Điều này cho thấy rằng Quận Nhĩ Trúc ít nhiều cũng nhúng tay vào chuyện này.
Diêm Dụ không khỏi hồi hộp một phen, anh tiếp tục xem đến bức ảnh thứ hai.
Lần này, người xuất hiện cùng cô ta là một gã đàn ông trung niên, mặc quân phục, cầu vai có gắn rất nhiều huân chương, sao vàng.
"Cậu có nhận ra người này là ai không?"
Diêm Dụ hỏi Đoàn Mộc Liêm, ánh mắt đầy vẻ nghiên cứu.
Đoàn Mộc Liêm trầm mặc một lát, anh ta chỉ vào cầu vai của gã đàn ông, nêu lên ý kiến của mình: "Cậu có nhận thấy đây là quân hàm thượng tướng không? Hiện nay, trong quân đội không một ai là được phong quân hàm thượng tướng, ngoại trừ Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
Vì vậy, tôi cam đoan đây chính là Tư Sinh."
Kể từ khi Tư Sinh lên nắm quyền hành, ông ta dường như luôn muốn kiểm soát tất cả, nắm giữ vị trí tối thượng.
Những người có quân hàm thượng tướng đều bị ông ta cưỡng chế tước đoạt, không ai biết ông ta làm bằng cách nào, thế nhưng phải công nhận một điều, ông ta có bản lĩnh và khả năng để làm điều đó.
Diêm Dụ híp mắt như có điều suy nghĩ.
Với tính cách cẩn thận, mưu mô của Tư Sinh, có lý nào lại chịu để lộ thông tin một cách dễ dàng như vậy? Huống hồ gì, thân phận của ông ta cũng không cho phép ông ta tự do đi lại khắp nơi, chí ít thì cũng phải có dăm ba người theo hộ tống chứ?
Đầu ngón tay Diêm Dụ bất giác mân mê tấm ảnh, thật lâu sau, anh mới cất giọng lạnh lẽo: "Sao cậu có được những tấm ảnh này?"
"Thực ra cũng chỉ là tình cờ thôi.
Dạo gần đây tôi đang truy nã một tội phạm, mà vụ án này lại cần dùng đến hầu hết camera ở khắp mọi nơi nhằm truy vết hành tung đối phương.
Hai bức ảnh này đều được trích xuất từ một camera cũ nát trước cửa khách sạn, vì bị mạng nhện che phủ nên chất lượng hơi kém...!Có lẽ đây là lý do mà đến giờ khắc này nó vẫn chưa bị tiêu hủy."
Đoàn Mộc Liêm nói liến thoắng, hắn thầm cảm thấy may mắn vì đức tính chịu thương chịu khó của bản thân.
Nếu không phải cấp dưới gặp tai nạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không phát hiện được những thứ này.
Ông trời có mắt, cuối cùng cũng cho bọn họ một chút manh mối.
Bây giờ, chỉ cần lần theo đầu mối này tìm ra những người liên can mà thôi.
Diêm Dụ không rõ là vui hay buồn, bởi xét cho cùng, Quận Hy Ca hoàn toàn vô tội.
Chính anh mới là người đã kéo cô vào trong vũng bùn lầy này, vì thế, anh bắt buộc phải chịu trách nhiệm liên đới.
Anh chưa từng có suy nghĩ sẽ chối bỏ chuyện này, thế nhưng thâm tâm lại vô cùng ăn năn, hối hận, nó khiến anh mơ hồ cảm thấy khó chịu.
Phía đối diện, Đoàn Mộc Liêm bỗng gõ gõ bàn, nét mặt tràn đầy hoài nghi.
"Địch ở ngoài sáng, chúng ta ở trong tối.
Biết đâu đây lại là chiêu thả con săn sắt bắt con cá rô thì sao? Tôi không dám xem nhẹ Tư Sinh, nếu ông ta đã muốn đồ của ba cậu, vậy thì ông ta có hàng ngàn cách khiến cậu phải chịu thua.
Cho nên, chúng ta phải vạch ra một kế hoạch kĩ càng, đề phòng bất trắc có thể xảy ra."
Mi mắt Diêm Dụ rũ xuống bộc lộ sự hung ác hiếm thấy.
Đôi đồng tử đen nhánh mà âm u tựa như tảng băng ngàn năm, giờ khắc này, hết thảy ánh sáng cơ hồ chẳng thể lọt qua mắt anh, bên trong chứa đựng một sự tính toán thâm sâu khó lường.
"Tôi biết rồi, cậu nhớ giữ kín bí mật này.
Còn nữa, gửi đoạn video đó cho tôi."
Hai người không biết rằng cuộc đối thoại này đã bị Quận Hy Ca nghe trọn không sót thứ gì.
Cô âm thầm nắm chặt hai tay, chậm rãi nhớ lại những biểu hiện khác thường của Quận Nhĩ Trúc khi cô còn nằm viện.
Khoảng thời gian ấy, Quận Nhĩ Trúc thường xuyên nói bóng nói gió về chân của Quận Hy Ca, ám chỉ nó nên sớm bị như vậy.
Tức là cô ta đã thông đồng với người khác từ trước nên mới hẹn cô đến quán cà phê.
Trong lúc băng qua đường, cô bị chiếc xe đó tông trúng, dẫn đến bại liệt nửa người...!Hóa ra từ đầu chí cuối, tất cả đều đã được Quận Nhĩ Trúc tỉ mẩn sắp đặt, mà cô cũng chỉ vì một phút mủi lòng tin lời cô ta, để cho cô ta hãm hại thành ra thế này.
Quận Hy Ca rất hận!
Cô hận kiếp này nuôi ong tay áo, hận kiếp này dẫn sói vào nhà.
Dường như Quận Nhĩ Trúc chưa bao giờ coi Quận gia là tổ ấm gia đình, cũng chưa từng một lần bày ra thiện ý của mình.
Cô ta không chỉ sống buông thả mà còn độc ác tới mức muốn ép chết cô thì mới vừa lòng.
Công sức bao năm qua đều cho chó ăn hết rồi!
Cuộc sống tốt đẹp của cô cũng vì cô ta mà bốc hơi không còn lại gì...
Tâm tình của Quận Hy Ca lúc này vô cùng rối bời, cảm giác bức bối khiến cô chỉ muốn đánh người.
Bấy giờ, cô khẽ động đậy thân thể, cũng chẳng thèm liếc nhìn Đoàn Mộc Liêm mà chỉ nhàn nhạt nói: "Dụ, buông em ra đi!"
Giọng cô có chút khàn khàn, vành mắt một màu hoe đỏ.
Diêm Dụ không hề nghĩ nhiều, anh bế cô đặt sang chiếc ghế bên cạnh.
Lén lút đưa tay sờ sờ cái đùi tê rần của mình, Diêm Dụ mỉm cười nhìn cô.
"Em khát nước không?"
Quận Hy Ca cắn răng, người đàn ông này cũng thật biết diễn, giấu diếm cô nhiều chuyện quan trọng như vậy mà còn có thể bày ra bộ mặt thản nhiên.
Cô thu hồi tầm mắt, cầm lấy cốc nước uống một hơi dài.
Chất lỏng mát lạnh đổ thẳng vào dạ dày cô, tạm thời xua tan cơn nóng trong lòng, áp chế phần nào lửa giận.
Mạnh tay đập bộp chiếc cốc xuống bàn, cả Diêm Dụ lẫn Đoàn Mộc Liêm đều giật nảy mình.
Thức ăn vừa hay đã được phục vụ bưng lên, Diêm Dụ cười ngượng nghịu, múc một bát canh cá chép cho cô, sắc mặt nịnh nọt.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa trưa, Đoàn Mộc Liêm thức thời chuồn biến.
Diêm Dụ bế Quận Hy Ca sang cửa hàng 4S bên cạnh, dự định mua một chiếc ô tô mới..
Danh Sách Chương: