Hôm sau, thời điểm Quận Hy Ca tỉnh giấc từ trong mộng mị, vị trí bên cạnh cũng đã nguội lạnh từ lâu.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chan hòa và rực rỡ.
Cô bần thần nhìn trần nhà trắng tinh, lát sau mới đưa đôi mắt tò mò nhìn quanh, vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với nơi lạ lẫm này.
Bây giờ, cô đã trở thành phụ nữ có chồng.
Không rõ linh cảm thế nào, Quận Hy Ca bỗng ngước mắt nhìn ra phía cửa, chính vào lúc này, Diêm Dụ đẩy cửa bước vào, một thân trang phục chỉnh tề, ổn trọng.
Đường nét gương mặt cương nghị mà anh tuấn, phảng phất mang theo một chút ngạo nghễ cùng xa cách, khiến cho cô gái không khỏi nhìn đến ngẩn người.
Diêm Dụ bất động thanh sắc đi tới, anh đưa tay luồn xuống lưng cô, mạnh mẽ nâng lên rồi đỡ cô ngồi dậy.
Mùi sữa tắm thơm mát đánh úp khứu giác nhạy cảm của Quận Hy Ca, đáy lòng cô bỗng dấy lên từng trận căng thẳng, cô chột dạ quay mặt đi, cũng quên cả phản kháng.
Diêm Dụ hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh mỉm cười vuốt nhẹ vài sợi tóc rối trước trán cô, đạm mạc nói: "An Cửu đã chờ em ở dưới nhà, thay đồ đi rồi xuống."
Quận Hy Ca gật đầu, cô nghiêng người muốn với lấy cái nạng, thế nhưng Diêm Dụ đã phản ứng trước, anh khom người bế cô, đoạn đặt vào xe lăn.
Kế tiếp, anh tự nhiên hôn nhẹ lên tóc cô, giọng đầy cưng chiều: "Cần giúp thì nói với tôi một tiếng."
"..."
Quận Hy Ca há hốc mồm vì hành động thân mật quá mức này, chân tóc cô tê dại, đến khi kịp định thần lại thì đã không thấy hình bóng Diêm Dụ đâu nữa.
Cô cắn môi, bất giác sờ sờ đầu, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của anh...
Nhưng...!lúc nãy anh bế cô tay không đau à? Rõ ràng đang bị thương mà...
Thực ra cô không biết, người nào đó đang trốn một góc ở nhà vệ sinh đau xót cánh tay mình.
...
Vì không muốn phiền đến người khác, cho nên rất lâu sau Quận Hy Ca mới tự mình làm xong công tác vệ sinh cá nhân.
Khi Quận Hy Ca xuống lầu, phòng khách được bao trùm bởi bầu không khí hết sức trầm mặc.
Cô thấy Diêm Dụ đang bắt chéo chân ngồi trên sofa, ở phía đối diện, An Cửu yên lặng chờ đợi, nét mặt có chút bơ phờ, mệt mỏi.
Cô nhỏ giọng gọi: "An Cửu."
Ánh mắt An Cửu tức khắc lộ ra mừng rỡ, cô ta quan sát Quận Hy Ca một lượt, sau khi chắc chắn cô không làm sao thì mới thở phào nhẹ nhõm.
An Cửu đứng trước mặt Quận Hy Ca, ái ngại liếc trộm Diêm Dụ một cái, cuối cùng cũng chịu mở miệng: "Tiểu thư, tôi đã giao nộp bằng chứng cho phía cảnh sát, cũng đã mời luật sư rồi ạ."
Nghe vậy, Quận Hy Ca liền dùng sức nheo mắt, cô cất giọng âm trầm: "Là ai?"
"Một người hầu trong Quận gia."
Quận Hy Ca nhíu mày như có điều suy nghĩ, ngón tay nắm chặt xe lăn, khóe môi treo lên nụ cười không rõ ý vị.
Một người hầu thấp cổ bé họng mà có gan lớn làm như vậy ư?! Có đánh chết cô cũng không tin, chỉ e kẻ đứng đằng sau vu oan giá họa cho cô còn nguy hiểm và tâm cơ hơn nhiều...
Trong đầu Quận Hy Ca đã có đối tượng nghi ngờ nhất định, cô lạnh lùng nhìn An Cửu: "Tôi muốn được gặp cô ta."
"Tiểu thư..."
"Tôi đưa em đi."
Ngay khi lời Quận Hy Ca vừa ra, Diêm Dụ đã lên tiếng trước, An Cửu thoáng sửng sốt, cô ngượng ngùng gãi gãi cổ.
Diêm Dụ bình tĩnh gập tờ báo lại, nụ cười ga lăng của anh lọt vào mắt cô, không hiểu vì sao mà lại trở nên đểu cáng, gợi đòn.
Quận Hy Ca vẻ mặt muốn nói lại thôi, sâu trong đáy lòng có một cảm giác đè nén không thể phóng thích, dường như bức cô muốn phát điên.
Quận Hy Ca nhìn qua Diêm Dụ, khép mắt nói: "Tôi muốn đi ngay bây giờ."
"Ừm, nghe em hết."
Diêm Dụ nhún vai cười tà, đôi mắt hoa đào lan tràn sắc màu tình tứ, thăm thẳm hệt như lốc xoáy.
Quận Hy Ca cố ý né tránh, lại thắc mắc hỏi: "Chẳng phải hôm nay anh đến công ty sao?"
Bận rộn mà cũng không quên việc lấy lòng cô? Người đàn ông này quả là dồn nhiều tâm sức, xem ra cô đánh giá không sai giá trị của đồ vật kia rồi.
Cô nghĩ sau này bản thân phải cẩn thận hơn, tránh để bị anh bắt thóp thì có mà chạy đằng trời!
Đối với câu hỏi thoái thác này, khóe môi Diêm Dụ vẫn duy trì được độ cong hoàn hảo, anh nói một cách đương nhiên: "Tôi có thể xin nghỉ mà."
Quận Hy Ca nghiêm túc ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, anh ta là lãnh đạo, có nghỉ cũng không bị trừ lương.
...
Đại khái gần 11h, khi trời đã chuyển trưa, Diêm Dụ mới nhấn phanh cho xe dừng lại.
Anh tháo đai an toàn, vòng qua đầu xe bên kia rồi mở cửa giúp cô.
Theo thói quen, anh toan giơ hai tay bế cô, nhưng lại hụt hẫng nhận ra mình không thể, mà cô cũng đã có An Cửu trợ giúp.
Diêm Dụ đau đầu, đôi lúc anh thật thừa thãi.
Quận Hy Ca ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển cảnh sát màu xanh lam chói mắt, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
Vào rồi mới thấy trong sở cảnh sát đông đúc khó tả, có mấy vị vừa uống cà phê vừa làm việc, có mấy vị lại đang hòa giải xích mích giữa hai người phụ nữ,...!Các loại âm thanh tạp nham trộn lẫn vào nhau, Quận Hy Ca cứ ngỡ mình đến nhầm chỗ.
Thẳng đến khi Diêm Dụ tìm giám ngục xong, cô mới hoàn hồn, cảm ơn anh một tiếng.
Trong phòng tạm giam, cách một tấm kính vừa dày vừa trong suốt, một cô gái bị còng tay đang không ngừng run rẩy trước ánh mắt có tính xuyên thấu của Quận Hy Ca.
Cô lãnh đạm hỏi: "Nói cho tôi biết ai đã sai khiến cô?"
Mặt người hầu tái mét, cô ta liên tục lắc đầu, sống chết nhai đi nhai lại một câu: "Không ai sai khiến tôi, là tôi ghen ghét tiểu thư nên cố ý hãm hại...!Cầu xin cô, hãy giết tôi đi..."
Quận Hy Ca nhếch mép khinh thường, cô nhướn mày vẻ lạnh lẽo: "Giết cô? Vậy thì quá dễ dàng...!Nếu cô vẫn khăng khăng không chịu nói ra sự thật, tôi sẽ toại nguyện cho cô, từ nay về sau, cô có thể an tâm trải nghiệm cảm giác được bạn tù hầu hạ, đối đãi rồi..."
Một câu hai nghĩa, người hầu hiển nhiên hiểu rõ hàm ý uy hiếp trong lời này, nhưng cô ta vẫn cứ cắn răng lắc đầu.
Quận Hy Ca không mấy bất ngờ, ánh mắt cô lóe lên tia quỷ dị, không tiếng động cười mỉm.
Quận Nhĩ Trúc, cô cũng bản lĩnh lắm!
Diêm Dụ bấy giờ đã âm thầm thu hết mọi biểu cảm của cô vào mắt, anh còn nghĩ rằng tối nay mình sẽ ra tay giải quyết giúp cô một phen, nhưng xem ra...!cô đã có sẵn kế hoạch riêng rồi.
Anh không thể không thừa nhận một điều, anh đã hết đất dụng võ.
Phải làm sao khi bà xã không thèm nhờ đến chỗ dựa là anh chứ?!
Diêm Dụ muốn khóc ròng, đây là một vấn đề nan giải, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng đánh mất cô thôi..
Danh Sách Chương: