phách, chỉ xách mỗi cái túi nhỏ kẻ họa tiết đỏ xanh kiểu da rắn, tập tễnh bước xuống lầu.
Rõ ràng chỉ là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, lại nhìn giống một bà cô năm mươi tuổi.
“Mẹ nó, đứa bé khóc ồn muốn chết.” Lâm Hải Đường đã xuống tới lầu hai, lầm bầm, làm cha mẹ mà không sợ để lại bóng ma tâm lí cho đứa bé sao trời.
Cô cũng chẳng biết đứt mất sợi dây thần kinh nào, quay lại, đạp thật mạnh vào cửa nhà của bà chủ nhà, đám bụi đất bám trên bất tường cạnh cửa rơi đầy ra đất, cô đạp xong thì chạy đi, tiếng động trong nhà lập tức dừng lại, đứa trẻ vẫn gào khóc.
Cửa mở, người phụ nữ trung niên bước ra, thấy cả hành lang không có một bóng người, thế là chạy ra ban công chửi rủa một tràng, văng một đống phụ khoa, Lâm Hải Đường thở hồng hộc chạy xuống dưới lầu, vừa hay nghe được, cảm thấy đống nước miếng bà ta phun phì phèo ra thật sự có thể khiến người ta chết đuối.
Phòng khám bệnh của khu này cách đây hai con phố, cô phải rẽ đến con đường thứ hai, tiếng mắng chửi của bà ta mới dừng, cô ngựa quen đường cũ, chọn những con ngõ nhỏ, hẻo lánh mà đi, càng ít người càng tốt, có một dạo, cô nghĩ rằng bản thân mắc chứng sợ hãi giao tiếp, ví dụ như thấy một đám đông xô đẩy chen lấn các kiểu, cô thật sự muốn kiếm cái lỗ nẻ để chui vào trốn.
Cô hít sâu vào để không khí lạnh có thể luồn vào cổ họng, đầu óc trở nên tỉnh táo vài phần, ngẩng đầu lên nhìn thấy thời tiết vừa đẹp, ánh mặt trời khi có khi không, tiếng mấy hàng quán la hét chào giá, âm thanh ồn ào tràn cả vào tai. Cô hơi nhíu mày, lấy ra điếu thuốc lá nữ, ngậm trong miệng thật đã cơn thèm, không bật lửa châm thuốc.
Cô lại nhớ đến tên đàn ông tối qua, thà ném điếu thuốc đi, không thèm đưa cô một điếu, mẹ nó, đầu óc có bệnh à, kiệt sỉ vừa thôi chứ.
Cô xốc màn cửa đi vào trong phòng khám, mùi thuốc sát trùng suýt chút nữa hun chết cô, phòng khám chẳng lớn gì cho cam, liếc qua một cái là biết rõ hết ngóc ngách, trong đại sảnh bày mấy cái giường truyền nước, trên giường nằm đầy người.
Lối vào hai bên bày hai cái bàn tiếp tân, trên tường treo mấy lá cờ tuyên dương, viết mấy câu đơn giản khen tặng y đức, tay nghề của bác sĩ, ngồi ở hai cái bàn đều là đàn ông cả, người trẻ thì đeo kính đọc báo, người còn lại là người già đeo kính lão đang ngồi uống trà táo đỏ kỷ tử.
Người già thấy có người bước vào, nhiệt tình đón chào cô: “Cô gái, chỗ nào không khỏe? Ông chữa bao hết bệnh.”
Lâm Hải Đường mặc kệ ông ta, chuyên gia bệnh viện lớn cũng không dám giở giọng điệu kiểu này đâu.
Ông già đầy nhiệt huyết không được đáp lại nhưng vẫn bám riết không buông, “Cô gái, ngồi đây nè, ông bắt mạch cho cháu.”
Chỗ bị thương thật không tiện mở miệng, da mặt Lâm Hải Đường cũng mỏng, ngó thấy vị bác sĩ trẻ phía bên trái có bộ dạng lịch sự nhã nhặn hơn, không ồn ào giống như ông già này, thế là đặt mông ngồi xuống đối diện vị bác sĩ trẻ kia, lúc ngồi xuống, đau muốn kêu toáng lên tại chỗ.
Bác sĩ trẻ buông tờ báo xuống, nhìn cô khá câu nệ, “Tiểu thư, có chỗ nào không khỏe?”
Lâm Hải Đường ngây ra, tiểu thư, mấy gã đàn ông đó đều mẹ nó kêu cô như vậy để bàn giá cả.
Lâm Hải Đường lạnh nhạt nhả ra ba chữ, “Mông bị đau.”
Chắc là bởi vì suốt ngày chỉ chăm cầm sách đọc, đi làm cũng không được mấy ngày nên vị bác sĩ trẻ này mặt mũi lập tức cứng đờ ra, “Tôi kê cho cô thuốc bôi vết thương nhé.”
“Không phải bị va chạm.”
Cô rất muốn nói huỵch toẹt ra, là bị chịch, nhưng liếc đến cái áo blouse trắng của bác sĩ, cô bèn ngậm miệng lại, cảm thấy ba cái chữ thiếu lịch sự lại nghe chướng tai này nói ra thật là không tôn trọng thánh thần.
Bác sĩ trẻ khó khăn hỏi tiếp, “Sưng lên?”
Lâm Hải Đường gật đầu, giờ mà có gấp đi ị cũng không dám đi.
Vị bác sĩ trẻ tuổi như muốn hỏi thêm gì đó, sống lưng của Lâm Hải Đường chợt thấy lạnh, có người vén rèm cửa lên, một người đàn ông cao lớn bước vào, cô không nhìn rõ bóng người, gió lạnh từ ngoài thổi vào, khiến cô hắt xì liên tục ba cái rõ to.
Người đàn ông ngồi bên chỗ ông già kia, xoay lưng đối diện với lưng cô, giữa hai bên cách nhau tầm ba mét, bên này nói chuyện, bên kia nghe rõ mồn một.
Ra ông già này quen biết người đàn ông này, “Ông thấy cháu mặt mày hoảng hốt, tinh thần mệt mỏi, mặt mày không còn đỏ hồng, dương khí hư nhược.”
Người đàn ông không nói chuyện, cuộc hội thoại trở nên im lặng.
Dựa vào cái cụm từ “hư nhược”, người đàn ông này chắc chắn không được.
Ông già lại mở miệng, “Người trẻ tuổi phải biết chú ý thân thể, làm việc vừa phải sức thôi.”
Người đàn ông cười, “Sao ông cứ trêu cháu mãi thế.”
Bên này, vị bác sĩ trẻ ngược lại chẳng hỏi han gì nhiều, chỉ dặn dò vài câu về cách ăn uống trong quá trình điều trị, Lâm Hải Đường đứng dậy đi vào trong lấy thuốc, y tá đưa cô hai hộp thuốc tây, cô vừa nhìn thấy hướng dẫn sử dụng trên vỏ hộp, công dụng chủ yếu là trị trĩ, khóe miệng nhếch lên, xấu hổ đẩy hộp thuốc qua.
Y tá hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn cô, Lâm Hải Đường lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá cho nữ, cô y tá vốn nhìn cô rất thuận mắt, ai ngờ thấy cô lôi ra một điếu thuốc lá, sắc mặt liền lạnh đi.
Lâm Hải Đường lấy điếu thuốc ra, chính là để tiếp thêm dũng khí cho bản thân, tóm lại thì phụ nữ nói chuyện với phụ nữ vẫn dễ dàng hơn, “Cái đó, tôi không phải bị trĩ.” Nửa câu còn lại vẫn mắc lại ở trong cổ họng do cô vẫn đang tìm từ ngữ sắp xếp, thì đã bị tên đàn ông ‘thận hư’ phía sau cướp lời, “Người đẹp, lấy cho tuýp thuốc trị bỏng.”
Lâm Hải Đường quay đầu lại, lé mắt nhìn anh ta, khi tầm mắt hai người vừa chạm nhau, cô mới nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông này, cô giật mình quay đầu lại, giật mình đến độ điếu thuốc trong miệng cũng muốn rơi ra, hèn chi nãy ngửi thấy mùi que nướng.