Các bạn hỏi: “Hạ Thính Nam, cái anh hay đưa đón cậu là ai vậy?”
Hạ Thính Nam nằm mơ cũng muốn có anh trai, cô tự hào trả lời: “Đó là anh trai mình!”
Mọi người tỏ vẻ hâm mộ: “Anh cậu đẹp trai quá!”
Từ Bỉnh Nhiên đẹp trai, cao ráo đứng cạnh xe đạp đợi ở cổng trường.
Hạ Thính Nam chưa đi tới nơi đã nghe thấy bạn cùng lớp đứng gần Từ Bỉnh quay đầu nhìn lại: “Hạ Thính Nam, anh cậu tới đón cậu kìa!”
Nói xong còn giả vờ vô tình liếc nhìn Từ Bỉnh Nhiên.
Từ Bỉnh Nhiên vẫn thản nhiên như cũ, đá cục đá dưới chân chờ Hạ Thính Nam bò chậm rì rì về phía anh.
Chú bảo vệ đứng gần đó hỏi: “Lại tới đón em gái à?”
“Vâng.”
“Lát nữa có thể trời sẽ mưa, cháu nhớ đi nhanh lên nhé.”
“Cháu biết rồi, cám ơn chú.”
Hạ Thính Nam làm gì cũng rất lề mề, cái gì có thể trì hoãn thì sẽ trì hoãn, không nói đến việc đi học muộn, ngay cả về nhà cũng lâu.
Cô đi tới chỗ Từ Bỉnh Nhiên rồi ném balo cho anh, “Từ Bỉnh Nhiên, bọn mình đến phố ăn vặt mua đồ ăn đi?”
Từ Bỉnh Nhiên đặt balo của cô ở đầu xe, “Ôm chặt vào.”
Hạ Thính Nam ngồi sau ôm eo Từ Bỉnh Nhiên, phờ phạc tựa vào lưng anh “Em đói quá, em muốn ăn xúc xích nướng.”
Gió mát lùa vào mặt, thổi bay hết móc mái, để lộ vùng trán đầy đặn. Từ Bỉnh Nhiên híp mắt đạp nhanh hơn, Hạ Thính Nam ngồi sau gần như không bị gió tạt vào.
Phố ăn vặt nằm ở phía bên trái của trường, Từ Bỉnh Nhiên không hề liếc mắt, nhanh chóng đạp qua.
Hôm nay bọn họ về sớm hơn bình thường mười phút, anh dẫn Hạ Thính Nam đến trước mặt mẹ Hạ, bình tĩnh nói: “Dì ơi, Hạ Thính Nam nói em ấy đói, tối nay dì cho em ăn nhiều vào nhé.”
Hạ Thính Nam: “…”
Cô không kiềm chế nổi, trợn tròn mắt nhìn anh.
Từ Bỉnh Nhiên: Không phải em kêu đói à?
Hạ Thính Nam: Em không muốn ăn cơm, em muốn ăn xúc xích nướng…
Từ Bỉnh Nhiên giả vờ không hiểu ý của Hạ Thính Nam.
Mẹ Hạ giữ Từ Bỉnh Nhiên ở lại ăn cơm, nhưng anh từ chối: “Mẹ cháu đang ở nhà một mình, cháu xin phép về trước.”
“À à, vậy cháu mau về với mẹ đi.”
Từ Bỉnh Nhiên gật đầu, liếc nhìn vẻ mặt chán nản của Hạ Thính Nam, bình tĩnh ra về.
Lửa nóng nhanh chóng bùng lên trong mắt Hạ Thính Nam.
Tối hôm đó, trên bàn cơm, Hạ Thính Nam hỏi: “Tại sao tuần này chú Từ không về nhà ạ?”
Mẹ Hạ gắp cho cô thức ăn “Không phải tăng ca thì chắc là ở lại trực đêm.”
Từ nhỏ đến lớn ba anh hầu như rất hiếm khi ở nhà, Từ Bỉnh Nhiên đã khổ, mẹ anh lại càng khổ hơn, lúc nào cũng lẻ loi cô độc một mình.
May mà Từ Bỉnh Nghiêm rất ngoan nên mẹ Từ cũng đỡ phải lo lắng.
Ban đêm, sau khi làm xong bài tập, Hạ Thính Nam lại lén lút trốn sang phòng Từ Bỉnh Nhiên. Thấy cô, Từ Bình Nhiên có vẻ không được hài lòng cho lắm.
Từ Bỉnh Nhiên: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, muốn qua đây thì phải nói cho anh biết trước.”
Tuy cửa sổ không quá cao và cách mặt đất khá gần, nhưng Hạ Thính Nam là con gái, nhảy tới nhảy lui vẫn rất nguy hiểm.
Hạ Thính Nam muốn tìm Từ Bỉnh Nhiên để tính sổ, không ngờ lại bị sắc mặt của anh dọa sợ.
Cô bối rối xoa tay, “Xin lỗi, em quên mất.”
Từ Bỉnh Nhiên ngồi trên ghế, vẫy tay gọi cô, “Đến đây anh xem.”
Cô hấp tấp chạy qua, mái tóc ngắn lay động trên không hệt như một con sứa ngốc nghếch.
Từ Bỉnh Nhiên: “Xòe tay ra.”
Hạ Thính Nam ngoan ngoãn xòe tay, trong lòng bàn tay phải có một vết đỏ, cũng may không bị trầy xước.
Từ Bỉnh Nhiên cầm tay cô, xoay ba trăm sáu mươi độ kiểm tra tỉ mỉ từng góc, đến khi chắc chắn không bị chảy máu, anh mới yên tâm buông xuống.
Sách ôn tập nằm la liệt trên bàn, cuốn sách đang mở chi chít chữ, trong đó có một số chữ được viết bằng mực đỏ. Gần đây Từ Bỉnh Nhiên cũng phải ôn thi cuối kì, nhưng thái độ lại nghiêm túc hơn Hạ Thính Nam nhiều.