• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38: Một trận gió to đột ngột thổi qua.

 

"Cho nên," Ngu Sinh Vi cười nói, "Anh Dĩ Tiệm cho em một cơ hội nấu cơm cho anh nha?"

 

Xe vẫn đang chạy trên đường, giọng nói của Ngu Sinh Vi vang lên bên kia điện thoại, mang theo chút ngọt ngào khó nắm bắt.

 

Có lẽ chất giọng của một người biết hát vốn là như vậy.

 

Bạc Dĩ Tiệm thầm nghĩ.

 

Hắn chợt có chút tiếc nuối, nếu cuốc điện thoại này của Ngu Sinh Vi đến sớm hơn năm phút, hắn sẽ về nhà ăn cơm bạn nhỏ nấu, nhưng năm phút trước hắn đã hẹn gặp người ta mất rồi...

 

Bạc Dĩ Tiệm thương lượng với Ngu Sinh Vi: "Tối nay tôi có một bữa tiệc, hôm nay có lẽ không được rồi. Chúng ta hẹn hôm khác nhé?"

 

Hắn nói xong, đầu bên kia điện thoại ngừng một chút, sau đó âm thanh của Ngu Sinh Vi vang lên, trong lời nói cất chứa rất nhiều tiếc nuối.

 

"Vậy em hẹn trước với anh Dĩ Tiệm buổi tối của năm ngày sau nhé, ngày mai em phải đi Ai Cập, bốn ngày nữa mới về."

 

Ngu Sinh Vi bận rộn là chuyện bình thường.

 

Nhưng bữa ăn đáp lễ mang tính hình thức như vậy phải đợi đến bốn ngày nữa, dường như đã mất đi hương vị vốn có.

 

Bạc Dĩ Tiệm trầm ngâm, muốn tìm cách để vẹn toàn đôi bên.

 

Hắn nói với Ngu Sinh Vi: "Thế tối nay cậu không có việc gì khác à?"

 

Ngu Sinh Vi: "Không có ạ, sao vậy anh?"

 

Bạc Dĩ Tiệm cười nói: "Như vậy đi, cậu tự ăn tối, lúc về tôi sẽ mang theo chút đồ ăn ngon, chúng ta cùng ăn khuya, thế nào? Tối nay tôi đến một nhà hàng tư nhân, thức ăn ở đó khá ngon, đặc biệt là món tôm viên chiên xù đặc trưng. Tôi sẽ mang về một ít cho cậu nếm thử, đây là một trong những nhà hàng mà tôi tâm đắc nhất đấy."

 

Ngu Sinh Vi: "Dạ được, vậy em ở nhà chờ anh Dĩ Tiệm!"

 

Sự mất mát ẩn giấu trong giọng nói của người kia đã biến mất, nhường chỗ cho dư vị ngọt ngào mơ hồ.

 

Tiểu Ngu hẳn phải rất vừa ý với giải pháp này.

 

Bạc Dĩ Tiệm cũng rất hài lòng, cùng Ngu Sinh Vi nói chuyện phiếm một hồi mới cúp máy.

 

Hắn nhìn thời gian, lại nhìn dòng xe cộ dài thườn thượt trước mặt, dứt khoát bỏ qua dự định tự mình đi mua quà. Bạc Dĩ Tiệm trực tiếp mở app giao hàng, chọn một cửa hàng hoa tươi online nào đó, đặt một bó hoa kèm theo lời nhắn.

 

Thời gian giao hàng là lúc dùng cơm.

 

Lúc đó mình sẽ đưa bó hoa này cho cô ấy.

 

Đối phương chắc sẽ hài lòng với chút bất ngờ nho nhỏ này.

 

***

 

Sau khi cúp điện thoại hồi lâu.

 

Trong bếp truyền tới âm thanh báo hiệu của chiếc nồi điện dùng để hầm canh, mùi thơm của món hầm vừa nấu xong thoang thoảng khắp phòng. Hướng về phía nhà bếp, nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt có thể thấy được các nguyên liệu nấu ăn được sắp xếp ngay ngắn trên bàn.

 

Canh đã hầm xong, nguyên liệu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Chỉ chờ lời đồng ý của một người là có thể thổi lửa nấu cơm.

 

Nhưng giữa chừng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

 

Ngu Sinh Vi cũng không thất vọng, thậm chí còn cười tươi rói nằm lăn lộn trên sô pha.

 

Để anh ấy nếm thử tay nghề của mình thì lúc nào mà chẳng được, miễn là mình có thời gian.

 

Nhưng khi nhận được một món quà, hơn nữa còn là món quà đến từ người này, bất kể là bao nhiêu lần đi chăng nữa... cũng khiến người ta cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc không tả xiết.

 

(*)但收到礼物这件事,尤其是这个人的礼物,无论再来几次,都让人感觉——说不出的惊喜和开心。sorry vì cắt ngang nhưng mà tui không hiểu chỗ này á, tự nhiên nói quà là quà sao ta, quà đâu ra O.O ý nói đến chuyện ảnh mang đồ ăn khuya về cho ẻm hay sao nhủy

 

Một lúc sau, cuối cùng Ngu Sinh Vi cũng đứng dậy khỏi sô pha.

 

Cậu bước vào bếp tự nấu cho mình hai món, sau đó đem cơm, canh và thức ăn bày lên bàn, chuẩn bị ăn nhẹ trước nhân lúc còn sớm để chừa bụng cho bữa khuya. Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa của nhân viên phục vụ trong tiểu khu.

 

"Cho hỏi anh Bạc có ở đây không? Hoa tươi anh đặt đã được giao đến rồi ạ."

 

Hoa của anh Dĩ Tiệm ư?

 

Ngu Sinh Vi đứng lên. Cậu mở cửa, thò đầu ra ngoài, nói với người mặc đồ đen đang đứng ở phía đối diện: "Bây giờ Anh Dĩ Tiệm không có ở đây, anh có thể để hoa ở chỗ tôi, lát nữa tôi sẽ đưa cho anh ấy."

 

Người mặc đồ đen quay lại.

 

Anh ta là nhân viên phục vụ cộng đồng của tiểu khu, chuyên phụ trách giao và nhận hàng chuyển phát nhanh giúp mọi người, cũng nắm rõ quan hệ giữa các chủ hộ với nhau.

 

Anh ta thấy là Ngu Sinh Vi liền vui vẻ giao đồ trong tay cho cậu: "Chào buổi chiều anh Ngu. Làm phiền anh Ngu rồi, tôi đi trước nhé."

 

Ngu Sinh Vi: "Không có gì, hẹn gặp lại."

 

Cậu trở vào nhà, cúi đầu ngửi ngửi bó hoa vẫn còn đọng chút nước, vừa đặt lên bàn, một tấm thiệp bên trong bó hoa bỗng rơi ra ngoài, tấm thiệp nằm ngửa trên bàn, dòng chữ trên thiệp lập tức đập vào mắt Ngu Sinh Vi.

 

Gửi cô Nghiêm Nghiên,

 

Hoa xứng với người

 

Bạc.

 

Ngu Sinh Vi đứng sững tại chỗ.

 

Đến một hai phút sau, cậu vẫn bất động.

 

Sau đó, cậu chậm rãi nhận ra...

 

Tiệc tối mà Bạc Dĩ Tiệm tham gia tối nay, có lẽ là bữa tiệc của một cô gái nào đó.

 

Anh ấy còn tặng cho cô gái kia một bó hoa.

 

Bất ngờ ở chỗ, anh ấy không đưa hoa đến địa chỉ chính xác mà giao về nhà, thậm chí mình còn là người nhận được.

 

Thật trùng hợp.

 

***

 

6 giờ tối, Bạc Dĩ Tiệm thuận lợi đến điểm hẹn cùng vị tiểu thư tên Nghiêm Nghiên kia.

 

Đối phương là một giáo sư đại học, tướng mạo không quá xuất chúng nhưng khí chất toát ra rất dịu dàng, cả người tràn đầy cảm giác thoải mái, chỉ là có hơi hướng nội quá mức, từ lúc mới gặp đến giờ vẫn còn âm thầm khẩn trương.

 

Bạc Dĩ Tiệm bắt chuyện bằng một chủ đề đơn giản: "Cô ăn cay được không?"

 

Nghiêm Nghiên: "Một chút." Cô dừng lại, nhìn xung quanh, "Hình như không có ai ở đây..."

 

Bạc Dĩ Tiệm cười nói: "Ít người sẽ tránh được một số phiền phức không cần thiết."

 

Nghiêm Nghiên: "Ồ..."

 

Hai người bước vào nhà hàng.

 

Đây là một nhà hàng nhìn qua có vẻ mang hơi hướng Nhật Bản, nhưng thật ra được trang trí mô phỏng theo nét kiến trúc cũ của thời nhà Đường. Từ nơi thay giày ở cửa đi vào, dọc theo hành lang đá tiến về phía trước, sau đó đi xuyên qua một vườn hoa, rồi lại bước qua một cây cầu vòm sẽ thấy ngay khu vực ăn uống. Một gian phòng riêng được bao quanh bởi những thanh gỗ và một cánh cửa kéo, sau khi khách hàng ngồi vào chỗ, chỉ cần kéo cánh cửa lại đã trở thành một căn phòng riêng tư, không lo bị người khác quấy rầy cũng như chụp trộm.

 

Bạc Dĩ Tiệm đã đặt chỗ trước, nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng, thời điểm đặt chân vào trong, Nghiêm Nghiên bất cẩn không để ý dưới chân có bậc thang, cô bước hụt một bước, cả người không thể khống chế cứ thể bổ nhào về trước!

 

Bạc Dĩ Tiệm đứng cạnh cũng giật mình.

 

Hắn phản ứng nhanh hơn Nghiêm Nghiên, vội vã đưa tay ra đỡ người sắp ngã, sau đó vẫn duy trì tư thế này mấy giây, đến khi cô nàng vừa giẫm vào không trung kia tỉnh táo lại mới lên tiếng hỏi: "Không sao chứ?"

 

Nghiêm Nghiên phát hiện một chân mình đã bước vào trong, chân còn lại vẫn đặt bên ngoài, hai tay thì túm chặt cánh tay Bạc Dĩ Tiệm.

 

Đã vậy thì thôi đi.

 

Đáng sợ hơn là đến cả môi cô cũng cọ vào tay áo người ta, để lại trên đấy một vệt màu mận chín...

 

Mặt cô nàng lúc này bỗng đỏ lên hệt với màu son môi!

 

Nghiêm Nghiên lúng túng nói: "Tôi không để ý."

 

Bạc Dĩ Tiệm tự nhiên đỡ cánh tay của đối phương, để cô bước vào trước, sau đó mới theo sau cười nói: "Bậc thang này có hơi khó thấy, vừa rồi đáng lẽ tôi nên nhắc cô trước mới phải."

 

Hắn vừa nói vừa cầm thực đơn, tùy tiện chọn vài món rồi đưa cho cô: "Cô xem thử đi, còn muốn ăn thêm gì không?"

 

Chút căng thẳng và ngượng ngùng khi nãy rồi cũng qua, rào cản mơ hồ giữa hai người cuối cùng cũng xem như đã tạm bị phá vỡ.

 

Họ tiếp tục trò chuyện vui vẻ đến lúc thức ăn được đem lên.

 

Chỉ có một chuyện khiến Bạc Dĩ Tiệm hơi bối rối.

 

Sao hoa mình đặt từ sớm vẫn chưa được giao đến...

 

Hắn trầm tư một lát rồi xin phép rời đi, ra khỏi phòng riêng, mở app trên điện thoại lên xem, lúc này mới nhận ra mình đã bất cẩn đặt sai địa chỉ, bó hoa đã được giao về nhà.

 

Bạc Dĩ Tiệm nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể tìm một phương án khác, hắn gọi cô phục vụ đến: "Mang giúp tôi một cái bánh socola cùng một tấm thiệp nhỏ, ghi "Gửi Nghiêm Nghiên."

 

Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Không thành vấn đề." Sau đó quay người biến mất ở cuối hành lang.

 

Bạc Dĩ Tiệm phân phó xong, cũng không lập tức trở vào, hắn thả lỏng người tựa vào cửa sổ, như có như không xoay xoay chiếc điện thoại trong tay.

 

Bầu trời mờ tối như màu của một chiếc váy nhung xanh thẫm, mà những vì sao đang sáng lấp lánh chính là những viên kim cương nhỏ rải rác trên làn váy. Chiếc váy nhung lộng lẫy này trải dài từ trên cao xuống, phủ kín từ trời cao xuống tới mặt đất, cuối cùng rơi xuống vườn hoa phía trước, hôn lên mấy luống hoa hồng đang nở rộ.

 

Những bông hoa đầy gai nhọn vươn mình trong màn đêm, tranh nhau khoe ra nhan sắc rực rỡ mê người của mình.

 

"Thưa anh..."

 

Phía sau truyền đến tiếng gọi.

 

Bạc Dĩ Tiệm quay đầu lại phát hiện cô phục vụ vừa rời đi đã quay về, trên tay cầm một chiếc đ ĩa trắng lớn, bên trên là chiếc bánh tart socola như Bạc Dĩ Tiệm đã dặn dò, xung quanh bánh được rắc một lớp bột quế, giữa lớp bột trang trí là hai chữ Nghiêm Nghiên.

 

Còn đẹp hơn so với yêu cầu của Bạc Dĩ Tiệm.

 

Bạc Dĩ Tiệm hài lòng nhận lấy chiếc đ ĩa, chuẩn bị trở lại phòng riêng.

 

Trước khi đi, hắn đặc biệt chú ý đến căn phòng cách vách bên trái.

 

Hắn nhớ lúc mình vừa bước vào, trong phòng có tầm bốn, năm người đàn ông, không rõ bọn họ đang bàn chuyện làm ăn hay chỉ đơn giản là tụ tập bạn bè, nhưng vì âm thanh rất lớn nên dù cách đến hai cái cửa lẫn một đoạn hành lang vẫn không ngăn được tiếng ồn lọt vào tai Bạc Dĩ Tiệm.

 

Nhưng không biết từ lúc nào, âm thanh đó đã biến mất không còn dấu vết.

 

Cánh cửa gỗ mỏng manh không có cách âm, lúc nãy hắn tựa vào cửa sổ ngắm cảnh vẫn loáng thoáng nghe được tiếng động từ các phòng riêng xung quanh, ngay cả căn phòng Nghiêm Nghiên đang ở, cũng nghe được tiếng cô nói chuyện điện thoại.

 

Chỉ có căn phòng riêng này, từ đầu đến cuối chỉ vang lên mấy tiếng va chạm rời rạc.

 

Hẳn do có thêm một cánh cửa gỗ chắn đi tầm nhìn nên tiếng cốc đ ĩa chạm nhau cũng trở nên bí ẩn khác thường.

 

Bạc Dĩ Tiệm cảm thấy khá buồn cười, hắn cũng lẳng lặng nở một nụ cười nhẹ.

 

Sau khi nhìn cánh cửa yên tĩnh kia lần cuối, Bạc Dĩ Tiệm quay lại phòng riêng.

 

Cũng đã đến lúc.

 

Có thể đưa cô ấy về nhà được rồi.

 

***

 

Bóng đêm ngày càng đậm hơn, vầng trăng hình lưỡi liềm trên bầu trở cũng trở nên trong vắt.

 

Sau khi ăn xong, Bạc Dĩ Tiệm lái xe đưa Nghiêm Nghiên về, tận mắt nhìn cô bước vào tòa nhà rồi mới xoay người về xe.

 

Trên con đường lát đá không người, phía dưới hai bên đường lắp mấy ngọn đèn vàng mơ hồ, nhìn như mấy con đom đóm nấp trong bụi cỏ, căn bản không thể nhìn rõ. Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân vội vã cùng những tia sáng không hề báo trước hướng về phía Bạc Dĩ Tiệm!

 

Bạc Dĩ Tiệm giơ tay che trước mặt, hắn nheo mắt lại, sau đó nghe thấy một tràng cười lớn vang lên.

 

Hắn mở mắt ra, trước mặt là năm, ba đứa trẻ con cầm gậy phát sáng chạy nhảy đùa giỡn, ánh sáng và tiếng bước chân vừa nãy đều từ đám quỷ nhỏ này mà ra.

 

Hắn thu hồi tầm mắt, rời khỏi khu nhà, quay lại xe, lúc kéo dây an toàn ra, đột nhiên liếc thấy một bóng đen vụt qua gương chiếu hậu.

 

Bạc Dĩ Tiệm: "...?"

 

Hắn nhìn vào gương, chỉ có cây cối và đường phố vắng vẻ.

 

Hắn hơi di chuyển chiếc gương, những gì nhìn thấy cũng chỉ có vậy.

 

Bạc Dĩ Tiệm thắt dây an toàn, trước khi lái xe đi, hắn mở điện thoại gửi tin nhắn cho Cao Nghĩa.

 

Bạc Dĩ Tiệm: "Có đó không?"

 

Cao Nghĩa phản hồi ngay: "Ông chủ ơi cuối cùng cậu cũng nhớ tới tôi rồi!"

 

Bạc Dĩ Tiệm: "Hai hôm nay nếu có người tìm anh đưa hình của tôi, anh cứ mua lại đi."

 

Cao Nghĩa: "?!?!"

 

Cao Nghĩa: "Cậu đã làm gì vậy?!"

 

Bạc Dĩ Tiệm không để ý đối phương nữa, hắn ném điện thoại qua một bên, khởi động xe, bắt đầu về nhà.

 

Bây giờ là tám giờ rưỡi.

 

Về đến nhà cũng khoảng chín giờ rưỡi.

 

Đúng lúc là thời gian ăn khuya ~

 

Dự đoán rất chính xác, lúc Bạc Dĩ Tiệm về đến tiểu khu vừa đúng chín giờ rưỡi.

 

Hắn đỗ xe ở gara ngầm, lúc xuống xe đi về phía thang máy, không khỏi ngoái đầu lại nhìn.

 

Ngọn đèn trên cao chiếu sáng cả gara xe làm bằng bê tông, từng chiếc từng chiếc ô tô xếp thành một hàng dài đến tận lối vào của gara, phía trên dốc vào hầm xe là một mảnh đen nhánh, chẳng có gì cả... Nhỉ?

 

Bạc Dĩ Tiệm nhìn kĩ con dốc một lần nữa, xác thực ở đó không có gì.

 

Hắn cầm theo túi đồ ăn khuya bước vào thang máy, về nhà mình thay áo khoác, đổi dép lê rồi mới sang gõ cửa căn hộ đối diện.

 

"Cốc cốc cốc."

 

"Cốc cốc cốc."

 

Đèn ở hành lang bật rồi lại tắt, nhưng cánh cửa trước mặt vẫn đóng chặt.

 

Lẽ nào Tiểu Ngu đột nhiên có việc nên đã đi rồi?

 

Lúc Bạc Dĩ Tiệm đang suy nghĩ xem có nên gọi điện cho đối phương hay không, cánh cửa thang máy ngoài hành lang đột nhiên bật mở, Ngu Sinh Vi bước ra, trên tay còn cầm theo một chiếc túi nhựa.

 

Bạc Dĩ Tiệm quay đầu lại nhìn.

 

Một trận gió to đột ngột thổi qua.

 

Gió mạnh thổi vào ánh sáng trên mặt Ngu Sinh Vi, dường như cũng làm lay động cả người cậu.

 

***

 

sao kinh dị z =))) ẻm đi rình ổng hả ta

 

spoil chương sau: 💋💋👄👄

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK