Edit: Đuổi (wattpad.com/Oong_2508)
Thảm đỏ trải dài trên mặt đất xuyên qua hàng lang của du thuyền, phủ xuống mấy bậc thang, một đường kéo dài đến tận khu vực suối nước nóng.
Lúc bọn họ đi vào, xung quanh cũng không có người nào khác, riêng chỉ có một nữ phục vụ trẻ tuổi đang nhàm chán nghịch điện thoại đằng sau quầy tiếp tân.
Bạc Dĩ Tiệm bước lên phía trước: "Ở đây có bể tắm riêng không? Nếu có thì phiền sắp xếp một gian riêng cho chúng tôi.
Sau đó mang chút rượu nhẹ vào, cậu thì sao? Muốn gọi món gì không?"
Hai câu cuối cùng là hỏi Ngu Sinh Vi.
Ngu Sinh Vi từ nãy đến giờ vẫn thất thần đột nhiên thức tỉnh.
Cậu nhìn xung quanh, ý thức được mình đã đánh mất cơ hội cuối cùng để chuồn đi.
"Em..." Ngu Sinh Vi, "Em...!Có sữa bò không ạ?"
Nhân viên phục vụ cất điện thoại di động, mỉm cười: "Có.
Xin hỏi hai vị còn yêu cầu gì khác không? Lát nữa chúng tôi sẽ đem vào một thể."
"Chờ đã!" Ngu Sinh Vi liền vội vàng nói, "Ý tôi là muốn đổ vào bể tắm cơ!"
Lời vừa nói ra, hai người còn lại đều sững sờ.
Bạc Dĩ Tiệm suy nghĩ một chút: "Tắm sữa bò?"
Khẩu khí Ngu Sinh Vi thả lỏng, nhẹ nhõm: "Dạ phải."
Bạc Dĩ Tiệm suy tư: "Cậu thích tắm bằng sữa bò sao?"
Ngu Sinh Vi: "Chuyện này...!Nó...!Hương vị của nó làm cả người cảm thấy rất thoải mái."
Bạc Dĩ Tiệm ngó Ngu Sinh Vi liếc mắt một cái, trong lòng không quá tán thành.
Nhưng kiểu tắm này quả thực rất thích hợp với Ngu Sinh Vi.
Vẫn còn là một đứa trẻ trên người vương mùi thơm của sữa nha...
Khó trách sao lại đáng yêu đến thế.
***
Rời khỏi quầy tiếp tân, bước vào phòng thay quần áo, đi qua khu vực vòi hoa sen, lại đi về phía trước hai bước, chính là toàn bộ khu vực tắm suối nước nóng.
Suối tắm trên du thuyền cũng không lớn, diện tích đại khái so với sân bóng rổ rộng hơn một chút, chính giữa chia thành mấy bể tắm lớn nhỏ, mỗi bể tắm đều có hình dạng cùng nhiệt độ nước khác nhau; tới gần một trong số đó, một bể tắm với bốn góc đều được bao quanh bằng mấy hàng rào tre xanh, làm thành một không gian nửa kín nửa hở, đó chính là bể tắm riêng tư mà Bạc Dĩ Tiệm và Ngu Sinh Vi yêu cầu.
Phía sau hàng tre rậm rạp là một bể tắm nhỏ hình bán nguyệt, bể tắm được đặt cạnh cửa sổ sát đất của khoang thuyền, bên ngoài chính là mặt biển mênh mông rộng lớn, nơi ngoài khơi xa xôi hòa với màn đêm tối vô cùng tĩnh lặng, đem lại một loại cảm giác nhẹ nhàng êm dịu, cũng rất bao la bát ngát.
Ngay sau đó, Bạc Dĩ Tiệm nhìn thấy Ngu Sinh Vi.
Cũng không biết đối phương vào đây từ lúc nào, giấu mình trong bể tắm hình lưỡi liềm, cả người chìm xuống thấp, chỉ chừa lại đầu và cổ, lộ ra làn da phấn hồng.
Tuổi trẻ thật tốt.
Rất có khả năng có liên quan đến việc thường xuyên uống sữa tươi.
Bạc Dĩ Tiệm mang theo chút tán thưởng nhìn nhìn làn da đối phương, lại ngồi xuống thử nhiệt độ nước.
Nhiệt độ có chút cao.
Nhưng mà tắm suối nước nóng, nhiệt độ cao cũng khá tốt.
Bạc Dĩ Tiệm bước xuống bể tắm, điều chỉnh tư thế, để mực nước cách eo một chút, nửa người trên đều lộ ra bên ngoài.
"Tiểu Ngu..."
Âm thanh truyền đến làm Ngu Sinh Vi giật mình, lại trượt xuống dưới.
Cậu đem cái cổ mới còn nổi bên trên giấu xuống mặt nước, mực nước đụng đến cằm, làm xuất hiện mấy gợn sóng nho nhỏ.
Bạc Dĩ Tiệm không chú ý, hắn rất nghiêm túc ngâm mình, than thở một tiếng, tiếp tục nói chuyện phiếm: "Chiếc thuyền này nhìn không lớn lắm nhưng không nghĩ tới bên trong còn có cả suối nước nóng, thật thoải mái."
Ngu Sinh Vi bình tĩnh lại, nhỏ giọng nói tiếp: "Thật ra còn có phòng ca múa nhạc...!Trên cơ bản thì mấy du thuyền khác có cái gì du thuyền này cũng có cái đó, chỉ là quy mô mini hơn thôi ạ."
Bạc Dĩ Tiệm hiếu kỳ: "Vậy các cậu bình thường có đi xem biểu diễn không?"
Ngu Sinh Vi lắc đầu một cái: "Dạ không, trừ khi muốn vào trong phòng ca múa nhạc lấy bối cảnh thì mọi người mới tới.
Bình thường quay chương trình đã rất mệt mỏi, mấy nơi thường xuyên sử dụng nhất trên du thuyền chính là quán bar, phòng ăn cùng với nhà thi đấu."
Tán gẫu bình thường làm Ngu Sinh Vi chậm rãi thanh tĩnh lại.
Cậu thậm chí còn có thể vờ như tự nhiên thoáng nhìn qua lồng ngực trần trụi rắn chắc phía trước...!Sau đó cấp tốc thu tầm mắt lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vùng nước trắng mờ trước mặt mình.
Cậu không quên ý định ban đầu của mình khi chạy đến tìm Bạc Dĩ Tiệm lúc nửa đêm.
Chỉ là rất không muốn nghĩ đến chuyện Bạc Dĩ Tiệm cùng người khác tán gẫu mấy chuyện mà mình không biết.
Cậu làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Đúng rồi, anh Dĩ Tiệm, lúc ăn cơm em có nghe anh với chị Hân nói về chuyện của《Đại luật sư》...Làm sao vậy, không tìm được người thay thế ạ?"
Bạc Dĩ Tiệm: "Đúng là vẫn chưa bàn bạc xong."
Ngu Sinh Vi: "Vậy nhân vật kia có vai trò như thế nào ạ?"
"Nhân vật đó cũng không tệ lắm." Bạc Dĩ Tiệm vẫn lựa chọn lời mở đầu như vậy, làn nước ấm trong bể tắm khiến hắn rất hưởng thụ, cũng sinh ra một chút lười biếng.
Nhưng mà thời gian và địa điểm không giống nhau, người hỏi cũng không giống nhau.
Cho nên Bạc Dĩ Tiệm trả lời cũng cẩn thận hơn một ít.
Hắn cầm lên ly rượu đặt trên bờ, uống một hớp, sau khi nuốt xuống cuống họng rồi, cảm giác được một luồng ấm áp từ dưới bụng truyền thẳng tới đầu, mới híp mắt nói: "Hắn ta là bạn của nhân vật chính, có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển và hình thành tính cách nhân vật của nhân vật chính, hơn nữa hắn ta còn là một người đã chết.
Tuy rằng chết rồi, nhưng vẫn bám dai như đỉa, âm hồn không tan, cứ cách ba, năm tập phim lại xuất hiện quét độ tồn tại, làm cho nhân vật chính vừa yêu cũng vừa hận."
Ngu Sinh Vi có hơi động tâm.
Cậu dường như đã bị một từ ngữ nào đó trong lời miêu tả của Bạc Dĩ Tiệm hấp dẫn.
Cậu thoáng ngồi thẳng, để cần cổ cùng bờ vai của mình nổi lên trên mặt nước: "Nhân vật này đúng là rất thú vị."
Bạc Dĩ Tiệm gật gật đầu: "Phần diễn tuy không nhiều, nhưng giá trị lại không nhỏ."
Ngu Sinh Vi: "Vậy anh Dĩ Tiệm thấy em có thể không?"
Bạc Dĩ Tiệm sửng sốt một chút, không quay lại: "Có thể cái gì?"
Ngu Sinh Vi: "Diễn nhân vật này."
Bạc Dĩ Tiệm lúc này lại bật cười: "Cậu? Chúng tôi không mời nổi cậu đâu."
Ngu Sinh Vi: "Em có thể diễn mà không cần thù lao."
Bạc Dĩ Tiệm: "???"
Hắn lúc này thật sự ngây ngẩn cả người, thân thể đang trong trạng thái nửa nằm cũng đứng thẳng lên: "Cậu nghiêm túc à?"
Ngu Sinh Vi: "Nghiêm túc ạ."
Bạc Dĩ Tiệm có chút khó hiểu: "Tại sao?"
Ngu Sinh Vi đã sớm chuẩn bị xong lý do: "Bởi vì đây là phim của anh Dĩ Tiệm, mọi phương diện đều có thể đảm bảo, hình tượng nhân vật được xây dựng rất không tệ; hơn nữa gần đây em cũng tương đối rảnh rỗi, vừa vặn muốn tìm chuyện gì đó làm để giết thời gian."
Bạc Dĩ Tiệm lắc đầu: "...!Chuyện này sao có thể, làm sao lại để cậu diễn không thù lao được, nên trả bao nhiêu tiền thì trả bấy nhiêu.
Cậu chờ chút đã, lúc trở về tôi sẽ nói với đạo diễn Diêu một tiếng, để ông ấy liên lạc với phòng làm việc của cậu."
Ngu Sinh Vi: "Không thành vấn đề ạ."
Nói tới đây, hai bên nhất thời đều không còn gì để nói, chỉ có dòng nước vẫn lặng lẽ xuôi dòng.
Ngu Sinh Vi len lén liếc mắt nhìn Bạc Dĩ Tiệm.
Lần này, ánh mắt của cậu dừng lại lâu hơn một chút, còn không chút tiếng động di chuyển từ trong góc bể ra phía ngoài, nhích lại gần Bạc Dĩ Tiệm.
Khung cảnh bình yên này cũng không tồn tại quá lâu.
Bạc Dĩ Tiệm rất nhanh lại lên tiếng.
Hắn có chút ngoài ý muốn với việc Ngu Sinh Vi nguyện ý tham diễn bộ phim này, nhưng cũng không bất ngờ quá lâu; hắn lần thứ hai nâng ly, uống một hớp rượu, sau đó nói: "Chúng ta nói chuyện hôm nay và ngày mai đi."
Hắn nói rồi đưa mắt nhìn Ngu Sinh Vi, ngoài ý muốn chạm phải tầm mắt của đối phương.
Không được mấy giây, Bạc Dĩ Tiệm liền nhìn thấy Ngu Sinh Vi bỗng dưng rụt người, vai cùng cổ mới vừa lộ ra lại trở về trong nước.
Bạc Dĩ Tiệm: "...?"
Phản ứng của Ngu Sinh Vi làm cho hắn có chút mê hoặc.
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy được nãy giờ Ngu Sinh Vi vẫn luôn nhìn mình.
Nhưng mình cũng không có gì tốt để nhìn hết mà, cho nên điều đối phương lưu ý, đại khái chính là...
Bạc Dĩ Tiệm bưng ly rượu lên, mời Ngu Sinh Vi: "Cùng uống một ly không?"
Ngu Sinh Vi rụt người trong nước trầm mặc một hồi, từ từ cọ lên phía trước, lướt qua một đoạn bể tắm, lướt đến chỗ cách Bạc Dĩ Tiệm một khoảng tay.
Cậu giơ cánh tay lên, tiếp ly rượu trong tay đối phương.
Trong lúc nhận ly rượu, ngón tay hai người nhẹ nhàng đụng phải nhau.
Tay Ngu Sinh Vi run lên, ly rượu trong tay không cầm chắc, nghiêng sang một bên.
Trong phút vội vàng, hai người đồng thời dùng sức, chụp lấy ly rượu.
Ngón tay hai bên nhất thời quấn chung một chỗ, cùng nhau giữ chặt ly rượu.
Mặt Ngu Sinh Vi thoắt cái biến thành màu đỏ.
Nhưng dưới bể ngâm nước nóng, làn da của cậu vốn đã mang một màu phấn hồng, dù cho có hồng thêm chút nữa, cũng không làm Bạc Dĩ Tiệm để ý.
Bạc Dĩ Tiệm tự nhiên nghiêng người, dùng một tay khác giúp Ngu Sinh Vi đỡ lấy ly rượu, sau đó miễn cưỡng quay lại vị trí của mình.
Ngu Sinh Vi trước tiên liếc nhìn Bạc Dĩ Tiệm, sau đó cúi đầu, nhấp một ngụm.
Rượu trong ly, nóng rát.
Hai người lại nói tiếp.
Bạc Dĩ Tiệm vẫn theo lệ cũ, đầu tiên phân tích những sự tình đã phát sinh: "Xế chiều hôm nay sao cậu lại nghĩ đến cái cảnh ôm mèo đó vậy? Lúc đó tôi ngây ngẩn cả người!"
Ngu Sinh Vi: "Ừm...!anh Dĩ Tiệm thấy có được không ạ?".
Truyện Nữ Cường
Bạc Dĩ Tiệm tán thưởng: "Rất được.
Khoảnh khắc đó, trái tim của tôi nhảy lên hai cái, trong phút chốc bỗng nhiên lại sinh ra loại cảm giác giống như đang nói chuyện yêu đương vậy."
Ngu Sinh Vi: "Dạ, vậy ạ?"
Cậu đột nhiên có cảm giác miệng khô lưỡi khô, vì vậy liền ngã rượu, uống cạn ly.
Bạc Dĩ Tiệm hãy còn đang nói: "Mấy ngày tiếp theo vẫn còn nhiều điều kiện tương tác, chúng ta chỉ cần có chuẩn bị thì mọi chuyện đều sẽ ổn thôi."
Ngu Sinh Vi lại bắt đầu khẩn trương.
Có lẽ là do nước ấm, cũng có lẽ là do rượu.
Trán của cậu toát đầy mồ hôi, còn cảm thấy một chút choáng váng.
Cậu lầm bầm: "Vậy...!anh Dĩ Tiệm có thích cùng với em không?"
Anh Dĩ Tiệm có thích hợp tác với em không?
Đầu óc Bạc Dĩ Tiệm tự động cho là cậu muốn hỏi điều này.
Hắn thoải mái trả lời: "Thích.
Cùng cậu diễn có cảm giác cảm xúc đều mãnh liệt bắn ra bốn phía."
Ngu Sinh Vi: "Dạ..."
Cậu lại uống rượu.
Vừa uống liền không dừng lại được.
Thanh âm của đối phương hơi dài, có chút nỉ non.
Bạc Dĩ Tiệm cảm thấy có vẻ giống với tiếng cười rầu rĩ.
Bạc Dĩ Tiệm tiếp tục hỏi: "Đúng rồi, cậu biết ngày mai đi đâu không?"
Ngu Sinh Vi trả lời hơi chậm, dừng lại một hồi lâu, mới tiếp tục lầm bầm: "Cơ bản là có liên quan tới tài năng.
Em nhớ rõ lúc bắt đầu vẫn chia làm ba đội, từng người hành động, chúng ta vẫn chung đội..."
Bạc Dĩ Tiệm biểu thị hài lòng: "Chúng ta cùng đội sẽ có đủ thời gian tương tác.
Lúc tương tác sẽ cọ xát ra tia lửa.
Tôi cảm thấy cậu rất có thiên phú ở phương diện này, chúng ta ngẫu hứng diễn so với kịch bản còn tốt hơn."
Ngu Sinh Vi: "Đúng rồi, ngày mai còn có người hành động chung với chúng ta..."
Bạc Dĩ Tiệm: "Tổ đạo diễn?"
Ngu Sinh Vi cảm giác toàn thân mình đều đang toả nhiệt, cậu ý thức được tay chân của bản thân có chút bủn rủn, nhưng không ý thức được giọng nói của mình cũng trở nên lấp vấp: "Không chỉ, ừm, không chỉ vậy.
Còn có người của phòng làm việc của em, hắn cũng sẽ theo sát chúng ta, chụp mấy bức ảnh, để spoil trên weibo..."
Không cần nói nhiều, Ngu Sinh Vi nói tới đây, Bạc Dĩ Tiệm liền hiểu.
Bạc Dĩ Tiệm cười nói: "Chúng ta đã gặp nhau, cũng đã chung đụng, đúng là cần phải tiến thêm một bước."
Lời nói của đối phương giống như mang theo ẩn ý.
Ngu Sinh Vi biết mình lại nghĩ vớ vẩn.
Ngoại trừ cảm giác nhiệt độ đang tỏa hừng hực bên ngoài, bên trong còn có chút mệt mỏi, cậu lại rụt người xuống dưới, mực nước nhanh chóng cao hơn cái cằm, dâng tới trên miệng.
Cậu thở ra một hơi.
"Ùng ục ùng ục..."
Bạc Dĩ Tiệm: "Ùng ục?"
"Ùng ục ùng ục, ùng ục ùng ục..."
Âm thanh kỳ quái không những không nhỏ đi, trái lại còn tăng thêm.
Bạc Dĩ Tiệm mở mắt ra, hướng mắt nhìn nơi phát ra âm thanh.
Nhìn thấy rồi, hắn kinh ngạc.
Không biết từ lúc nào, Ngu Sinh Vi ngồi bên cạnh hắn đã trượt xuống dưới nước.
Sắc mặt cậu ửng đỏ, đang nghịch ngợm phun bong bóng nước.
To to nhỏ nhỏ to to.
Nhỏ nhỏ to to nhỏ nhỏ.
Bóng nước lớn trùm lên bóng nước nhỏ, bóng nước nhỏ lại trùm lên bóng nước lớn, một chuỗi bóng nước xuất hiện, vỡ tung, lại xuất hiện, rồi lại vỡ tung, chơi đến là vui vẻ.
Nhưng cậu bỗng nhiên ngừng lại.
Bạc Dĩ Tiệm phát hiện Ngu Sinh Vi quay mặt lại nhìn mình.
"Anh Dĩ Tiệm..."
Một tiếng kêu kéo dài.
Đối phương đỏ mặt, giấu mình trong nước, nở một nụ cười nho nhỏ.
(wattpad.com/Oong_2508)
***.
Danh Sách Chương: