Năm nay Hạ Thính Nam cũng về quê cùng ba mẹ, nhưng Tết năm nay lại không quá ấm cúng, thậm chí còn làm cho mọi người có một phen kinh hồn bạt vía, bởi vì bà nội Hạ Thính Nam đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim cấp tính, phải đưa vào ICU tiến hành phẫu thuật.
Trong phòng khách là tiếng loan hoan mừng Tết Nguyên Đán nhưng chỉ có lẻ tẻ vài người tham gia. Ba mẹ Hạ và mấy cô chú đều ở lại bệnh viện chăm sóc bà nội, họ nói bệnh viện không sạch sẽ nên bắt cô và các anh chị em ngoan ngoãn ở nhà chờ.
Hạ Thính Nam ngồi cạnh chị họ xem các tiết mục nhàm chán, cảm thấy rất vô vị. Trong lòng cô vẫn lo lắng cho tình hình của bà nội, hy vọng ba mẹ và người lớn vui vẻ trở về báo mọi thứ đã bình an. Đột nhiên, Hạ Thính Nam nảy sinh suy nghĩ nếu không về quê ăn Tết, ít nhất sẽ có Từ Bỉnh Nhiên ở cùng cô.
Đúng 12 giờ đêm, cô nhận được lời chúc mừng năm mới từ Trần Xuyến và các bạn khác, cô kiên nhẫn trả lời từng người: “Cảm ơn, chúc mừng”, không hề so đo xem xét đối phương có phải người lạ hay không.
Hạ Thính Nam là một người rất chú ý đến hình thức, chuyện bé như hạt vừng cũng thích đăng lên vòng bạn bè, chẳng bao giờ lo lắng sẽ bị người khác bêu xấu.
Hàng năm cô đều giả vờ vô tình nhắc nhở Từ Bỉnh Nhiên gửi lời chúc năm mới cho cô. Từ Bỉnh Nhiên bị cô giày vò đến phát cáu, dù sao cũng chỉ là phải bấm vài ngón tay nên anh lập tức đáp ứng, chỉ cần anh nhớ là anh sẽ gửi cho Hạ Thính Nam.
Những năm trước, tuy Từ Bỉnh Nhiên không gửi một câu chúc mừng được soạn thảo hoàn chỉnh tỉa tót, nhưng vẫn sẽ gửi cho Hạ Thính Nam một tin nhắn ngắn gọn [Chúc mừng năm mới.]. Lần này, Hạ Thính Nam đợi đến 2 giờ sáng cũng không nhận được một thông báo nào từ anh, vì vậy cô dứt khoát chủ động xuất kích, gửi cho anh một tin nhắn [Năm mới, ngày nào cũng vui vẻ nhé.] Có điều vẫn là đá chìm biển rộng, chẳng có bất kì hồi âm nào.
Màn hình TV đã đổi kênh từ lâu, mọi người đều ngồi trên sofa cố gắng mở mắt, chán chường xem hí kịch nửa đêm, thỉnh thoảng mắng một vài câu thoại của diễn viên.
Chị họ nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nói: “Thính Nam, em đừng thức khuya như vậy, muộn lắm rồi, để bọn chị chờ thôi, em ngủ trước đi.”
Hạ Thính Nam đúng là mệt mỏi không chịu nổi nên đành phải nói: “Dạ vâng ạ, hai người cũng đi ngủ sớm nhé.”
Cô chậm rãi rửa mặt rồi nằm trên giường, trước khi ngủ cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Từ Bỉnh Nhiên
Ba chữ rất đơn giản: [Em cũng vậy.]
Khi ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thính Nam không thể ngờ rằng lời chúc của cô dành cho Từ Bỉnh Nhiên không hề trở thành sự thật, cả một năm này sẽ là hồi ức thống khổ nhất của Từ Bỉnh Nhiên.
Đợi đến khi cô trở lại sau kì nghỉ đông, Từ Bỉnh Nhiên đã đi học lại, chẳng qua đối với Từ Bỉnh Nhiên, đi học hay không cũng không có gì khác biệt. Ngày nào cũng vậy, nếu anh không ngồi trên giường đọc sách thì cũng ngồi ở bàn làm bài tập.
Mặc dù giáo viên đề nghị tất cả học sinh lớp 12 ở lại trường để ôn tập, nhưng không biết vì lý do gì mà Từ Bỉnh Nhiên lại được học ngoại trú.
“Mẹ, con sang tìm Từ Bỉnh Nhiên nhé.” Cô thay giày ở cửa.
Mẹ Hạ đột nhiên gọi cô lại: “Đừng đi.”
“Tại sao vậy ạ?”
Mẹ Hạ cặm cụi thái rau, nghiêm nghị nói: “Hôm nay chú Từ dì Từ đều ở nhà, con đừng qua đó.”
Hạ Thính Nam hơi mờ mịt, ba mẹ Từ ở nhà hay không liên quan gì đến việc cô tìm Từ Bỉnh Nhiên. Thế nhưng mẹ Hạ hôm nay kiên quyết không cho cô sang nhà họ Từ.
Sau khi quay lại phòng, cô lo lắng gửi tin nhắn cho Từ Bỉnh Nhiên, nói là mình muốn trèo cửa sổ qua, Từ Bỉnh Nhiên nhanh chóng trả lời hai chữ: [Đừng qua].
Đầu tháng ba, cái cây bên ngoài cửa sổ vẫn trơ trụi như trước, chỉ có một vài chú chim đứng đậu trên cành cây, sắc trời vô cùng u ám nhưng lại chẳng có mây đen, chỉ là một mảng trời xám xịt.
Âm thanh của máy hút mùi truyền đến tai cô xuyên qua vách tường, đồng thời còn kèm theo cả tiếng cãi vã mơ hồ trong phòng Từ Bỉnh Nhiên.
Vừa định bước xuống giường, song nghĩ đến điều gì đó, cô lại rút chân lại, yên lặng ngồi trên giường bấm điện thoại di động.
Trong phòng bếp, mẹ Hạ tắt máy hút mùi đi, gọi to một tiếng “Ra ăn cơm”, Hạ Thính Nam đang định đáp lại bỗng nghe thấy một tiếng động nhẹ, là tiếng cửa ban công phòng Từ Bỉnh Nhiên bị đóng lại.
Tất cả mọi thứ trở lại tĩnh lặng, chỉ còn vang vảng tiếng còi xe ô tô ngoài đường phố.
Thời gian vẫn trôi qua theo bản năng, Hạ Thính Nam cũng đi học trở lại, ba ngày trước khi quay lại trường cô mới bắt đầu bổ sung bài tập, gần như tất cả thời gian rảnh rỗi đều dùng để làm bài.
Trần Xuyến hỏi rốt cuộc cô đã làm gì trong kì nghỉ đông mà không thấy cô ra ngoài đi chơi.
Hạ Thính Nam giải thích lúc về quê ăn Tết gia đình xảy ra vài chuyện.
Biểu cảm của Trần Xuyến nhất thời nghiêm túc lại: “Vậy mọi chuyện ổn rồi chứ?”
Hạ Thính Nam gật đầu: “Ổn rồi.”
Cuộc phẫu thuật của bà nội diễn ra thành công, sau vài ngày theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng cũng được chuyển về phòng bệnh thường, tình hình vô cùng ổn định. Tuy nhiên, dù sao tuổi của bà cũng đã cao, cơ thể không còn khỏe mạnh như trước, cho nên ba mẹ Hạ đều tranh thủ thời gian rảnh chăm sóc bà nội.
Hạ Thính Nam không trong lòng mình nghĩ gì, dù sao gần đây cô cũng không dám đến nhà họ Từ ăn cơm, luôn có cảm giác lúng túng nếu gặp ba mẹ Từ, không phải vì bọn họ lúng túng, mà chính là bản thân Hạ Thính Nam mất tự nhiên.
Có điều mỗi tối sau khi làm tập, cô luôn sang tìm Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên cũng hơi bất đắc dĩ vì tần suất trèo qua càng ngày càng nhiều của cô.
Thật ra Hạ Thính Nam cũng lo lắng mình sẽ làm ảnh hưởng đến việc ôn luyện của Từ Bỉnh Nhiên, nhưng nếu không qua nhìn Từ Bỉnh Nhiên cô sẽ càng lo lắng hơn.
Từ Bỉnh Nhiên nhìn chằm chằm bóng dáng trên ban công, “Lần sau đi cửa chính đi.”
“Không được.” Hạ Thính Nam chậm chạp đứng lên, đi vào phòng.
Từ Bỉnh Nhiên hỏi cô vì sao.
Hạ Thính Nam vẫn kiên quyết như trước: “Nhất định là không được.”
Từ Bỉnh Nhiên nhìn cô chăm chú, trong lúc nói chuyện có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại hồng hào thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng ẩm ướt.
Anh đi tới bóp mặt cô, nhìn trái nhìn phải, chần chừ nói: “Có phải em…gầy đi không?”
Hạ Thính Nam: “Đâu có đâu.”
Ở cạnh tủ có một cái cân cá nhân, Từ Bỉnh Nhiên bảo cô đứng lên, cô lằng nhằng, nhất quyết không muốn bại lộ cân nặng của mình.
Từ Bỉnh Nhiên giống như bế một đứa nhỏ, tóm lấy cô kẹp vào nách rồi nâng cô lên dễ như ăn cháo.
???
“..... Sao anh lại khoẻ vậy chứ?” Hạ Thính Nam cảm thấy khó hiểu.
Từ Bỉnh Nhiên thả cô xuống, tay giơ lên không trung, nghiêng đầu nhìn con số trên cân, “Sao lại sụt cân nhiều vậy, gần đây em ăn cái gì thế?”
“Ở trường thì ăn đồ trong trường, còn về nhà thì em ăn đồ ăn vặt hoặc mì ăn liền gì đó.” Cô hồi tưởng lại. “Lúc trước hình như hơi mập, gầy đi một ít cũng không sao mà.”
“Không mập.”
Hạ Thính Nam không tin, nói mấy bạn nam trong lớp thường xuyên trêu đùa gọi cô là “Bé mập”.
“Bọn họ gọi em vậy à?” Lúc này Từ Bỉnh Nhiên mới buông tay xuống, giọng điệu có phần cổ quái.
Cô nói lại, “Vâng”
Một lúc sau, Từ Bỉnh Nhiên mới trầm giọng nói với cô “Không mập, đừng để ý đến lời nói của bọn họ.”
Sách trên bàn học càng lúc càng nhiều, mỗi lần nhìn thấy đống sách của anh, Hạ Thính Nam đều cảm thấy mình như một kẻ thiểu năng trí tuệ, suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi game và tiểu thuyết. Biết vậy nhưng cô cũng không quản được chính mình, mỗi lần thề thốt sẽ học tập nghiêm túc đều không kéo dài được quá một ngày.
“Anh đang ôn tập sao?”
“Ừm.”
“Vậy em tới có quấy rầy anh không?”
“Không” Từ Bỉnh Nhiên trả lời rất nhanh.
Trong khi bọn họ nói chuyện, cửa chính nhà họ Từ mở ra, là ba Từ trở về.
Mắt thường cũng có thể thấy trên mặt ông tràn ngập sự mệt mỏi, trong mắt đều là tơ máu, tay ông vẫn cầm điện thoại nói chuyện với đồng nghiệp về chuyện ở đồn hôm nay.
Đến khi mặt trời gần lặn, đồn cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo án, một người phụ nữ khóc lóc kể rằng con gái bà gửi tin vào vòng bạn bè thông báo cô sẽ tự tử, hiện tại bà không tìm được vị trí của con gái.
Bà khóc nức nở nửa ngày cũng không cung cấp được một manh mối nào hữu ích, ba Từ an ủi khuyên nhủ, mãi mới đào ra được một manh mối quan trong từ miệng người phụ nữa này, con gái bà có thể đang ở một khách sạn nào đó.
Sở huy động toàn bộ lực lượng cảnh sát dân sự, vừa giám sát điều tra vừa dò la tin tức, đến tất cả các khách sạn tìm như mò kim đáy bể, ngay cả cơm cũng không kịp ăn. May mà cuối cùng cũng tìm được con gái bà ta ở một khách sạn gần ga xe lửa.
Không ngờ là con gái bà ta căn bản không hề có ý tự sát, chỉ cảm thấy ba mẹ luôn bận rộn với công việc không quan tâm mình, nên muốn huyên náo một trận, bỏ ra ra đi rồi sẽ quay về, không ngờ ba mẹ lại báo cảnh sát.
Trong phòng, nhóm người họ vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng rồi tất cả đều biến thành bất lực và cảm kích.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, song chạy ngược chạy xuôi cả tối nên tâm trạng ái nấy đều mệt mỏi. Nếu như mấy vụ án không rõ đầu đuôi thế này ít đi một chút, có lẽ cảnh sát trong sở chẳng bận đến mức không thể về nhà.
Rất may vì không có ai bị thương, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất [*], mọi người đều tình nguyện chịu vất vả chứ không dám khinh thường bất kì vụ án nào. Họ không muốn thấy có người nghĩ quẩn, cũng không muốn chứng kiến mấy sinh mệnh trẻ tuổi ra đi như vậy.
[*] Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Có nghĩa là không sợ việc gì to tát, chỉ sợ việc bất ngờ xảy ra.
Cuối cùng bọn họ nói chuyện qua loa với gia đình kia, chuyện này coi như kết thúc. Người phụ nữ kia liên tục kéo tay ba Từ cảm ơn, muốn tặng ông một chiếc cờ hiệu. Ba Từ bất lực, nhắc nhở bà sau này quan tâm để ý con cái nhiều hơn, thế cũng coi như là cống hiến rất nhiều cho sự nghiệp của cảnh sát.
Trên đường về nhà, ba Từ vẫn luôn nghĩ đến vụ án tối này, sau đó nghĩ đến Từ Bỉnh Nhiên và Hạ Thính Nam.
Ông rất thích Hạ Thính Nam, không những là vì ông đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ, mà còn bởi vì Hạ Thính Nam là một cô bé hiểu chuyện. Kể cả không có ba mẹ ở bên làm bạn, cô bé vẫn tích cực hướng về phía trước, hiếu động có chừng mực, không mang phiền toái đến cho người khác. Quan trọng hơn nữa là cô vẫn luôn làm bạn với Từ Bỉnh Nhiên.
Ông từ biết bản thân mình không phải là một người ba tốt, vì thế càng thấy biết ơn cô bé này. Nghĩ đến việc đêm nay Hạ Thính Nam ở nhà một mình, trong lòng ông hơi lo lắng, lập tức muốn hỏi thăm thay ba mẹ Hạ, không ngờ gõ cửa một lúc lâu mà không có ai trả lời.
Ông suy nghĩ một lúc, đi về phía phòng của Từ Bỉnh Nhiên, đưa tay gõ cửa, “Bỉnh Nhiên, con có liên lạc được với Thính Nam không, ba vừa mới sang tìm nó mà không thấy ai cả.”