Ngày đầu tiên sau khi Diêm Dụ cùng với Quận Lĩnh trở về, bọn họ tổ chức một buổi ăn mừng rất lớn.
Ông cụ Diêm, Diêm Lãnh tề tựu đông đủ về căn biệt thự, lặng lẽ rơi những giọt nước mắt nhẹ nhõm.
Sáng sớm, An Cửu đã lái xe ra ngoài, khi về còn dắt theo một người đàn ông, mà người đó không ai khác lại chính là Cố Trình.
Thấy hắn, Diêm Dụ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, liền nghe Quận Hy Ca nói: "Hai người họ vừa mới yêu nhau."
"Cái tên khó ở kia mà cũng biết yêu sao?"
"Anh ta biết yêu đó, hơn nữa còn là người tấn công trước.
Anh không biết thôi, để gặp được An Cửu, anh ta còn sắp xếp lịch khám dày đặc cho em.
Ban đầu em đã thấy lạ, ai ngờ là có dụng ý cả."
Diêm Dụ nhanh chóng bắt được trọng điểm, anh liếc qua Cố Trình, hai mắt hằm hằm hình viên đạn.
Dám nhân lúc anh không có ở đây mà bắt nạt vợ anh hả? Hừ, anh sẽ cho hắn biết tay!
Thời điểm Diêm Dụ toan đứng dậy tìm người tính sổ thì Quận Hy Ca bỗng nắm lấy cổ tay anh.
Cô lắc đầu tỏ ý không sao, thấy anh vẫn nhất quyết không nghe thì bèn mở miệng: "Coi như em là bà mối của bọn họ, anh cứ làm như có chuyện lớn lắm."
"Chuyện này đương nhiên là lớn, anh ta..."
"Anh ta là ân nhân của em."
Câu nói này khiến Diêm Dụ ngẩn người ra.
Phải rồi, nói thế nào thì Cố Trình vẫn là bác sĩ chủ trị của cô.
Không có hắn, chưa chắc giờ này đôi chân cô đã lành lặn trở lại.
Anh thở dài một hơi, ngồi xuống bên cạnh cô.
Có điều, Diêm Dụ đương nhiên không dễ dàng buông tha như thế.
Trong lúc mọi người đang nhúng lẩu, anh vu vơ thốt lên một câu nhẹ bẫng: "Cố Trình, nghe nói bạn gái cũ của anh đã về."
Lời Diêm Dụ vừa dứt, không khí liền đông cứng lại.
Quận Hy Ca huých cùi chỏ vào sườn anh, quăng cho anh một cái nhìn sắc lẹm.
Đang yên đang lành người đàn ông này lại giở trò gì vậy?
Cố Trình cau mày, thấy vẻ mặt An Cửu khó coi liền than thầm hỏng bét.
Anh ta nâng đũa gắp thịt bò cho cô, nở một nụ cười không mấy thiện chí với Diêm Dụ ngồi phía đối diện.
"Diêm tổng cứ đùa, bạn gái cũ là bạn gái cũ, liên quan gì đến tôi chứ?"
"Không liên quan sao? Vậy chắc là tôi đã nhầm, cô gái ôm cậu ở quán cà phê chiều hôm qua...!là ai nhỉ?"
Diêm Dụ ra chiều đăm chiêu, mặc kệ Quận Hy Ca đang véo đùi anh nhắc nhở vẫn cứ nói huỵch toẹt ra.
Không phải là anh đơm đặt mà chính mắt anh đã thấy trên đường về đây, thậm chí Cố Trình còn suýt chút nữa bị người ta cưỡng hôn.
Vốn dĩ anh định nói chuyện này ra, nhưng lương tâm vẫn còn sót lại nên mới nhịn xuống tất cả.
Sắc mặt Cố Trình trầm xuống, còn An Cửu thì rất không vui.
Đương lúc mọi người căng thẳng, Tĩnh Tuyết cười cười hòa giải: "Lẩu sôi rồi, đừng nói chuyện nữa.
Nào, An Cửu, cháu ăn thịt đi..."
Đợi mãi không thấy Cố Trình chịu giải thích, An Cửu biết Diêm Dụ nói đúng rồi.
Cô nuốt không trôi, buông đũa xin phép mọi người đi lên phòng.
"Cửu Cửu, đợi anh!"
Cố Trình lập tức đuổi theo, dáng vẻ hớt ha hớt hải.
Thấy tình hình trở nên như vậy, Quận Hy Ca quắc mắt trừng anh.
Cô mở miệng trách móc, "Diêm Dụ, anh có thôi đi không? Lúc nào rồi mà anh còn..."
Chưa đợi Quận Hy Ca nói xong, Diêm Dụ đã nhíu mi đầy tủi thân: "Anh không có nói dối.
Cố Trình rõ ràng đã dây dưa với người con gái khác."
"..."
Quận Hy Ca câm nín không biết đáp trả ra sao, người đàn ông này chia uyên rẽ thúy mà còn có thể nói một cách đúng lý hợp tình vậy sao?
Khóe mắt Diêm Dụ rũ xuống, âm thầm nắm ngón tay cô liền bị cô tuyệt tình giật ra.
Không bỏ cuộc, anh đan chặt lòng bàn tay cô, còn cố ý cọ nhẹ như khiêu khích.
"Đừng giận, anh làm vậy là có lý do mà?"
Nghe anh thanh minh, Quận Hy Ca nghiến răng nghiến lợi.
Lý do cái quái gì, anh nhỏ nhen mà còn không chịu thừa nhận.
Trước đó anh với Cố Trình đã không ưa nhau, cảm thấy đối phương chướng tai gai mắt, nay thấy cô nói vậy, ấn tượng trong lòng đâm ra càng tệ hại hơn.
Quận Lĩnh quan sát tụi trẻ hờn nhau vì vài chuyện nhỏ nhặt, ông điềm tĩnh và nốt thức ăn vào miệng, nhai nuốt kĩ càng rồi mới ôn tồn dạy bảo: "Con rể nó nói vậy là đúng đấy.
Những hiểu lầm như vậy không sớm giải quyết thì sẽ gây ra hiểu lầm lớn hơn.
Huống hồ gì bọn chúng cũng sẽ phải trải qua những loại chuyện này.
Muốn tình yêu bằng phẳng? Không có đâu."
"Thế tình yêu của tôi với ông không bằng phẳng à? Ông chẳng phải theo đuổi tôi mà đã rước được tôi về, làm gì xuất hiện tí sóng gió nào?" Tĩnh Tuyết lườm ông trắng mắt, có chút giận.
Bà không để lòng chuyện ông đi xa mấy tháng là đã hiền hết sức rồi, nghĩ lại, thời trẻ khi chấp nhận lời cầu hôn của Quận Lĩnh, bà đã chịu thiệt không ít.
Ấy vậy mà khi về già, bà vẫn không bớt thiệt hơn chút nào.
Thần sắc Quận Lĩnh mất đi vẻ tự nhiên, ông cười trừ vì đã lỡ lời, nháy mắt giao lại mọi chuyện cho Diêm Dụ.
Diêm Dụ lập tức chuyển sang nhìn Quận Hy Ca, anh nói những lời thấm thía: "Hy Ca, anh biết mình xen vào chuyện của người khác là không đúng.
Thế nhưng An Cửu đâu phải là người khác, cô ấy là người thân của em.
Nhỡ đâu cô ấy bị Cố Trình lừa tình thì sao, dù gì bây giờ loại người bên ngoài một kiểu, bên trong một kiểu nhan nhản đầy đường, anh chỉ lo xa mà thôi."
Anh thừa nhận là anh có mang chút tâm tư, thế nhưng không thể phủi bỏ sự chân thành của anh.
An Cửu giống như chị em của Quận Hy Ca, nếu cô ấy có vấn đề gì, vợ nhỏ của anh cũng sẽ buồn lây.
Vì vậy, anh lựa chọn thẳng thắn bộc trực, phòng trường hợp Cố Trình ngâm chuyện này lâu, đến khi An Cửu phát hiện ra thì đã quá muộn, không kịp giải thích mà đã chia tay.
Bên cạnh Diêm Dụ có một quân sư từng trải chính là Đoàn Mộc Liêm, hắn ta từng có bạn gái, cũng từng xảy ra hiểu lầm, xích mích tương tự.
Cho nên, anh đã học tập và rút kinh nghiệm cho chính mình, lần này, cho cả cặp đôi gà bông kia nữa.
Kể từ khi xác định sẽ dốc sức chinh phục Quận Hy Ca, Diêm Dụ đã bỏ xa tin đồn cả tám quãng đường.
Anh không còn tự bôi nhọ bản thân, thuê người cào bàn phím nói mình là gã đàn ông lăng nhăng, phóng túng.
Bây giờ, anh lịch lãm, trưởng thành, cũng chỉ chung thủy với một mình cô.
Với phương châm sống tránh xa tối đa phụ nữ trên đời, anh tự tin mình nhất định sẽ không phạm phải một trong những hiểu lầm cấm kị ấy.
Tuy nhiên, nói trước thì bước không qua.
Diêm Dụ cũng có ngày phải hối hận vì đã tự đắc quá sớm..
Danh Sách Chương: