Mẹ Từ nhanh chóng trả lời “Được rồi”, hai chữ chất chứa nỗi mất mát.
Từ Bỉnh Nhiên không đáp lại bà, một lần nữa đổi sang giao diện trò chuyện với Hạ Thính Nam. Ngày đó hai người có màn gặp mặt kịch tính, Hạ Thính Nam nói gặp cũng gặp rồi, vậy thì cùng nhau lên nhà ăn cơm. Nếu như đã ăn cơm cùng nhau rồi, vậy thì add Wechat đi. Hai người đã từng này tuổi, không nhất thiết phải tỏ ra nhạt nhẽo ngại ngùng giống con nít.
Vì vậy sau khi bữa cơm kết thúc, tranh thủ lúc ba Hạ mẹ Hạ không ở trước mặt, cô tựa vào sofa, giơ mã QR WeChat, thong dong nói với Từ Bỉnh Nhiên một câu: “Anh đẹp trai, có muốn thêm WeChat không?”
Từ Bỉnh Nhiên bị dáng vẻ của cô làm cho bất lực, da mặt co rút vài cái, thờ ơ tiếp tục nhìn TV, không hề để ý tới cô. Mãi đến khi Hạ Thính Nam bắt đầu mất kiên nhẫn, quơ quơ điện thoại di động, anh mới bất đắc dĩ móc điện thoại ra, nhấn vài cái lên màn hình, thêm cô thành bạn thân.
Hạ Thính Nam: “Mất thời gian, người không biết còn tưởng điện thoại của anh có gì bí mật cơ.”
Từ Bỉnh Nhiên liếc mắt ngó cô một cái.
“Làm sao? Thật sự có bí mật?” Cô tò mò hỏi.
Mẹ Hạ đi từ trong bếp ra, “Bí mật gì?”
Hạ Thính Nam lập tức đứng thẳng, cất di động đáp: “Không có gì, bọn con đang hát bài ‘Hồi ức màu hồng phấn’! Mùa hạ nhẹ nhàng đi qua để lại những bí mật nhỏ. Giữ trong lòng chẳng thể nói cho anh biết.”
Mẹ Hạ: “… Mẹ thấy hôm nay hai đứa con đều cổ quái không bình thường.”
Hạ Thính Nam nghĩ thầm: Chẳng phải là do lâu rồi không ăn cơm cùng nhau nên hơi mất tự nhiên sao.
Hôm nay Hạ Thính Nam gửi tin nhắn cho Từ Bỉnh Nhiên, thật ra muốn hỏi tối nay có thể sang nhà anh ăn cơm không.
Đây là tín hiệu đặc biệt điển hình, là câu nói bình thường nhất mẹ Hạ thường dùng. Mỗi lần sau khi kết thúc tranh cãi, anh và Hạ Thính Nam đều sẽ sử dụng chiêu thức này. Ví dụ như gọi Hạ Thính Nam ăn cơm hoặc ăn trái cây, nhìn như bình thường, song đã hạ cái tôi xuống. Mà Hạ Thính Nam lại khắc sâu tính của mẹ Hạ, quyết định dựa vào da mặt dày của bản thân để làm lành với Từ Bỉnh Nhiên, ít nhất không xấu hổ như hôm đầu tiên gặp lại.
Từ Bỉnh Nhiên bình tĩnh: “Ăn cơm không?”
Nghe câu hỏi đó, cô nhất thời không biết phải đáp thế nào.
Trời biết đất biết anh biết tôi biết, chuyện này không cần hỏi nhiều, tại sao lại ăn cơm. Rõ ràng cô muốn về nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi game trước. Hôm ấy sau khi rời khỏi bàn ăn cô mới biết mấy năm trước, Từ Bỉnh Nhiên đã mua thêm một máy chơi game Switch của Nhật Bản. Da mặt cô dày như vậy, tất nhiên muốn sang nghịch một phen.
Hạ Thính Nam: Người anh em, nói quá rõ ràng sẽ không thú vị.
Từ Bỉnh Nhiên: [Người đẹp nghẹn lời.JPG ]
Hạ Thính Nam:…???
Cô cạn lời, hoảng sợ nhận ra Từ Bỉnh Nhiên đã lưu trộm rất nhiều biểu tượng cảm xúc trước kia cô thường sử dụng. Nó không phù hợp với hình tượng của anh tẹo nào. Hơn nữa tại sao nhiều năm trôi qua anh vẫn giữ mấy cái biểu tượng cổ lỗ sĩ này.
“Thính Nam, đang nói chuyện với ai đó?” Thấy cô vùi đầu bấm điện thoại, sếp Diệp thuận miệng hỏi.
Hạ Thính Nam tự hỏi bản thân, chần chờ đáp: “Là… Anh trai.”
“Em có anh trai à, chị chưa nghe em nói qua bao giờ.” Sếp Diệp nói tiếp: “Chị cũng có một anh trai, từ nhỏ đã không hợp nhau, gặp mặt là cãi vã.”
Hạ Thính Nam hồi tưởng lại, phát hiện từ nhỏ đến lớn hình như cô và Từ Bỉnh Nhiên chưa từng cãi nhau, cảm xúc phát tiết giữa họ thường xuất hiện một cách đơn phương.
Ví dụ như hồi nhỏ, cô xé bài tập của Từ Bỉnh Nhiên, Từ Bỉnh Nhiên không kiềm chế được, phát cáu đánh mông cô. Nếu Từ Bỉnh Nhiên không đưa cô đi chơi, cô sẽ khóc thét, tay đấm chân đá Từ Bỉnh Nhiên.
Có điều kết cục luôn là Từ Bỉnh Nhiên dỗ dành cô.
Nghĩ tới đây, Hạ Thính Nam cảm thấy bản thân hồi nhỏ quá…
Quá làm khó Từ Bỉnh Nhiên.
Năm đó rốt cuộc anh thích cô vì cái gì?
Ánh mắt quá độc đáo.
Buổi chiều không quá bận rộn, thời gian trôi qua rất chậm, Hạ Thính Nam ngồi canh giờ, chờ đến lúc tan tầm.
Trước đó cô hỏi Từ Bỉnh Nhiên, bình thường anh giải quyết vấn đề ăn cơm thế nào, Từ Bỉnh Nhiên trả lời: “Đúng giờ ăn căn tin thì ăn căn tin, không kịp giờ sẽ về nhà nấu.”
Hiện tại Từ Bình Nhiên biết nấu cơm, Hạ Thính Nam cảm thấy cực kì khó tin. Hôm nay, một mặt cô muốn đến nhà Từ Bỉnh Nhiên chơi game để hòa hoãn mối quan hệ giữa hai người, còn một mặt khác là muốn nếm thử tay nghề của Từ Bỉnh Nhiên.
Tuy nhiên trời mưa gió thất thường, Từ Bỉnh Nhiên đột nhiên có chuyện.
Trước khi tan ca, cả đội tổ chức họp đột xuất. Buổi họp kéo dài hai ba tiếng đồng hồ, truyền tải một loạt tài liệu lạ, ngoài ra còn phổ cập các phương thức cảnh báo và vài phương pháp học tập.
Buổi chiều nhìn thấy thông báo này, Từ Bỉnh Nhiên lập tức đoán hôm nay không thể về đúng giờ, vội bảo Hạ Thính Nam anh sẽ về muộn, cô đừng chờ anh.
Nhận được tin nhắn, Hạ Thính Nam tương đối nuối tiếc. Nhưng dù sao Từ Bỉnh Nhiên cũng là công chức nhà nước, bận cũng là bình thường.
Chờ Từ Bỉnh Nhiên thu dọn xong xuôi, về đến nhà đã là 9 giờ. Tầm này khu nhà gần như không có người, đèn đường cũ phát ra ánh sáng mờ nhạt, không quá sáng nhưng ít ra có thể giúp người ta thấy rõ đường.
Ngẩng đầu nhìn lên trên tầng, vị trí này không thể thấy ban công nhỏ quen thuộc và cửa sổ phòng bên luôn kéo chặt rèm.
Anh thu hồi ánh mắt, chậm rãi lên tầng.
Hạ Thính Nam nằm trên giường đọc tiểu thuyết, bỗng nghe thấy ban công nhà bên truyền ra tiếng động.
Cô chạy nhanh tới cửa sổ, nhanh chóng đẩy cửa ra, ló đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Từ Bỉnh Nhiên.
“Anh ăn gì chưa?”
“Buổi tối ăn gì?”
Hai người đồng thời hỏi nhau.
Hạ Thính Nam cười nói: “Em chưa ăn.”
Cô thật sự vẫn chưa ăn, cứ tưởng muộn nhất 7 giờ Từ Bỉnh Nhiên sẽ về nên quyết định chờ. Sau khi đọc tiểu thuyết, cô mê mẩn đến mức quên mất ăn cơm.
Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, vừa định nói chuyện lại bị cắt lời.
Hạ Thính Nam đột nhiên hỏi: “Anh cầm gì trên tay đó?”
“Gì cơ?”
Hạ Thính Nam hất cằm, tò mò nói: “Anh chắp tay sau lưng làm gì? Anh giấu gì trong tay à?”
Ngón tay Từ Bỉnh Nhiên nhéo tàn thuốc, không trả lời.
Cô hít hà, chần chờ nói: “Anh đứng đây hút thuốc?”
Từ Bỉnh Nhiên vẫn không trả lời.
Nhìn thấy anh như vậy, Hạ Thính Nam lại muốn trèo qua cửa sổ, cô nói: “Anh tránh ra đi.”
Từ Bỉnh Nhiên không nhúc nhích, đôi mắt đen trắng nhìn cô chằm chằm, sau đó chậm rãi thở dài, nói: “Đi cửa chính đi, cửa không đóng.”
Bầu trời đêm trong xanh lạ thường, mây trên trời khá ít, thậm chí hôm nay còn không có gió, cực kì nóng nực.
Từ Bỉnh Nhiên bật hết điều hòa trong phòng, Hạ Thính Nam vừa bước vào đã thấy rất mát. Cô nhìn về phía Từ Bỉnh Nhiên, người đang giúp cô tìm thẻ trò chơi.
Anh có rất nhiều thẻ trò chơi, đồng nghiệp mượn vài thẻ chưa trả lại, những thẻ còn sót đều là trò Hạ Thính Nam muốn chơi.
Hạ Thính Nam: “Anh bảo em có nên mua một cái Switch không? Không thì suốt ngày phải mượn anh.”
Thật ra cô đã muốn mua nó từ lâu, nhưng vẫn do dự không biết có nên mua hay không. Cô đi làm không tiết kiệm được bao nhiêu, sau khi tốt nghiệp, cô mặt dày quay về ăn bám gia đình. Vì muốn ra ở riêng nên cô dùng tiền lương để trả tiền nhà, số dư còn lại dùng để mua đồ ăn.
Đây cũng là lý do Hạ Thính Nam quyết định quay về, dù sao ở nhà cũng tiết kiệm được một ít tiền.
Hai người đi về phía phòng khách, Từ Bỉnh Nhiên bật điều hòa, sau đó điều chỉnh màn hình trên TV.
Anh đưa máy chơi game cho cô: “Không cần, anh không chơi nhiều, em muốn chơi thì sang đây.”
Hạ Thính Nam thuận miệng hỏi: “Không chơi thì anh mua làm gì?” Còn mua nhiều thẻ trò chơi như vậy.
Anh im lặng vài giây, kế đó chuyển đề tài: “Em muốn ăn gì?”
Hạ Thính Nam không cần nghĩ ngơi đã nói: “Thịt kho tàu.”
Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, đi vào phòng bếp, để Hạ Thính Nam một mình chơi game ngoài phòng khách.
Anh vừa đi xa, Hạ Thính Nam đã tỏ ra hối hận, chống tay lên cằm ngoan ngoãn chơi game.
Không lâu sau, trên bàn bày ba món, ngoài thịt kho tàu còn có đậu hũ khô và rau diếp luộc, tất cả đều là món ăn gia đình dân giã.
Thật ra Từ Bỉnh Nhiên không biết làm gì, sách nấu ăn nói cho nguyên liệu và gia vị tùy thích, anh bèn làm y như vậy.
Đồ ăn được Từ Bỉnh Nhiên ghé qua siêu thị mua lúc về, tất cả đều là đồ tươi. Anh ít khi ăn ở nhà, cũng không có thói quen tích trữ đồ ăn. Lần này Hạ Thính Nam đột nhiên muốn ăn cơm cùng, anh tiện tay mua thêm ít đồ, phòng trường hợp Hạ Thính Nam lại đòi.
Hạ Thính Nam bỏ máy chơi game xuống, chạy tới duỗi tay muốn lấy một miếng thịt kho tàu.
Từ Bỉnh Nhiên thấy vậy, trực tiếp nắm lấy tay cô, “Em rửa tay chưa?”
Hạ Thính Nam cố gắng thoát ra, “Em chưa sờ vào gì cả.”
Thấy cô vẫn muốn dùng tay bốc đồ ăn, Từ Bỉnh Nhiên kéo cô vào phòng vệ sinh, đẩy nhẹ cô về phía bồn rửa mặt.
Từ Bỉnh Nhiên: “Rửa tay đi.”
Hạ Thính Nam tức giận, tùy tiện mở vòi rửa tay rồi tắt.
Thấy động tác của cô, Từ Bỉnh Nhiên đi qua, mở vòi nước, nắm tay Hạ Thính Nam hướng về phía vòi.
Hạ Thính Nam rụt tay lại.
Từ Bỉnh Nhiên mím môi, động tác dứt khoát, vẻ mặt chăm chú: “Đã rửa là phải rửa sạch.”
Tay hai người đều ướt, giống như kề sát vào nhau tách dòng nước đang chảy ra.
Nước rửa tay được Từ Bỉnh Nhiên cho vào lòng bàn tay Hạ Thính Nam, bọt dần dần xuất hiện từ khe hở giữa tay hai người. Ngón tay của Từ Bỉnh Nhiên không ngừng chà từng đốt ngón tay của Thính Nam, sau đó hai bàn tay đan xen vào nhau như đang vuốt ve.
Cánh tay họ quấn vào nhau, động tác va chạm nhẹ nhàng.
Bầu không khí khác lạ âm thầm lên men.
Da đầu Hạ Thính Nam tê dại, trước kia không phải chưa từng làm thế này, tay cô mở cửa sổ bị dơ, hoặc là không rửa tay mà ăn vụng, đều sẽ bị anh kéo vào phòng vệ sinh rửa tay, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy không được tự nhiên như lúc này.
Không hiểu sao cô bỗng có cảm giác, ngoài trừ bàn tay, chỗ nào trên cơ thể cũng bị Từ Bỉnh Nhiên vuốt.
Suy nghĩ hơi kỳ quái.
Từ Bỉnh Nhiên dường như cũng nhận ra gì đó, anh vội buông tay cô ra để tự cô rửa.
Hạ Thính Nam vừa rửa tay vừa nghĩ: Xem ra là do lâu ngày không gặp.
Từ lúc mười mấy tuổi, cô tuyệt đối không ngờ sẽ có một ngày sẽ mất tự nhiên thế này, dù sao đây cũng là Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên ném khăn cho cô, Hạ Thính Nam nhận lấy, im lặng lau khô. Tầm mắt của Từ Bỉnh Nhiên luôn dừng ở tay cô, nhìn chiếc khăn cọ qua cọ lại từng ngón.
Hạ Thính Nam đi theo Từ Bỉnh Nhiên ra ngoài, ngồi vào bàn ăn, cầm đũa lên định ăn cơm.
Sau đó cô đột nhiên dừng lại, ngước lên trừng mắt nhìn Từ Bỉnh Nhiên, không nhịn được nhỏ giọng phản kháng.
Hạ Thính Nam: Nếu dùng đũa ăn, vậy tại sao còn phải rửa tay?
Từ Bỉnh Nhiên: Vệ sinh là chính.
Hạ Thính Nam: Nhưng cũng không cần phải rửa sạch như vậy?
Từ Bỉnh Nhiên: Anh mắc chứng rối loạn cưỡng chế.
Hạ Thính Nam: … Phục.
Sau khi ăn cơm, Hạ Thính Nam xung phong nhận việc dọn dẹp, không chỉ dọn bàn sạch sẽ, cô còn rửa bát đũa sạch bóng.
Từ Bỉnh Nhiên tỏ ra ngạc nhiên.
Hạ Thính Nam thở dài, giọng điệu mang theo vẻ đắc ý: “Bây giờ em không giống trước.”
Năm cuối đại học, cô sống một mình bên ngoài. Ban đầu, Từ Bỉnh Nhiên sẽ dành một ít thời gian đến thăm cô và giúp cô sắp xếp mọi việc. Đến khi hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, cô bắt buộc phải học nhiều kỹ năng sống khác nhau, nào là dọn nhà, dọn giường, giặt giũ và nấu nướng.
Chỉ sau ba năm, một cô gái tay chân luống cuống đã trở thành một người thạo việc. Mẹ Hạ và ba Hạ đều khen “Giỏi,”, hối hận vì không để cô ra ngoài tự lập từ sớm.
Từ Bỉnh Nhiên cụp mặt xuống, anh cũng nghĩ tới chuyện xảy ra lúc đó.
Hạ Thính Nam suy nghĩ, chợt nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”