• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời từ chối thẳng thừng làm bầu không khí trong phòng khách bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.

 

Bạc Dĩ Tiệm nói xong mới nhận ra giọng điệu của mình có phần quá ngắn gọn, anh nghĩ một lúc rồi hỏi Ngu Sinh Vi: "Sao tự nhiên lại muốn đóng vai nam phụ? Đến góp mặt một chút chẳng phải là được rồi sao?"

 

Ngu Sinh Vi không giấu được sự thất vọng: "Em không nỡ xa anh."

 

Bạc Dĩ Tiệm hôn Ngu Sinh Vi một cái: "Anh cũng không nỡ xa em."

 

Ngu Sinh Vi: "Vậy sao anh không đồng ý cho em đóng phim?"

 

Bạc Dĩ Tiệm: "Nếu em chỉ muốn góp mặt thôi, tất nhiên anh rất đồng ý—"

 

Ngu Sinh Vi: "Nếu chỉ góp mặt, chúng ta vẫn phải xa nhau lâu như vậy."

 

Bạc Dĩ Tiệm an ủi cậu: "Đó là chuyện không tránh được, dù gì cả hai chúng ta đều có công việc."

 

Ngu Sinh Vi: "Nhưng rõ ràng là chúng ta có thể kết hợp công việc của hai người lại thành một mà."

 

Bạc Dĩ Tiệm: "..."

 

Bạc Dĩ Tiệm cảm thấy cậu bắt đầu đối chọi với anh rồi.

 

Chẳng lẽ...

 

Đứa nhỏ này đang ghen?

 

Anh nắm cằm Ngu Sinh Vi, nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên, ngó trái ngó phải, từ bên này thấy chút bất mãn, từ bên kia thấy chút ấm ức, anh trêu đùa: "Rốt cuộc là sao thế? Nhìn cái vẻ muốn cắn người của em kìa, sao nào, em sợ anh đi quay phim ba tháng, gặp phải yêu tinh nào rồi thay lòng đổi dạ hả?"

 

"Anh Dĩ Tiệm..." Ngu Sinh Vi nói, "Em rất thích vai bác sĩ này."

 

Bạc Dĩ Tiệm: "Hửm?"

 

Ngu Sinh Vi: "Em cảm thấy vai bác sĩ này có phần giống với em."

 

Dù sao thì đó cũng là nhân vật được xây dựng từ tính cách của em mà, dĩ nhiên là giống em rồi.

 

Bạc Dĩ Tiệm nghĩ như vậy nhưng không nói ra. Trong tình huống hiện tại, tốt nhất đừng trêu chọc Ngu làm gì.

 

Ngu Sinh Vi: "Vậy nên, lý do mà anh không muốn em diễn, có phải là vì diễn xuất của em không bằng thầy Tề không?"

 

Nói đến đây, cuối cùng Bạc Dĩ Tiệm cũng hiểu vì sao Ngu Sinh Vi lại không vui.

 

Anh cười: "Diễn xuất của em thực sự không bằng Tề Minh..."

 

Cho dù anh và Ngư Sinh Vi có mối quan hệ đặc biệt, anh vẫn không thể nói dối mắt cậu, làm người vẫn nên thành thật chút thì hơn.

 

Bạc Dĩ Tiệm vừa thành thật, vừa ôm chặt Ngu Sinh Vi, tiện thể lợi dụng tình thế mà hôn hít cậu thêm vài cái, tiếp tục nói: "Nhưng anh không cho em đóng, thật sự không phải vì diễn xuất của em không bằng Tề Minh. Tiểu Ngu à..." Anh bộc bạch, "Em chưa từng nghĩ đến, bộ phim này của anh, có khả năng sẽ thất bại thảm hại sao?"

 

Ngu Sinh Vi không nghĩ ngợi, đáp ngay: "Em tin tưởng anh Dĩ Tiệm."

 

Bạc Dĩ Tiệm bật cười: "Cảm ơn em. Nhưng trước khi nghĩ đến thành công, vẫn phải tính đến thất bại. Anh không hoàn toàn tin tưởng vào bản thân mình đâu..."

 

Ngu Sinh Vi: "Diễn xuất của anh Dĩ Tiệm rất tốt."

 

Bạc Dĩ Tiệm: "Diễn xuất của anh được khán giả và giới chuyên môn công nhận, đúng là không sai. Anh cũng có thể tìm những bạn diễn có diễn xuất được khán giả và giới chuyên môn công nhận, nhưng diễn xuất 90 điểm kết hợp với kịch bản 90 điểm, chưa chắc đã mang lại kết quả 90 điểm. Đây là lần đầu tiên anh làm đạo diễn, anh không biết trong quá trình quay phim sẽ gặp phải những gì, nhưng có thể đoán được rằng chắc chắn sẽ có nhiều sự cố và khó khăn. Em cũng không biết khó khăn nào có thể khiến bộ phim bị phá hỏng..."

 

"Vả lại," Bạc Dĩ Tiệm hít một hơi, tiếp tục phân tích, "kịch bản em vừa xem xong đấy, tuy anh đã yêu cầu Dụ Dương cố gắng thêm vào các yếu tố hài hước và những phân cảnh kịch tính mà khán giả yêu thích, nhưng câu chuyện về một phóng viên vạch trần sự thật này không phải là kiểu phim gia đình truyền thống, cũng không phải là một bộ phim thương mại điển hình. Dù cho quá trình quay phim diễn ra suôn sẻ, đến lúc công chiếu nhận được sự công nhận của giới chuyên môn... nhưng độ tương tác với khán giả sẽ ra sao? Thành tích phòng vé sẽ thế nào? Đây vẫn là vấn đề lớn."

 

"Tiểu Ngu à," Bạc Dĩ Tiệm nói, "Em với anh và Tề Minh không giống nhau. Bọn anh đã đóng bao nhiêu phim, thất bại một hai phim cũng không sao, cứ quay phim khác là được. Nhưng em thì không, em là lưu lượng, hiện tại mới chỉ đóng hai bộ phim, em cần có thêm rất nhiều rất nhiều sự chú ý, em càng nên chọn một bộ phim chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám, hoặc ít nhất là một bộ phim có một nền tảng vững chắc để giới chuyên môn và khán giả công nhận em..."

 

Ngón tay của anh khẽ đặt lên môi của Ngu Sinh Vi, không để cậu chen lời khi anh còn chưa nói xong.

 

"Không phải vì tình cảm mà liều lĩnh lấy sự nghiệp của em để làm nền tảng cho sự nghiệp của anh. Như vậy là không đúng, và cũng chẳng cần thiết."

 

Bạc Dĩ Tiệm thu tay lại.

 

Nói xong một cách nghiêm túc, anh bèn pha trò, thêm một câu đùa vui để giảm bớt không khí nặng nề:

 

"Như thế nhỡ phim của anh thật sự thất bại thảm hại, em còn có thể nuôi anh đấy."

 

Ngu Sinh Vi cuối cùng cũng có thể nói: "Nếu anh nghĩ rằng bộ phim này có nhiều rủi ro lớn như vậy, tại sao anh vẫn muốn làm nó?"

 

Bạc Dĩ Tiệm đáp: "Bởi vì..." Anh nhìn vào nguồn cảm hứng của mình, mỉm cười, "Đây là câu chuyện mà anh muốn kể. Anh yêu nó, nên anh phải đưa nó ra ngoài, để khán giả cùng anh thưởng thức và yêu mến nó."

 

Ngu Sinh Vi lại nói: "Anh Dĩ Tiệm, em từng nghe một câu, không ai biết được khán giả thật sự thích loại phim gì. Phim thương mại thất bại cũng không ít, một bộ phim có thể thu hút được khán giả hay không, ngoài việc chiếu phim ra, không ai biết trước được."

 

Bạc Dĩ Tiệm: "Ý em là gì?"

 

Ngu Sinh Vi: "Anh yêu nó, em yêu anh. Anh tin vào nó, em tin vào anh. Doanh thu phòng vé là chuyện xa vời, nhưng anh là người thực."

 

Bạc Dĩ Tiệm: "...Tiểu Ngu, em nói lời này thật sự quá ngọt ngào. Nhưng anh không nỡ để em cùng anh mạo hiểm."

 

Nói đến đây, anh cảm thấy không nên tiếp tục tranh luận về vấn đề này, nên anh nhanh chóng dứt khoát, bỏ lại kịch bản, ôm lấy Ngu Sinh Vi rồi bế vào phòng ngủ.

 

Đêm thật đẹp, cứ nói mãi về kịch bản thật sự mất hứng, chi bằng dưới ánh trăng thanh, làm một số việc ý nghĩa hơn thì tốt hơn.

 

Ánh đèn dịu nhẹ, giường chiếu mềm mại.

 

Khi Bạc Dĩ Tiệm ôm Ngu Sinh Vi ngã xuống giường, tình cờ mò ra một thứ từ trong chăn.

 

Đó là một dải ruy băng dài từ bộ đồ ngủ của họ, ẩn trong chăn, như thể là "con cá lọt lưới", bị bỏ lại.

 

Anh lơ đễnh liếc nhìn hai lần dải ruy băng, đột nhiên cảm thấy màu xanh đậm lấp lánh ánh sao của dải ruy băng này cực kỳ phù hợp với Ngu Sinh Vi. Anh nhìn lại người đang đầu óc mơ hồ, chẳng hề chú ý đến thứ gì trong tay anh, và bỗng có một ý tưởng mới nảy ra.

 

"Tiểu Ngu..."

 

Bạc Dĩ Tiệm khẽ gọi tên Ngu Sinh Vi.

 

Anh cúi xuống, hôn lên lông mày, môi mắt của cậu, trong khi hôn, anh nắm nhẹ tay của Ngu Sinh Vi, rồi kéo dải ruy băng ra, quấn quanh một vòng, lại thêm một vòng nữa.

 

Anh nhẹ nhàng trói tay của Ngu Sinh Vi lại, còn thắt một cái nơ hình cánh bướm.

 

Đêm dài đằng đẵng, vô cùng mê đắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK